Năm nay em 13 tuổi(nhỏ như con thỏ).^.^.


Vì thời (gian) gian trước ba mẹ vừa li dị nên em không còn mặn mà gì với Gia Đình, nhưng thời (gian) gian hiện giờ gia đình em sống rất hạnh phúc.(em ở với ba và mẹ kế).Nhưng từ khi đứa em (cùng cha khác mẹ) của em chào đời, em cảm giác như mình không "tồn tại" trong gia đình nhỏ này vậy.Lúc buồn hay cô đơn không có ai để tâm sự... dần dần em thấy mình xa lánh gia đình nhiều hơn.Bước vào trường thì em lại rất vui vì bạn bè (homies) của em rất tốt, nhưng chẳng thằng nào rảnh thời (gian) gian để nghe em "kể lể về cuộc đời" nhưng cũng chia sẽ với em chuyện học hành(đúng hơn mình là thằng học giỏi nhất trong 1 lũ học dốt T.T).Và rồi em tìm đến Rap-thứ âm nhạc bị xã hội kì thị-,riêng em không nghĩ vậy, Rap là dùng cảm xúc về cuộc đời để viết lên âm nhạc theo 1 phong cách riêng của mình.Em dần dần bị nó cuốn hút và em cảm nhận được, nó là 1 phần trong em. Cũng bập bẹ tập tành rồi cũng học hỏi đàn anh đi trước (Lil'Knight, Nah, Andree,VietDragon,...).Rồi 1 hôm được "mời"(nếu không nói là bắt ép) đi dự chương trình văn nghệ ở trường, em bắt gặp 1 cô pé(nói vậy thôi chứ vẫn bằng tuổi), khi đứng đối diện với "she" thì tim em đập loạn xạ, đầu óc không còn 1 chữ nào, miệng thì cứng đơ,... theo như em "nghiên cứu" thì đó là "rung động đầu đời". Rồi cũng "viết thư tỏ tình", may là cô pé cũng có cảm tình với em nên được "thuận bườm xuôi gió"(Dù biết mình còn quá nhỏ để yêu).Nhưng rồi đời đâu như ta nghĩ,She bỏ rơi em(lí do là hy sinh vì tình bạn của em với 1 thằng bạn thân"rất đàn bà"(thằng này cứ hở tí là giận)),Gia đình cũng lục đục,bạn bè thì xa lánh em(cái này là do em ít nói chuyện với bọn nó rồi cũng ít chơi chung như trước).Khoảng thời (gian) gian này em chẵng còn gì ngoài Rap, em nghe nó ngày đêm, nghe nó như 1 con nghiện, tính cách em thay đổi dần, gia đình bảo em ít nói, homies nói em lạnh lùn,... Nhưng cũng may là đời còn mĩm cười với em,sau khi bị thằng"đàn bà" "bo bo xì"(thằng này con nít nhỉ).Cô ấy trở lại với em.Gia đình cũng quan tâm em nhiều hơn,Homies cũng động viên em trên con đường Rap.Nhưng câu hỏi em muốn đặt ra ở đây là: Nhờ ai mà em có được ngày hôm nay?


Dù sao cũng năm mới, chúc tất cả người 1 cái tết thật vui vẽ nhé.


Lil'Reaper - Light Of The Darkness.
 

Ransom

New Member
Em nên từ bỏ nhạc rap đi. Nhạc rap với nhạc "crap" liền nhau một vần. Dòng nhạc classical pop/rock mới thật sự miêu tả nội tâm con người. Nếu không thì với tâm trạng buồn bã như thế này thì em nên tìm đền nhạc Trịnh cho thư thả tâm hồn. Đời em thật sự vừa đi sai 2 hướng:


1)Yêu quá sớm


2) Mê nhạc "crap"


Không có gì là quá muộn để thay đổi cả. Làm lại từ đầu ngay đi!


Tặng em bài hát puppy love:


Nghe và cảm nhận
 
Gia đình là chổ nương tựa, Bạn bè là bài học của đời, Niềm đam mê là sự yêu chuộng của lý trí và bạn gái là lời nói của trái tim :p
 

Gruddieu

New Member
khi bị stress hay mệt mỏi thi hoạt động xã hội mang tính tâp thể sẽ khiếnchung ta không đi vao con đường sai trái ..hjj
 

ammay_ngu

New Member
số trời vừa định em ạ nhưng cũng có 1 phần tự bản thân e cố gắng chị đây cũng từng rất đơn độc nhưng chỉ khi ở 1 mình thui chứ tất cả ngày như thường


ai cũng có 1 niềm đam mê nên e hãy cố gắng theo đuổi niềm đam mê đó


còn về "she" thì chị pó tay
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top