khinhnguoi.info

New Member
Điều đầu tiên đập vào mắt tui là sự sạch sẽ, sạch bóng, không một cọng rác ngoại trừ lá cây rơi chưa kịp quét. Tất cả đường phố, cây cối, ô tô đều sạch bong, không dính một chút bụi bậm nào. Không có ăn mày, không có người chuyển đổi giới tính, không nhìn thẩy cảnh sát ở đâu. Người dân ý thức đến mức có thể gọi là văn minh tự giác. Điều thứ hai đập vào mắt, không biết có đúng không, là người Sing thích mặc màu đen, đỏ, không giống Thái-lan, Campuchia thích màu vàng. Các cửa hiệu, nhà hàng, khách sạn… nhân viên hầu hết đều mặc đồng phục đen và đỏ. Điều thứ ba, dân ở đây chia thành hai chủng tộc rõ rệt: người Mã, cao ráo, nét mặt rất đẹp nhưng đen như người châu Phi, nghe nói tổ tiên xưa của họ là người Nêpan di cư đến. Người gốc Tàu trắng trẻo, thấp hơn. Người Tàu có vẻ giàu có hơn người Mã vì người gốc Tàu chăm chỉ chịu khó kiếm tỉền hơn. Người dân nước này dùng hai thứ tiếng: tiếng Anh và tiếng mẹ đẻ. Ở trường thì học bằng tiếng Anh, còn ở nhà thì người Tàu nói tiếng Tàu, người Mã nói tiếng Mã. Hai chủng tộc này cũng không hòa vào nhau, người gốc TQ ở đây có xu hướng ngại xây dựng gia đình, ngại có con do vậy chính phủ Sing đang có chính sách tuyển người TQ sang làm việc, họ sợ bị Mã hóa. Diện tích Sing rộng gần bằng Hà Nội, với 4 triệu dân, là một đảo quốc nhưng không có nông dân hay ngư dân. Toàn bộ nông sản thực phẩm đều phải nhập khẩu, không thiếu bất cứ thứ gì nhưng khá đắt. À, chỉ là đắt với người VN thôi, còn với dân Sing thì không, họ là thương gia nên giàu có và nhàn hạ, chỉ cần bán một điện thoại di động đã bằng một ông nông dân VN cày bừa-cuốc hái-gieo trồng… để thu được một tấn gạo trong suốt một mùa vụ. Nghĩ đến đây lại muốn thở dài, sao dân mình nghèo, khổ???
Cảm nhận về Singapore? Khu cảng– Một trong các ngành dịch vụ chủ yếu của Sing Thế giới gọi Sing là công viên trong thành phố nhưng đúng ra phải gọi Sing là thành phố trong công viên mới đúng. Quy hoạch được làm đến từng xăng ti mét, từng khu vực đều được bài trí như một bức tranh mỹ thuật. Đất chật nhưng thoáng mát vì người dân đều sống ở các chung cư cao tầng, không có cảnh nhà chen chúc trên mặt đường, đường chưa mở nhà đã họp như ở VN. Cảm nhận về Singapore?
Sân bay cũng là một công viên Sing là một trong mấy nước có thu nhập đầu người cao nhất châu Á. Khoảng cách chênh lệch không nhiều. Chính phủ không có chính sách trợ cấp thất nghiệp hay trợ cấp người nghèo, bù lại, tất cả đều được giải quyết việc làm. Đất ở Sinh chật nên nhà cũng đắt cực kỳ, có khu chung cư, đến gần 30 ngàn đô Sing một mét vuông, khủng khiếp !!! Thỉnh thoảng chúng tui nhìn thấy một xe tải chở những người da đen đen, nhuôm nhuôm chạy qua, hỏi thì biết đó là những công nhân được tuyển từ Philippin, Ấn độ, Bănglađet… tới, thảo nào trông họ khác hẳn, gày gò, nhếch nhác. Chính phủ Sing không ký hiệp định hợp tác lao động với VN nên không có lao động xuất khẩu từ VN sang Sing. Cảm nhận về Singapore?
Công nhân Bănglađet đang làm vườn trước siêu thị Takashimaya

Chỉ buổi tối đi dạo chúng tui mới nhìn thấy một số người bán hàng rong hay chơi đàn, biểu diễn… kiếm tiền. Chúng tui ở khách sạn Mandarin trên đường Orchard, một trung tâm mua sắm lớn nhất Sing, các siêu thị, cửa hàng đều bày bán hàng hiệu. Sing đang trở thành một trung tâm thương mại và dịch vụ của thế giới. Tây đến đây tấp nập như ở nhà họ. Đặc biệt vào hai ngày nghỉ cuối tuần, người ta lũ lượt kéo nhau đi shopping chật đường. Mọi người đều đi bộ. Trên đường chỉ có ô tô, không có xe đạp, thi thoảng mới có một chiếc xe máy phóng tít mù. Chẳng có cảnh gửi xe máy, xe đạp đầy đường mà là cảnh tìm mãi mới có chỗ đỗ xe hơi. Mua xe hơi ở Sing là chuyện bình thường nhất, ai cũng có thể có xe hơi, nếu không thì đi xe bus hay tàu điện ngầm, đều rất thuận tiện. Đêm đến cả thành phố lung linh ánh đèn. Với 25 đô một người chúng tui leo lên tòa nhà cao nhất Sing, một khách sạn có 70 tầng, trên tầng 70 có thể nhìn được cả thành phố: các toà nhà chọc trời, đường phố, cung điện, nhà hát, hồ, rừng cây, bờ biển… đẹp chẳng khác gì thiên đường. Cảnh vật ở Sing thực ra đều là nhân tạo, nhưng nó đẹp đến mức khiến người ta ngạc nhiên: Cả rừng lan thơm nức với đủ chủng loại, tui chụp được cả ảnh mấy bông lan màu đen. Safari-night một vườn thú sáng choang vào ban đêm. Vivo city - một thành phố trong siêu thị, vì trên sân thượng là cả một công viên, cây xanh, hồ nước, cây cối và nhà cửa… Sentosa là một khu giải trí giống như Vinpearnland của VN, nhưng đẹp hơn, hiện đại hơn. Sông Sing dài chưa đến một cây số mà hai bên bờ mọc lên đủ loại dịch vụ: ăn uống, du thuyền, ngắm cảnh, nhà hát… thu hút người từ khắp thế giới đổ đến. Dòng sông vào đêm lung linh, rực rỡ và hãnh diện với làn nước trong, sạch sẽ, đâu có còng lưng dưới rác thải và đen đúa hôi hám như sông Tô Lịch ở khu nhà chúng tôi. Cảm nhận về Singapore?
Phong lan đen (thực sự có màu tím đen)
Người tài xế lái xe lượn vòng vòng mấy tầng hầm dưới lòng đất, tìm mãi mới có chỗ đỗ. Chúng tui leo lên tầng 9 để thưởng thức bữa ăn Sing ở một tòa nhà quay, sau hơn nửa tiếng thì nó quay hết một vòng, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh thành phố trôi dần qua. Nghe nói cứ 1 phút sẽ phải trả một vài đô, thật tốn kém. Chúng tui có một tối đi du lịch khắp Singapore bằng xe hơi. Hai vợ chồng trẻ người Sinh nhiệt tình đưa chúng tui đi và giới thiệu: nhà của thủ tướng, sở giao dịch chứng khoán, lãnh sự quán Mỹ, Chinatown, nhà hát, nhà thờ, nhà nóc hình sầu riêng… tất cả đều được kiến trúc hiện đại và sang trọng. Ngay cả những khu kí túc của sinh viên cũng chẳng khác gì các khách sạn, sạch sẽ, xanh tươi. Người dân Sing được đầu tư học hành đến nơi đến chốn, có thể nhìn thấy điều đó trên những gương mặt trẻ sáng láng, thông mình và lịch lãm. Nghĩ về học đường ở Việt Nam thấy thương con em mình quá. Người Sinh cũng nói đất nước họ phát triển cao, mọi người đến đây là để tiêu tiền và hưởng thụ: ăn uống, shopping, vui chơi… Nhưng, chúng tui được cho ở một khách sạn 5 sao, mỗi tối mất 500 đô, được phục vụ tận răng… vậy mà… tiếc hùi hụi, giá mà được cho tiền rồi tìm nhà rẻ hơn thì.. tốt, vì, chúng tui không phải đến đây để hưởng thụ… Cảm nhận về Singapore?
Một góc Singapore hiện đại
Có quá nhiều cảm nhận, không thể kể hết trong một vài trang giấy về một chuyến đi, về một đất nước, về những người bạn châu Á có những cái tên tây và có cách sống, cách suy nghĩ như tây… Nhưng cũng phải dừng ở đây thôi, phải giữ lại những suy nghĩ cuối cùng cho riêng mình chứ nhỉ? Lên máy bay, từ giã đất Sing để bay về Việt Nam, từ trên cao nhìn xuống, mảnh đất Sing nhỏ nhắn nhưng có đủ cả đồi núi, sông hồ, vườn tược với hàng ngàn ngôi nhà cao tầng và cây cối xanh um, ngăn nắp, đâu ra đấy... thật ngưỡng mộ. Đến đất Việt, gặp lại những thửa ruộng nhằng nhịt, nhà cửa lúp xúp quay ngang quay dọc, bụi bậm, lấm lem… đến tức mắt. Nhất là khi nhìn thấy những khu công nghiệp xây lên vội vã để hút sức lao động rẻ mạt của người dân, mới thấy đau lòng. Chúng ta đã cùng kiệt lại càng cùng kiệt hơn, tư bản thì ngày càng khôn hơn, họ chỉ đầu tư để thu lợi nhuận chứ không hề để lại một công trình kiến trúc nào cho đời sau như trước đây người Pháp đã khai hóa Sa Pa hay Đà Lạt. Khi các khu công nghiệp kia được dỡ đi thì chỉ còn lại trần trụi bãi đất hoang và khí độc, rác thải chưa được xử lý.
Về đến cửa nhà, vẫn cảnh một bác xe ôm, khuôn mặt đen nhẻm, hốc hác, ánh mắt lơ láo tìm khách, chiếc xe máy tồng tộc, phương tiện kiếm ăn của bác, chắc lâu chưa rửa, bùn đất bám nhem… Than ôi ! Đất nước ta dài rộng, lại được thiên nhiên ưu đãi cho bao cảnh đẹp; của cải từ lòng đất, từ rừng, từ biển… không thiếu, vậy sao mà ta vẫn cùng kiệt và khổ thế? Căn nguyên là từ đâu, vì đâu??? Thấy thương quá quê hương tôi, thương quá người dân quê tui ! Ước sao các quan chức chính phủ đi nhiều, nhìn thấy nhiều thì cũng thấy ngay việc phải lập lại kỷ cương, xây dựng lại đất nước, lấy dân làm gốc để bắt tay làm lại một VN không thua kém các nước trong khu vực, để chúng ta có thể ngẩng cao đầu khi đi ra bên ngoài (có quá muộn không, khi chúng ta đã đi sau họ hàng nửa thế kỷ?). Ước mơ, có một ngày, có một cây bút thần có thể vẽ nên một quê hương Việt Nam tươi đẹp, thanh bình, hiện đại… trên quê hương đó là những mặt người không còn khắc khổ, ai cũng vui hưởng ánh sáng văn minh, ấm no và hạnh phúc… Ước mơ này chẳng lẽ là quá lớn, quá khó?
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top