ch0c0ly_bjbj
New Member
Lại một ngày buồn...Con ngồi đếm thời (gian) gian mẹ ạ. Đã lâu lắm rồi con mới dừng lại và nhìn tất cả thứ xung quanh.Bỗng dưng con thấy mưa vừa bớt nặng hạt và những cơn gió se se hơi lạnh.Vậy là...thu vừa về. Có phải con vô tâm quá chăng?Hay cuộc sống bận rộn và xô bồ vừa cuốn con đi mãi...
Mỗi khi thu sang đem đi cái nóng nực oi bức của ngày hè lòng con lại nao nao về mẹ.Mẹ ơi!!!...hai tiếng dễ dàng và thân thương nhất với bất kì ai nhưng với con nó lại khó khăn biết chừng nào.không phải con không yêu mẹ,không thương mẹ...Nhưng sao hai từ đó lại quá xa lạ và khó khăn với con.
Mẹ vẫn luôn hỏi thăm con mỗi khi con xa nhà.Mẹ vẫn luôn quan tâm chuyện ăn uống học hành và công viêc của con vì biết con không khỏe mạnh như người khác.Mà đáng ra những chuyện đó phải là phần chuyện của con mẹ ạ.Con chưa bao giờ hỏi xem mẹ đang làm gì?Hay dạo này mẹ khỏe không?hay ít ra mùa này thu hoạch tốt không mẹ?Lần nào cũng thế con gọi về cũng là điệp khúc muôn thuở...Mẹ luôn là điểm tụa cho con,vẫn luôn bên con những lúc khó khăn.Vậy mà mỗi khi con mệt mỏi lại cáu gắt, lại cự tuyệt cú quan tâm của mẹ.Mỗi khi mẹ quan tâm chuyện của con, con lại tránh mẹ hay lấy cớ bỏ đi chỗ khác.Mẹ có buồn không?...Con không biết nữa chỉ biết mắt mẹ trùng xuống và đôi khi hai hàng mi rớm ướt mẹ nhỉ?dường như mẹ thất vọng lắm!
Nhà mình tuy không khá giả như nhà khác nhưng cuộc sống rất yên bình và ấm áp mẹ ạ.Bố mẹ rất yêu thương con. Từ chuyện cỏn con đến to tát chưa bao giờ mẹ bắt con làm. Một phần vì con yếu, một phần vì mẹ mong con học thật tốt để đừng bao giờ như mẹ nữa. Nhà mình cũng có ruộng có vườn phải không mẹ?Vậy mà chưa một lần con biết gặt nó mệt mỏi thế nào...chưa bao giờ con biết cấy nó mỏi lưng thế nào...và cũng chưa bao giờ con biết nắng mưa sương gió mùi vị nó mặn đắng thế nào mẹ ạ...Con chỉ biết rằng lúc nào mẹ cũng vui vẻ chăm chút con từng ngày.
Mẹ....đã sống hết lòng vì con. Mẹ luôn dành cho con niềm thương và cuộc sống tốt nhất mẹ có thể. Nhưng con có làm gì cho mẹ vui không nhỉ?Thật sự thì chưa nhiều mẹ ạ! Rất buồn đúng không mẹ? Chưa bao giờ con làm được thứ gì khác ngoài sự đòi hỏi từ mẹ.Chưa bao giờ con quan tâm mẹ đang khó khăn đến nhường nào...Mẹ vẫn lặng im. Mẹ vẫn đáp ứng và mẹ vẫn...yêu thương con.Vì có bao giờ mẹ quan tâm con của mẹ nghĩ gì cho mẹ. Mẹ chỉ biết con mẹ đang rắc rối, con mẹ đang cần mẹ lúc này.
Mẹ ơi...hai tiếng đó cứ chĩu nặng trong con mẹ ạ. Con vẫn luôn muốn thốt lên hai tiếng ấy. Nhưng khi bên mẹ con lại nghen ngào,con lại ngại và con ngượng...thế rồi để bao biện cho cái niềm ngượng đó con lại lạnh lùng với mẹ. Con vẫn luôn xin lỗi, vẫn luôn Thank khách hàng...Nhưng với mẹ thì chưa một lần con Thank vì tất cả những thứ mẹ dành cho con. Con vẫn cứ lầm lũi, vẫn cứ vô tâm bên đời mẹ.
Một mùa thu nữa đến và tóc mẹ lại thêm bạc. Vậy mà mẹ vẫn phải dõi theo con, vẫn phải lo cho con từng phút.Con quá nhẫn tâm mẹ nhỉ...gây cho mẹ biết bao niềm lo biết bao suy nghĩ, Mà giờ đây đến giây phút này con lại sắp làm tim mẹ rạn vỡ. Với con, với mẹ đều rất khó khăn mẹ ạ. Đã từ lâu con muốn nói với mẹ tất cả. Nhưng cứ thấy dáng dấp khắc khổ, vẻ mặt yêu thương vô hạn của mẹ con lại không lỡ. Con lại nuốt vào lòng và cuộc sống cứ thế trôi đi. Con không biết phải diễn tả với mẹ ra sao, thế nào...Con biết rất khó để mẹ chấp nhận...Con biết sẽ làm mẹ đau...đau lắm...Sẽ lại làm mẹ trắng đêm mất thôi. Sẽ lại làm mẹ ngày ngày thẫn thờ.
Con biết từ bé mẹ vừa tự hào về con lắm...Mẹ không nói lên lời nhưng con biết...Mẹ luôn tự hào về con. Mẹ luôn sống vì con nhưng chưa bao giờ con sống vì bố mẹ. Và một lần nữa lần sau cùng này con sẽ lại sống vì con. Con sẽ lại tự quyết định dù có đến đâu...Con không biết sẽ có mẹ nâng niu đôi chân con không nữa. Con vẫn hi vong chỉ là hi vọng thôi mẹ hãy tha thứ hãy cùng con bước tiếp trên con đường trông gai trước mắt. Sẽ rất khó...khó lắm mẹ ạ...
Dù chưa bao giờ nói thành lời nhưng con rất yêu mẹ.con luôn tỏ ra cứng rắn luôn tỏ ra mạnh mẽ để mẹ vững tin nhưng con cần mẹ lắm mẹ ạ.Chưa một lần con nói lên hai từ yêu mẹ nhưng mỗi khi về nhà cầu đầu tiên vẫn luôn là:" mẹ đâu hả bố" .Xa mẹ con cũng nhớ lắm...nhớ nồi canh nhớt mẹ nấu riêng cho con vì biết con thích...nhớ món thịt viên mẹ chiên với chay mà chỉ mỗi con mới ăn vậy...Tình yêu của mẹ không thể đong đầy bằng bất cứ thứ gì nên con giành tình cảm đầu tiên tốt nhất cho mẹ đấy thôi. Con yêu mẹ lắm mẹ ạ! Vạn lần con yêu mẹ và muốn mẹ hiểu lòng con. Con chỉ muốn ước mong nhỏ nhoi "mong mẹ sống mãi bên con"...Thế thôi là vừa quá nhiều với con mẹ ạ...Dù sau này con có làm gì khiến mẹ buồn...Dù sau này nữa con sẽ lại đi trên con đường con vừa chọn...Dù có thế nào, dù có đi bất cứ nơi đâu con cũng chỉ muốn gửi đến mẹ ba từ:
...Con yêu mẹ...
Mỗi khi thu sang đem đi cái nóng nực oi bức của ngày hè lòng con lại nao nao về mẹ.Mẹ ơi!!!...hai tiếng dễ dàng và thân thương nhất với bất kì ai nhưng với con nó lại khó khăn biết chừng nào.không phải con không yêu mẹ,không thương mẹ...Nhưng sao hai từ đó lại quá xa lạ và khó khăn với con.
Mẹ vẫn luôn hỏi thăm con mỗi khi con xa nhà.Mẹ vẫn luôn quan tâm chuyện ăn uống học hành và công viêc của con vì biết con không khỏe mạnh như người khác.Mà đáng ra những chuyện đó phải là phần chuyện của con mẹ ạ.Con chưa bao giờ hỏi xem mẹ đang làm gì?Hay dạo này mẹ khỏe không?hay ít ra mùa này thu hoạch tốt không mẹ?Lần nào cũng thế con gọi về cũng là điệp khúc muôn thuở...Mẹ luôn là điểm tụa cho con,vẫn luôn bên con những lúc khó khăn.Vậy mà mỗi khi con mệt mỏi lại cáu gắt, lại cự tuyệt cú quan tâm của mẹ.Mỗi khi mẹ quan tâm chuyện của con, con lại tránh mẹ hay lấy cớ bỏ đi chỗ khác.Mẹ có buồn không?...Con không biết nữa chỉ biết mắt mẹ trùng xuống và đôi khi hai hàng mi rớm ướt mẹ nhỉ?dường như mẹ thất vọng lắm!
Nhà mình tuy không khá giả như nhà khác nhưng cuộc sống rất yên bình và ấm áp mẹ ạ.Bố mẹ rất yêu thương con. Từ chuyện cỏn con đến to tát chưa bao giờ mẹ bắt con làm. Một phần vì con yếu, một phần vì mẹ mong con học thật tốt để đừng bao giờ như mẹ nữa. Nhà mình cũng có ruộng có vườn phải không mẹ?Vậy mà chưa một lần con biết gặt nó mệt mỏi thế nào...chưa bao giờ con biết cấy nó mỏi lưng thế nào...và cũng chưa bao giờ con biết nắng mưa sương gió mùi vị nó mặn đắng thế nào mẹ ạ...Con chỉ biết rằng lúc nào mẹ cũng vui vẻ chăm chút con từng ngày.
Mẹ....đã sống hết lòng vì con. Mẹ luôn dành cho con niềm thương và cuộc sống tốt nhất mẹ có thể. Nhưng con có làm gì cho mẹ vui không nhỉ?Thật sự thì chưa nhiều mẹ ạ! Rất buồn đúng không mẹ? Chưa bao giờ con làm được thứ gì khác ngoài sự đòi hỏi từ mẹ.Chưa bao giờ con quan tâm mẹ đang khó khăn đến nhường nào...Mẹ vẫn lặng im. Mẹ vẫn đáp ứng và mẹ vẫn...yêu thương con.Vì có bao giờ mẹ quan tâm con của mẹ nghĩ gì cho mẹ. Mẹ chỉ biết con mẹ đang rắc rối, con mẹ đang cần mẹ lúc này.
Mẹ ơi...hai tiếng đó cứ chĩu nặng trong con mẹ ạ. Con vẫn luôn muốn thốt lên hai tiếng ấy. Nhưng khi bên mẹ con lại nghen ngào,con lại ngại và con ngượng...thế rồi để bao biện cho cái niềm ngượng đó con lại lạnh lùng với mẹ. Con vẫn luôn xin lỗi, vẫn luôn Thank khách hàng...Nhưng với mẹ thì chưa một lần con Thank vì tất cả những thứ mẹ dành cho con. Con vẫn cứ lầm lũi, vẫn cứ vô tâm bên đời mẹ.
Một mùa thu nữa đến và tóc mẹ lại thêm bạc. Vậy mà mẹ vẫn phải dõi theo con, vẫn phải lo cho con từng phút.Con quá nhẫn tâm mẹ nhỉ...gây cho mẹ biết bao niềm lo biết bao suy nghĩ, Mà giờ đây đến giây phút này con lại sắp làm tim mẹ rạn vỡ. Với con, với mẹ đều rất khó khăn mẹ ạ. Đã từ lâu con muốn nói với mẹ tất cả. Nhưng cứ thấy dáng dấp khắc khổ, vẻ mặt yêu thương vô hạn của mẹ con lại không lỡ. Con lại nuốt vào lòng và cuộc sống cứ thế trôi đi. Con không biết phải diễn tả với mẹ ra sao, thế nào...Con biết rất khó để mẹ chấp nhận...Con biết sẽ làm mẹ đau...đau lắm...Sẽ lại làm mẹ trắng đêm mất thôi. Sẽ lại làm mẹ ngày ngày thẫn thờ.
Con biết từ bé mẹ vừa tự hào về con lắm...Mẹ không nói lên lời nhưng con biết...Mẹ luôn tự hào về con. Mẹ luôn sống vì con nhưng chưa bao giờ con sống vì bố mẹ. Và một lần nữa lần sau cùng này con sẽ lại sống vì con. Con sẽ lại tự quyết định dù có đến đâu...Con không biết sẽ có mẹ nâng niu đôi chân con không nữa. Con vẫn hi vong chỉ là hi vọng thôi mẹ hãy tha thứ hãy cùng con bước tiếp trên con đường trông gai trước mắt. Sẽ rất khó...khó lắm mẹ ạ...
Dù chưa bao giờ nói thành lời nhưng con rất yêu mẹ.con luôn tỏ ra cứng rắn luôn tỏ ra mạnh mẽ để mẹ vững tin nhưng con cần mẹ lắm mẹ ạ.Chưa một lần con nói lên hai từ yêu mẹ nhưng mỗi khi về nhà cầu đầu tiên vẫn luôn là:" mẹ đâu hả bố" .Xa mẹ con cũng nhớ lắm...nhớ nồi canh nhớt mẹ nấu riêng cho con vì biết con thích...nhớ món thịt viên mẹ chiên với chay mà chỉ mỗi con mới ăn vậy...Tình yêu của mẹ không thể đong đầy bằng bất cứ thứ gì nên con giành tình cảm đầu tiên tốt nhất cho mẹ đấy thôi. Con yêu mẹ lắm mẹ ạ! Vạn lần con yêu mẹ và muốn mẹ hiểu lòng con. Con chỉ muốn ước mong nhỏ nhoi "mong mẹ sống mãi bên con"...Thế thôi là vừa quá nhiều với con mẹ ạ...Dù sau này con có làm gì khiến mẹ buồn...Dù sau này nữa con sẽ lại đi trên con đường con vừa chọn...Dù có thế nào, dù có đi bất cứ nơi đâu con cũng chỉ muốn gửi đến mẹ ba từ:
...Con yêu mẹ...