Xin sẻ chia với bạn ! Vì chúng ta cùng tâm trạng nhưng hơi khác nhau về trả cảnh một chút ! Nói tóm lại là tết này mình không hề có một chút hứng thú nào !
 
Hãy cho biết ý kiến của bạn xem những suy nghĩ và cảm xúc dưới đây của tui dưới đây là đúng hay sai? hay chỉ đơn thuần là chia sẽ những cảm xúc của tôi.





Tết?! Năm nay tui không có tâm trạng hay hứng thú gì để đón tết. Bỏ mặc hết. tui không thèm tiếp giúp gì gia đình chuyện dọn dẹp nhà ngày tết. tui chỉ lo trang hoàng lại cănphòng chống- gian sơn của tôi. tui cũng không thèm ăn cơm ở nhà. tui bỏ đi ra ngoài ăn một mình mỗi khi đói. Ở nhà, anh rễ kêu tui lên ăn cơm (chỉ có anh rễ kêu tôi) tui trả lời gọn lỏn hết lần này đến lần khác "Không ăn!" và chỉ có thế (mặc dù vẫn cảm giác tui như thế là không lịch sự với anh rễ tôi, nhưng tui bày tỏ thái độ đó với cả nhà - một thái độ bất cần). Tất cả chỉ vì một ngày tui cảm nhận được mẹ tui không hề biết đến cảm nghĩ của tôi. Mẹ không hề biết rằng những câu nói của mẹ trong lúc buồn bực lại vô tình làm tổn thương tui đến thế nào và nó ảnh hưởng đến tui như thế nào. Rồi lại thêm một lần khác mẹ la mắng tui mà không hề biết hiểu cho tôi. tui nhỏ nhất trong nhà và chẳng ai cần biết tui nghĩ gì và cảm giác gì, họ có thể mặc sức la mắng tôi, trút giận vào tôi. Họ có thể cho rằng tui còn bé nhỏ hết lần này đến lần khác không hề biết đến lòng tự tôn như quả núi vốn có của tôi. Họ mặc sức nói này nói nọ tui trước mặt tui hay với bất cứ ai. Bao giờ tui cũng là người có lỗi. Rồi một ngày tui nhận ra tui đã không còn ngay cả người duy nhất ở trong nhà thật sự yêu thương tui và quan tâm, e sợ cho tui - mẹ tôi. Chị tôi?! Là chị em gái nên nhiều lúc cũng hơn thua, ganh tỵ, bao giờ chị cũng muốn lấn áp tui và chiếm thế thượng phong trong những cuộc tranh cãi lặt vặt trong nhà, bao giờ chị cũng muốn mẹ tui đứng về phía chị, và bao giờ cũng là chị có lý hơn tui (??), bao giờ cũng là tui hỗn với chị chỉ vì một lý do duy nhất là tui nhỏ tuổi hơn. Ba tôi? Trong lòng tui không có ba. tui và ba tui xung khắc với nhau như nước với lửa không thể hòa hợp và hơn thế là muôn vàn lý do khác trong cuộc sống gia đình. Đó là một ngày tui nhận ra trong nhà chẳng có ai hiểu và quan tâm tôi. Chẳng ai trong nhà cần đến sự có mặt của tui trong cuộc sống của họ. Người mà tui luôn yêu thương nhất là Mẹ giờ cũng trở nên xa lạ! Tất cả tất cả người trong nhà tui đều trở nên xa lạ! Giờ đây tui cảm giác đối với mẹ tui tui là một trách nhiệm, một gánh nặng phải e sợ mà mẹ không nỡ từ bỏ trước khi thoát khỏi cái bể khổ trần gian này. Gia đình! Cái nhà của tui giờ nó làm tui đau khổ đến ngạt thở hơn cả địa ngục trần gian. tui muốn thoát ly khỏi gia đình ngay lập tức. tui muốn sống tự lập. tui muốn tự đứng và đi trên đôi chân của mình không còn phụ thuộc vào mẹ tui nữa. tui sẽ tự lo cho cuộc sống của tui mặc kệ kết quả là tốt đẹp hay tồi tệ. Bỏ mặc hết...dù cho ai sẽ sống cuộc sống của họ như thế nào...Vì tui đang như con tôm hùm trong thời (gian) kỳ lột xác, không còn vỏ cứng bảo vệ, rất dễ bị tấn công, rất dễ bị ảnh hưởng và rất dễ bị tổn thương. tui cảm nhận rõ những sự đau khổ và tổn thương những ngày tháng cuối năm này sẽ làm thay đổi cuộc sống của tui rất nhiều, bởi vì nó vừa ảnh hưởng đến tính cách của tui bây giờ và cả về sau. tui sẽ sống bất cần, vô tình, lạnh lùng và tàn nhẫn hơn. Vì CUỘC SỐNG THAY ĐỔI KHI CHÚNG TA BẮT ĐẦU THAY ĐỔI. Cũng như con Nhím xù lông lên để tự vệ và để tránh bị tổn thương. tui không biết ngày mai! - ngày tết của tui sẽ diễn ra như thế nào và cũng không cần biết nó sẽ như thế nào. tui chỉ biết gia đình của tui đã không còn đầy đủ ý nghĩa của một gia đình. Không còn sự hiểu biết - cảm thông và chia sẽ lẫn nhau và ngày mai đây tui như con chim vừa đủ lớn để tự vươn cánh bay thật cao, thật xa chẳng cần biết những con chim khác còn lại ở trong tổ sẽ sống như thế nào?!
 

hamailien_bk2

New Member
Bạn không sai vì đây là sự nhạy cảm, xúc cảm của bạn, nhưng bạn cũng chưa đúng,vì bạn tự cô lập mình với chính gia đình mình. Bạn nên nói những dòng tâm sự này với mẹ với chị một cách thật tự tin, rồi mẹ, chị va những người trong gia đình sẽ thấy rằng bạn vừa lớn, sẽ điều chỉnh, thay đổi cách đối xử với bạn. Hãy nói 1 cách tự tin lên, đừng tự ti bạn nhé. Hãy cho người khác thời cơ và cũng là cho chính bản thân mình thời cơ.
 
Mình rất đồng cảm với bạn, vì chính mình cũng vừa có những cảm giác như thế, một thời (gian) gian gần đây thôi. Cảm giác cô đơn lạc lõng xâm chiếm cả cõi lòng...không tìm thấy một điểm tựa, dù là rất mong manh...Đôi lúc thầm nghĩ sẽ chẳng bao giờ nụ cười nở trên môi nữa...


Nhưng mình nghĩ lại, sống như thế thì vừa ích gì? Mình phải càng sống tốt hơn, hơn nữa, phải yêu chính mình hơn, yêu cuộc sống hơn, phải tự chứng tỏ rằng mình mạnh mẽ...vì sống tự lập, thoát ly chưa hẳn là một giải pháp tốt. Cuộc đời là vậy, chẳng bao giờ như ý ta...nhưng ta sẽ sống sao cho như ý cuộc đời...mong manh quá...phải không???
 

Gwydre

New Member
Cô đơn và lạc lỏng, những cảm xúc này luôn ngự trị trong gia đình và cuộc sống của bất kỳ thành phần nào, không phân biệt giới tính.


Phương pháp giáo dục gia đình đâu phải bậc cha mẹ nào cũng thông suốt, nhất là về tâm lý để phân tích chỉ dẫn những người con biết phân biệt trường đời tốt xấu ra sao, trong bối cảnh xã hội hiện nay sự sa sút giáo dục gia đình ngày càng trầm trọng.


Biết phân tích và nhận định cảm xúc của mình cũng có nghĩa là tui nhìn thấy tôi, như vậy là quá tốt để từ đây ta có lập trường sâu sắc quyết định nên hay không nên làm gì.


các bạn đều có những cảm giác này, tại sao không thành lập nhóm cùng nhau sẻ chia để bù đắp vào sự hụt hẫng tình cảm, dìu nhau bước qua giai đoạn khó khăn để nhìn thấy cuộc sống đáng yêu hơn, đậm đà nghĩa tình hơn.


Hãy cùng nhau mang yêu thương đong đầy cho tất cả.
 
Mình không thể nhận xét ngay rằng những suy nghĩ cuả bạn là đúng hay sai được, vì những gì mình nghe chỉ từ một phía là bạn. Tuy vậy mình rất thông cảm cho bạn. Bạn nói :" CUỘC SỐNG THAY ĐỔI KHI CHÚNG TA BẮT ĐẦU THAY ĐỔI". Điều này đúng. Nhưng cần thay đổi như thế nào thì lại là 1 vấn đề không hề đơn giản. Tự lập cũng là 1 giải pháp, nhưng trước đó bạn cần bình tĩnh và dũng cảm hơn để nói lên những suy nghĩ cuả mình với người thân. Hãy nói lên tất cả những ấm ức trong lòng( tất nhiên là phải nhe nhàng, tế nhị, đừng nổi nóng). Có thể họ sẽ hiểu ra và thay đổi thái độ. Hãy lạc quan hơn, đừng u sầu buồn bã. Lối sống bất cần không giúp gì cho bạn đâu. Hãy vững vàng lên , vì bạn còn cả tương lai tươi sáng phiá trước. Sắp qua năm mới, mình chúc bạn luôn vui vẻ, hạnh phúc. Đây cũng là thời cơ lớn để bạn tâm tình, bày tỏ với người thân đấy. Cố gắng lên bạn nhé ^^!!
 

rocklonely1088

New Member
Ai cũng có một gia đình và ai cũng muốn gia đình mình thật êm ấm hạnh phúc bạn ạ. Bạn hãy tự hỏi là "Gia đình là cái gì chứ ?" và tui sẽ trả lời ngay cho bạn: '' Gia đình là một tổ ấm có thể che chở được cho bạn, là nơi có bố mẹ, anh chị em - những người luôn quan tâm, chăm nom và sẵn sàng sẻ chia với bạn tất cả niềm vui, nỗi buồn. Gia đình còn là nền tảng của một sự nghề trong đời mỗi chúng ta." Vậy tại sao chúng ta không biết yêu quý, trân trọng gia đình của mỗi chúng ta chứ ? Nói thật, khi nghe bạn tâm sự những dòng trên, tui cũng có phần nào thật bức xúc. Có thể gia đình tui chưa bao giờ như thế cả nên tui chưa hiểu hết được suy nghĩ của bạn nhưng tui thấy bạn suy nghĩ như thế là cũng có chổ đúng, chỗ sai. Chỗ đúng là trong cái trả cảnh gia đình như thế bạn được quyền suy xét những cái bất công mà tất cả chỉ đổ dồn về mình. Chỗ sai ở chuyện bạn vừa hơi đi quá xa (theo mình thôi nhé) về chuyện nghĩ về gia đình như vậy. Gia đình vừa nuôi lớn bạn bao lâu nay kia mà.


Thôi, mình cũng không muốn viết nữa. Cuối cùng, mình xin gửi tới bạn câu: "Hãy quẳng gánh lo đi mà vui.... Tết" Thân!
 

Karlens

New Member
Có lẽ là tất cả người vừa trả lời hết mất rồi, đáng lẽ tui cũng không định nói tiếp làm gì nhưng mà.......





tui muốn nói là tui hiểu bạn, hiểu cái cảm giác đó nó đau đớn như thế nào.....nhưng tui sợ....


Sợ rằng bạn không tin tôi, nhưng mà hãy để tui kể câu chuyện về bản thân mình rùi bạn sẽ hiểu....





Dường như trả cảnh của hai chúng ta vô cùng tương tự nhau....


tui cũng là con gái, là em út trong nhà tương tự như bạn vậy thôi!!! tui cũng có chị gái, chị ấy vừa đi làm kiếm ra tiền....v....v....


tui có cảm giác rằng bố mẹ luôn thiên vị chị ấy hơn cả, có tội thì chị ấy luôn được xem nhẹ .v....v....Bố mẹ lun nghĩ chị ấy là lớn còn tui thì không....mà tui cũng vừa lớp 10 rồi đó chứ!!! hixhix


Quá khứ....


tui không muốn trở về nhà sớm, chán, không muốn gặp bố mẹ....... Có chuyện gì là ra sức đổ lỗi lên đầu họ, tranh thủ nói cho đã.......tui luôn đặt lòng tự tôn của mình lên cao hơn tất cả..... tui vừa có cảm giác gì về những người trong nhà???


+Mẹ: "Mẹ không quan tâm tới tui chỉ có chị có chị thôi!!! Mẹ luôn tỏ ra bực tức trước tất cả sai lầm của tôi, quát mắng một cách khắc nghiệt....T_T mà chẳng quan tâm xem tui nghĩ gì, không tìm hiểu xem vì sao tui lại sai lầm, chỉ mắng và ......hết!!!


+Bố: Bố rất ác, lại rất cục cằn....bố chỉ yêu chị thôi, còn tui ...vứt xó!!!


+Chị: Con người cướp đi tất cả những gì hạnh phúc mà tui đáng được hưởng.....từ sự xinh đẹp, học giỏi, tình cảm hạnh phúc, tất cả chị đều có còn tui thì không.....





tui vừa lạc lõng một mình trong cái thế giới đó vậy đấy nhưng bạn biết đó, tất cả những gì tui vừa nói với bạn chỉ là quá khứ, chỉ là những suy nghĩ của tui khi còn quá ngơ dại......





Còn bây h????


Trải qua thời (gian) gian rùi bạn cũng sẽ hiểu như tui vậy!!! tui nhận ra rằng không có gì tuyệt cú cú cú vời bằng gia đình mình....không một ai!!! Hạnh phúc biết bao khi được ở bên cạnh người thân của mình, ở bên bạn bè không thể tìm được cái tình cảm đó đâu!!!


tui càng ngày càng yêu gia đình mình hơn!!! Hộ luôn ở bên cạnh giúp đỡ tui trong lúc tui gặp khó khăn nhất!!! tui tin chắc rằng bố mẹ bạn cũng vậy thôi!!!





Khi càng tìm hiểu về họ nhiều hơn, tui càng hiểu họ hơn, càng thấy họ tuyệt cú cú cú vời như thế nào???? Càng thấy mình nhỏ bé như thế nào??? Càng thấy xấu hổ như thế nào khi trước đây lại có một suy nghĩ ngốc nghếch đến như vậy!!! T_T


tui còn nhớ những khoảnh khắc ngốc nghếch như vậy!!! Và giờ nghĩ lại chỉ thấy nó.........buồn cười hìhì ^_^


Đó cũng chỉ là câu chuyện của tui mà thôi!!! Bạn có thể nghĩ khác tôi, có thể bạn không cho rằng gia đình tui không thể tương tự gia đình bạn dược nhưng mà bạn của tui à!!! Hãy thử cho họ và chính bản thân bạn hiểu nhau nhiều hơn xem sao???


Hãy..


Thử nghĩ xem khi bạn bị đau, ai chạy đến bên bạn trước, những người bạn mà bạn coi là tuyệt cú cú cú vời có khi hơn cả những người trong nhà??? Hay là bố mẹ, và chị bạn???? Nè tui không xúi bạn làm bậy đâu nhé!!! Chỉ là câu hỏi mà thôi!!!


Hãy....


Thử nghĩ xem, bạn vừa làm điều gf sai chưa nào??? Có thể bố mẹ bạn làm vậy thật đấy, nhưng tịa sao không thử tìm hiểu nguyên do vì so xem!!! Có thể bạn sẽ có câu trả lời....


Hãy....


Thay đổi, bạn có thể vừa nhỏ quá so với tuổi của mình .......vậy tại sao khi khoảnh khắc giao thừa vui vẻ sắp đến, sao không lấy đó làm thời (gian) điểm lấy may....làm thời (gian) điểm thay đổi cho cuộc sống từ nay tốt đẹp hơn???


Hãy cho người nhà bạn hiểu bạn hơn, hãy nói chuyện với nhau thật thẳng thắn xem nào!!! Bạn vừa làm vậy chưa??? Hay chỉ cô đơn lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn đau một mình????


Bạn càng không chịu đối mặt với sự thật thì thế giới ngày càng xa lánh bạn hơn, vậy bạn được gì chứ???





NOTTHING!!! T_T


Bạn chỉ có một nỗi buồn đau triền miên, một cảm giác cô đơn cay lòng, bạn lặng lẽ, tâm hồn cứng rắn dần hóa đá vì không được sưởi ấm bằng ngọn lửa của TY thương, bạn dần trở nên ghét tất cả thứ........bạn sa vào những thứ mà con người bình thường nên tránh.....v....v......Nếu bạn không giải quyết được vấn đề này thì tất cả những điều tui nói có thể xảy ra lắm chứ!!!!


Hãy dũng cảm, hãy là chính mình, hãy tha thứ cho người khác, và hãy tìm hiểu những diều mình chưa biết về những điều xung quanh.....khi cần thiết (Tất cả T_T)


Rồi bạn sẽ hiểu tui nói gì ngày hôm nay.........rồi một ngày nào đó cũng có một ngườ đặt câu hỏi như bạn ngày hôm nay, và bạn lại trả lời câu hỏi đó như tui ngày hôm nay!!! Cuộc sống là một vòng luân trả tự nhiên.....Đừng quá ích kỉ như vậy!!! Hãy mở lòng bạn ra, hãy sẻ chia tình cảm vơi nhiều người hơn đặc biệt là người trong gia dình........Hãy nghĩ về những đứa trẻ không có cha mẹ từ nhỏ kia, chúng đáng thương như thế nào??? Sinh ra mà có cha có mẹ vừa là một hạnh phúc lắm rồi, vậy tại sao không gìn giữ hạnh phúc đó được lâu dài hơn???





tui chỉ ủng hộ bạn chuyện bạn thích sống tự lập, phải, tui cũng thích vậy và chúng ta đều nên vậy, không ai nên quá phụ thuộc dẫm quá vào gia đình mình cả, nhưng không ai nên xa lánh gia đình, hờ hững gai đình mình như vậy!!!!


Đừng chỉ nghĩ từ một phía, hãy thử đặt mình vào vị trí của người khác........đó là bí quyết thành công cho bạn ngay cả ở hiện tại và tương lai sau này nữa.............





Hãy chóng giải quyết tất cả chuyện nhanh chóng!!! Hôm nay là ngày 30 Tết rùi đó, bạn mà giữ cái mặt như "Đưa dám" này suốt cả năm thì xui lém đó!!!


Hãy quên đi tất cả nỗi buồn, mong bạn àm theo lời khuyên nhủ của một trong số chúng tôi!!! Chúc bạn luôn luôn vui vẻ hạnh phúc!!! Sakura 123
 

xu_kid_94

New Member
Thư bạn viết khá dài nhưng tất cả tui chỉ được nghe một phía từ bạn. Theo cảm nhận của riêng tui bạn là một người rất cá tính nhưng suy nghĩ của bạn còn rất trẻ con, xin lỗi nếu có làm bạn phật ý nhưng đó là lời nhận xét chân thành. Từ đầu đến cuối thực sự tui chỉ thấy bạn hờn cha trách mẹ, đổ lỗi cho chị mình chứ không thấy bạn nói gì về những sai trái của bạn? Phải chăng bạn không bao giờ có bất cứ lỗi lầm nào đến mức trả hảo? Nếu bạn trả lời là có thì bạn hãy nghĩ cho những người thân bạn xem, con người mà, cũng có khi họ mắc phải sai lầm ( như trách oan bạn chẳng hạn ) nhưng có thể vì bản tính của họ, vì cái tui của họ quá lớn, không đủ để họ nói lời xin lỗi bạn chăng? Trong cuộc sống với trăm ngàn nỗi lo cơm áo gạo trước nên có thể có những lúc bố mẹ và chị gái có thái độ cáu gắt với bạn nhưng tui cho rằng thực tâm họ không hề ghét bỏ bạn đâu. Bạn ạ, bạn cũng nên hiểu rằng trong mỗi người chúng ta đều có cách cư xử không ai tương tự ai, có khi họ cũng nhìn ra sai lầm của họ nhưng họ có cách chuộc lỗi của riêng họ, không phải nhất thiết là đều phải nói thành lời, có lẽ bạn chưa nhận ra điều đó chăng? Chính bạn thừa nhận mình lòng tự tôn của bạn lớn như một quả núi, vậy có bao giờ bạn nghĩ lòng tự tôn của họ cũng ( quá lớn ) tương tự như mình ko? Bạn đòi hỏi người thân của bạn phải hiểu bạn nhưng liệu bạn có hiểu hết người thân của mình chưa? Ngay trong cách nói của bạn dường như bạn không có sự tôn trọng dành cho cha mẹ mình, cho dù họ có làm bạn phật ý điều gì thì thái độ đó có xứng đáng với phận làm con chưa? Nếu như bạn đang bực bội một ai đó mà người đó còn có thái độ câng câng, bất cần thì bạn sẽ cảm giác thế nào? Bạn thử đặt mình trong tình huống ấy rồi bạn sẽ hiểu vì sao người thân của bạn cảm giác khó chịu vì bạn. Chính thái độ lầm lì của bạn vừa làm cho khoảng cách giữa bạn với những người trong gia đình ngày càng xa hơn đó. Thua người ngoài thì còn sợ mất mặt còn thua chị em mình thì có đáng gì đâu bạn. Chứng tỏ mình có nhiều cách chứ đâu thể là cách "thi gan" với bố mẹ. Bạn cảm giác cuộc sống gia đình mình như địa ngục, muốn thoát ra khỏi để tự lập à? Nếu bạn đủ 18t, bạn trả toàn có quyền làm điều đó mà không ai cấm cản được, nhưng liệu bạn có dám làm điều đó không hay tất cả chỉ là dự tính, là lời nói? Nói thật cho dù cha mẹ và chị gái ( nếu có ) đối xử khắc nghiệt với bạn đến đâu thì họ cũng là những người ruột thịt của bạn, có bước ra cuộc đời, sống một thân một mình, va chạm với cuộc sống bạn sẽ thấy không ai thương mình hơn những người thân của mình. Hãy sống cởi mở, chan hòa hơn với tất cả người bạn sẽ thấy nhẹ nhàng hơn, đừng để những bức bối đè nặng chẳng có ích gì đâu. Sống ích kỷ theo kiểu "ở trọ trong nhà mình" thì chẳng khác nào bạn đang tự xây địa ngục cho chính mình đấy ! Thân mến.
 

Casey

New Member
Mình chỉ nói ngắn gọn :


Suy nghĩ này trả toàn sai, thường chỉ có ở ...trẻ con ( cứ tưởng mình ...lớn lắm ).


Bạn cứ chuyện ra ngoài xã hội tự lập. Bài học gia đình không cần thiết phải trả một giá đắt như thế...


Hãy ...stop ngay, trước khi quá muộn !


Happy New Year, Happy New Year ....
 

violet226

New Member
Ban men ! 1 cau chuyen dầu năm cua bạn tui thật sự quá bi kich,cau chuyen nao thi cung co{lửa mới có khói}phai không ban?qua loi tam su cua ban minh cung con chua dc rõ sự nguồn bắt từ dâu?su bi thuong cang luc cang te nhu chang dc nguoi gỡ rối,1 lua tuoi như tụi minh thi that su qua kho khan de buoc ra 1 xa hội nương thân,nguoi than gio day chang co chut quan tam,tuy minh dc biet la ban tam su nhu vay,nhu minh nghi rat nhieu vi moi nguoi không bo mặc ban vay dau,chac moi gdinh co 1 cach ung xu rieng,doi luc cung co nhung ung xu lam cho nguoi con thất tinh va biet cái sai của minh roi quay ve,nhu cung co doi luc nhung ung xu của gdinh chua kip nghi xa hon nen lam cho nguoi sai cam thay không con loi thoat ma chẳng dc vòng tay bao vun rong luong cua gdinh ,bao tội lỗi dồn hết vào nguoi ay den buoc duong xa lưới va nhieu cạm bẫy hon,ban oiii co tinh {Mẫu Tử} nao ma bỏ rơi con minh dau ban chi 1 luc nhất thời (gian) nóng giận ma chang nghi cảm nhận của nguoi mất lỗi,khi nguoi mất lỗi rất cần sự rộng lớn lượng bao vun va thứ tha ở nơi người thân thương minh nhất,nhưng ban oiii trong cơn tức giận chang co mấy ai dc khôn mà xử lí cho ôn hòa,mình rất thương bạn khi tất cả chuyện sai lầm mà chẳng dc nguồn an ủi của nguoi than,ma ngược lại dỗ dồn tội hết cho bạn,những bi thảm nay níu den với minh,minh cũng lấy cách của ban ma xử trí thôi vì dây la bươc dường tốt nhất không dc sự dồng cảm của gdinh,trong doi mắt cua người lớn lúc nào cũng nghĩ mình còn nhỏ dại,va tất cả việc làm của mình diều đánh giá là sai,co ai muốn mình làm sai de gdinh bận tam dau,nhưng trước sự ngỡ ngàng ở dộ tuổi vừa trưởng thành thì làm gì chẳng vấp phải những dam mê nhất thời,nhưng sự viêc cũng dã lỡ rồi dù có dánh dập hay chửi mắng thì chẳng quay lại dc,sự chửi mắng ấy cũng la sự quan tâm của gdinh,nhưng lòng chẳng còn tâm trạng dể nghe lời chỉ chích ấy nua dau,phải thay vào dó bằng những rộng lớn lượng va an ui thì hay biết mấy,cái nao cũng la sự quan tâm hết dấy bạn ah,nhưng có sự quan tâm biết nghĩ va không biết nghĩ,niu tất cả nguoi dieu co tính trả hảo hết thi dau co nhung người con bỏ nhà ra di,trong tình cảnh cua bạn minh cảm giác gdinh hay ban diều sai hết,gdinh thi chỉ biết dùng lời cay dắng chuốt giận mà chẳng nghĩ tâm trạng của người con dang bị tổn thương,còn cái sai của bạn là muốn tất cả người dồng cảm va chia sẽ,nhưng bạn không nghĩ lại trong cơn nóng giận chẳng mấy ai dc khôn,níu bạn dứng vao trường hợp cua gdinh bạn sẽ xử lí sau?hiện giờ gdinh tâm trạng cũng chẳng thua kém gi bạn dau,gdinh cung dau lòng khi thấy con chim be nhỏ của minh bị thương nhưng vi thương con chim ấy nên lòng rất tức giận,nhìn vào khuôn mặt của mõi thành viên trong gdinh tương tự như bỏ mặt mình va thấy minh dang la gánh nặng của gdinh vậy,dó chỉ là cảm nghĩ của bạn thôi,nhưng thật ra lòng của mõi người rất xót xa dấy bạn ah,giờ dây dôi bên diều co mặc cảm hết,gdinh thì nghĩ ban sai nen gdinh la gầy la dúng bạn nhỏ nên phải hạ mình với gdinh,con bạn thi nghĩ những lời la gầy quá chớn dã làm cho ban mất di lòng tự trọng với tất cả người nên ai dàng áp bạn thi phải nhường bộ,sự cứng gắn của dôi bên sẽ làm cho bạn tui thêm 1 sai lầm nghiêm trọng nữa ma chẳng ai nghĩ dến,sự tuyệt cú vọng của con người dã cạn thì bất chấp tất cả tất cả thứ,bạn ơi bạn co hiểu dc tâm trạng của mình chia sẽ bạn nảy giờ ko? mình biết giờ mình nói gì di nữa cũng vô ích nhưng minh rất mong bạn hãy suy nghĩ thật kỉ rồi hãy vươn dôi cách bay di nhé,mõi quyết dịnh cua minh diều co 2 mặt,1 mặt thành công va 1 mặt bi thảm dấy ban,minh rất co lòng tin nơi bạn, không dại gì dẩy mình vào vượt thẩm lần nữa,chúc bạn có 1 lối suy nghĩ thoát hơn khi tương còn dài dang cho bạn ở phía trước
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top