Bánh cuốn Sài gòn ăn chán không thể tả. Không biết có phải do gạo làm bột bánh, nước tráng bánh , tay cô hàng bánh hay là khẩu vị của cái dân ăn bánh không, mà bánh vừa mủn vừa hôi, lại dính nhoen nhóet, nếu ngược lại thì dẻo quẹo hay dai như da trâu. Nhân thì thập cẩm đủ lọai. Ăn vào sặc mùi dầu dừa. Mất hứng! Ở Hà nội, theo tớ chỉ có bánh cuốn Thanh Trì là nhất. Chứ cái tang anh bánh cuốn nóng, ăn vào dẻo dẻo, vô duyên! Chú muốn đãi Tây thì có thể ra Cấm Chỉ, có hàng bánh cuốn nóng chả ruốc tôm đấy, cho nó lạ miệng, nhân tiện tiếp thị cái thú ăn quà của dân Hà nội. Hay nhất vẫn là mua cân bánh cuốn Thanh Trì của các bà các cô gánh vào, bán vào tầm sáng đến non trưa, ở khu vực quanh chợ Mơ. Cũng có khi các bà các cô ấy chịu khó vào phố. Ngày xưa thì chắc được nhìn ngắm lưng ong áo nâu non khăn mỏ quạ đòn gánh cong cong, bây giờ thì tạm hài lòng với bánh ngon vậy. Khéo gợi chuyện sẽ được các cô kể cho từ khâu chọn gạo tráng bánh cho đến chỉ có nước giếng làng em mới làm được bánh ngon. Bánh nhìn mượt óng ả, mỏng vừa phải. Gỡ ra được từng lá, cầm trên tay thấy mềm, mát. Ăn vào thơm, giòn dai đúng độ, hành phi nức mũi. Muốn ăn kèm thì mua thêm giò chả Ước Lễ. Nhưng mà nhớ xin cô hàng nước mắm cho nhiều nhiều. Nước mắm đó, vợ vụng không pha nổi thì hỏng mất cái sự sung sướng ấy đấy. Ăn cả cân no kễnh chưa hết thèm. Chẹp, rỏ cả nước miếng. Đến bao giờ mới lại được ăn miếng bánh cuốn Thanh Trì!
“Ngàn năm thương nhớ đất Thăng long…”