Đề: Em hãy thuật lại một việc tốt mà em đã chứng kiến hay đã làm tại nơi em ở
BÀI LÀM
Vào một buổi sáng, bầu trời vẫn còn tối mù mịt vì cơn mưa cứ rả rích kéo dài. Dòng suối làng em nước cứ chảy cuồn cuộn, mùa nước lũ đã tràn về. Chiếc cầu bắc qua dòng suối rất đơn sơ, chỉ có một ống dầu dài và tròn đặt ngang, phía trên là hai cây tre nối lại với nhau để làm tay vịn. Lúc ấy có một anh thanh niên bị cụt mất một chân, vai mang túi và chống đôi nạng đứng bên bờ suối, khôn mặt thoáng vẻ lo âu. Trong lúc đó, có một em bé chừng khoảng mười tuổi từ xa tiến tới gần anh và hỏi:
- Chú ơi! Sao chú lại đứng đây? Chú không sang bên kia được hở chú?
Anh thanh niên tần ngần nói:
- Ừh! Chú không sang được!
Em bé nói tiếp:
- Thế thì cháu giúp chú vậy! Nhưng...chiếc cầu này nguy hiểm quá chú nhỉ!
- Ừ, chiếc cầu lắt lẻo thế này cháu không đưa chú sang được đâu.
- Thế bây giờ biết làm sao hả chú? Để cháu đi thử xem.
Em bé bước trên cầu chậm rãi đi từng bước trên ống dầu, tay vịn chặt vào thân tre. Đi một vòng em bé quay lại nói:
- Chú ơi! Chú đừng sợ. Chú cứ đi theo cháu, cháu sẽ giúp chú đi qua cây cầu này.
Anh thanh niên chần chừ một chút rồi đi theo em bé. Em nói:
- Chú chống cây nạng này không được đâu. Chú đưa cháu mang túi và cầm nạng cho!
Thế là em bé dìu anh thương binh đi. Ra giữa cầu bỗng em bé trượt chân ngã. Nhanh như chớp, em bé bám được vào ống dầu rồi bình tĩnh bảo:
- Chú đừng lo, cháu sẽ lên được thôi! Nói rồi em bé leo lên rồi lại tiếp tục dìu anh thương binh đi. Qua khỏi chiếc cầu nguy hiểm, anh thanh niên rối rít Thank em bé.
Em bé cười đáp:
- Có gì đâu chú...
Rồi em hỏi:
- Bây giờ chú về đâu?
- À chú ra bến xe cháu ạ!
Em bé sung sướng reo lên:
- Thế thì vui quá! Cháu cũng đến chỗ đó. Nhà bà ngoại cháu gần bến xe ấy mà! Bố cháu bảo về nhà bà giúp đỡ bà thu xếp đồ đạc để đề phòng trận lụt sắp đến. Cháu sẽ dắt chú qua đoạn đường lầy lội này nhé!
Thế là hai chú cháu vừa đi vừa trò chuyện thân mật vui vẻ. Đến nhà bà ngoại rồi, nhưng em bé không vào nhà mà đưa chú đến tận bến xe. Em bé đưa anh thương binh chen vào giữa dòng người đông nghịt. Đến chiếc xe số sáu, anh thương binh bảo:
- Số xe chú đây rồi! Thôi, cháu về đi! Chú Thank cháu nhiều lắm. Cháu ngoan quá!
Em bé vội đáp:
- Thưa chú! Để cháu đưa chú lên xe nhé!
Em bé giúp anh thương binh bước lên xe. Chiếc xe nổ máy và bắt đầu chuyển bánh. Anh thương binh vẫn không ngớt lời Thank và khen em bé ngoan. Em bé vui sướng nhìn theo chiếc xe rồi đưa tay vẫy cho đến khi xe chạy xa tít mới thôi.
Nguyễn Thị Hồng Xuyến*
BÀI LÀM
Vào một buổi sáng, bầu trời vẫn còn tối mù mịt vì cơn mưa cứ rả rích kéo dài. Dòng suối làng em nước cứ chảy cuồn cuộn, mùa nước lũ đã tràn về. Chiếc cầu bắc qua dòng suối rất đơn sơ, chỉ có một ống dầu dài và tròn đặt ngang, phía trên là hai cây tre nối lại với nhau để làm tay vịn. Lúc ấy có một anh thanh niên bị cụt mất một chân, vai mang túi và chống đôi nạng đứng bên bờ suối, khôn mặt thoáng vẻ lo âu. Trong lúc đó, có một em bé chừng khoảng mười tuổi từ xa tiến tới gần anh và hỏi:
- Chú ơi! Sao chú lại đứng đây? Chú không sang bên kia được hở chú?
Anh thanh niên tần ngần nói:
- Ừh! Chú không sang được!
Em bé nói tiếp:
- Thế thì cháu giúp chú vậy! Nhưng...chiếc cầu này nguy hiểm quá chú nhỉ!
- Ừ, chiếc cầu lắt lẻo thế này cháu không đưa chú sang được đâu.
- Thế bây giờ biết làm sao hả chú? Để cháu đi thử xem.
Em bé bước trên cầu chậm rãi đi từng bước trên ống dầu, tay vịn chặt vào thân tre. Đi một vòng em bé quay lại nói:
- Chú ơi! Chú đừng sợ. Chú cứ đi theo cháu, cháu sẽ giúp chú đi qua cây cầu này.
Anh thanh niên chần chừ một chút rồi đi theo em bé. Em nói:
- Chú chống cây nạng này không được đâu. Chú đưa cháu mang túi và cầm nạng cho!
Thế là em bé dìu anh thương binh đi. Ra giữa cầu bỗng em bé trượt chân ngã. Nhanh như chớp, em bé bám được vào ống dầu rồi bình tĩnh bảo:
- Chú đừng lo, cháu sẽ lên được thôi! Nói rồi em bé leo lên rồi lại tiếp tục dìu anh thương binh đi. Qua khỏi chiếc cầu nguy hiểm, anh thanh niên rối rít Thank em bé.
Em bé cười đáp:
- Có gì đâu chú...
Rồi em hỏi:
- Bây giờ chú về đâu?
- À chú ra bến xe cháu ạ!
Em bé sung sướng reo lên:
- Thế thì vui quá! Cháu cũng đến chỗ đó. Nhà bà ngoại cháu gần bến xe ấy mà! Bố cháu bảo về nhà bà giúp đỡ bà thu xếp đồ đạc để đề phòng trận lụt sắp đến. Cháu sẽ dắt chú qua đoạn đường lầy lội này nhé!
Thế là hai chú cháu vừa đi vừa trò chuyện thân mật vui vẻ. Đến nhà bà ngoại rồi, nhưng em bé không vào nhà mà đưa chú đến tận bến xe. Em bé đưa anh thương binh chen vào giữa dòng người đông nghịt. Đến chiếc xe số sáu, anh thương binh bảo:
- Số xe chú đây rồi! Thôi, cháu về đi! Chú Thank cháu nhiều lắm. Cháu ngoan quá!
Em bé vội đáp:
- Thưa chú! Để cháu đưa chú lên xe nhé!
Em bé giúp anh thương binh bước lên xe. Chiếc xe nổ máy và bắt đầu chuyển bánh. Anh thương binh vẫn không ngớt lời Thank và khen em bé ngoan. Em bé vui sướng nhìn theo chiếc xe rồi đưa tay vẫy cho đến khi xe chạy xa tít mới thôi.
Nguyễn Thị Hồng Xuyến*