Đề bài: Trong phong trào "Nghìn việc tốt" các em đã làm được nhiều việc. Hãy thuật lại một việc làm tốt nhất của em hay của bạn em.
BÀI LÀM
(Thi học sinh giỏi Quốc gia năm 1967 - 1968, bài được giải khuyến khích toàn miền Bắc)
Em và Hòa học cùng một lớp. Hòa ở đầu thôn. Em ở cuối thôn. Ngày nào Hòa cũng gọi em đi học, tối nào em cũng đến nhà Hòa học bài. Vì vậy, em và Hòa rất thân nhau.
Một hôm trời mưa to. Đường trơn như đổ mỡ. Chờ mãi không thấy Hòa sang gọi, em lụi cụi đi một mình. Đã bị ngã một cái lấm hết quần áo, sách vở, lại bị bạn bè chế nhạo là con "ếch ộp". Em giận Hòa lắm, em định tối hôm đó sẽ không đến nhà Hòa học bài như mọi hôm nữa". Em nghĩ bụng thế. Em biết Hòa kém toán hơn em. Không có em cùng học, Hòa sẽ không làm được nhiều bài tập toán. Nhưng rồi em nhận ra là hôm nay Hòa vắng mặt. Hai tiết học qua, em vẫn không thấy Hòa đến lớp. Nhìn chỗ ngồi của Hòa bỏ trống, em bỗng thấy thương thương. Hay là Hòa bị ốm? Cả buổi học, câu hỏi đó cứ xoắn lấy em. Tan học, em quyết định đến nhà Hòa ngay.
Đi một mình tới nhà Hòa, em chạy ngay tới chỗ Hòa thường hay ngồi học. Thoáng thấy em, Hòa gọi ngay:
- Liên ơi! Hòa nằm đây cơ mà!
Em chạy bổ tới chỗ Hòa nằm thì ra Hòa ốm thật. Trời ơi! Mới qua một đêm mà em thấy Hòa xanh hẳn đi. Hia mắt Hòa trũng xuống! Thế mà ở đầu giường quyển sách vẫn để mở. Hòa ốm mà vẫn cố học.
Em cúi xuống ôm chặt lấy Hòa, khóc nức nở. Em hối hận quá vì đã hiểu nhầm Hòa. Em thầm thì qua dòng nước mắt chan chứa:
- Hòa ơi! Tha lỗi cho Liên. Tha lỗi cho Liên. Hòa nhé!
Thấy em khóc, Hòa cũng rưng rưng nước mắt. Từ hôm đó, cứ tan học là em đến nhà Hòa ngay. Em động viên Hòa uống những viên thuốc đắng ghê người. Em bón cho Hòa từng thìa cháo. Em hát cho Hòa nghe. Em kể cho Hòa về những giờ học tập trên lớp. Em chép bài, giảng lại bài cho Hòa. Cả cô giáo cũng nhiều lần đến thăm Hòa.
Hòa khỏe dần và khỏi ốm hẳn. Hôm Hòa đi học trở lại đúng vào hôm có bài kiểm tra toán. Vừa làm bài, em vừa hồi hộp theo dõi Hòa. Như hiểu ý em, Hòa tươi cười nhìn sang như thầm bảo: "Liên ơi! Hòa làm được bài kiểm tra hôm nay là nhờ Liên đấy! Hòa Thank Liên nhé!". Em gật đầu sung sướng.
Hôm trả bài kiểm tra, cô giáo vui vẻ nhận xét: "Cô rất vui vì lần này không có em nào bị điểm kém. Cô đặc biệt khen ngợi em Liên làm bài tốt và Liên đã cùng học với Hòa, giúp Hòa theo kịp bài học trong những ngày bị ốm. Hòa đã làm bài kiểm tra rất tốt. Cô rất mừng vì trong lớp chúng ta có những em làm được việc tốt, biết giúp đỡ bạn. Cô thưởng cho mỗi em một bông hoa hồng để gắn vào bảng ghi công của hai em".
Từ đó, tình bạn giữa em và Hòa ngày càng khăng khít. Ngày thi học kỳ I, em và Hòa được điểm cao. Chúng em được báo cáo trước toàn thể các bạn khối 5, thầy Hiệu trưởng lại tặng chúng em bông hoa hồng đỏ rực. Trên đường về nhà, mỗi chúng em cầm một bông hoa. Lòng em dạt dào sung sướng. Sắc hoa đỏ thắm như hòa vào màu khăn quàng trên cổ áo em. Em thấy hai chúng em đang đi giữa một rừng hoa đua nhau nhở: rừng hoa "nghìn việc tốt" của trường chúng em.
Theo Trương Thị Liên
Hà Nam Ninh*
BÀI LÀM
(Thi học sinh giỏi Quốc gia năm 1967 - 1968, bài được giải khuyến khích toàn miền Bắc)
Em và Hòa học cùng một lớp. Hòa ở đầu thôn. Em ở cuối thôn. Ngày nào Hòa cũng gọi em đi học, tối nào em cũng đến nhà Hòa học bài. Vì vậy, em và Hòa rất thân nhau.
Một hôm trời mưa to. Đường trơn như đổ mỡ. Chờ mãi không thấy Hòa sang gọi, em lụi cụi đi một mình. Đã bị ngã một cái lấm hết quần áo, sách vở, lại bị bạn bè chế nhạo là con "ếch ộp". Em giận Hòa lắm, em định tối hôm đó sẽ không đến nhà Hòa học bài như mọi hôm nữa". Em nghĩ bụng thế. Em biết Hòa kém toán hơn em. Không có em cùng học, Hòa sẽ không làm được nhiều bài tập toán. Nhưng rồi em nhận ra là hôm nay Hòa vắng mặt. Hai tiết học qua, em vẫn không thấy Hòa đến lớp. Nhìn chỗ ngồi của Hòa bỏ trống, em bỗng thấy thương thương. Hay là Hòa bị ốm? Cả buổi học, câu hỏi đó cứ xoắn lấy em. Tan học, em quyết định đến nhà Hòa ngay.
Đi một mình tới nhà Hòa, em chạy ngay tới chỗ Hòa thường hay ngồi học. Thoáng thấy em, Hòa gọi ngay:
- Liên ơi! Hòa nằm đây cơ mà!
Em chạy bổ tới chỗ Hòa nằm thì ra Hòa ốm thật. Trời ơi! Mới qua một đêm mà em thấy Hòa xanh hẳn đi. Hia mắt Hòa trũng xuống! Thế mà ở đầu giường quyển sách vẫn để mở. Hòa ốm mà vẫn cố học.
Em cúi xuống ôm chặt lấy Hòa, khóc nức nở. Em hối hận quá vì đã hiểu nhầm Hòa. Em thầm thì qua dòng nước mắt chan chứa:
- Hòa ơi! Tha lỗi cho Liên. Tha lỗi cho Liên. Hòa nhé!
Thấy em khóc, Hòa cũng rưng rưng nước mắt. Từ hôm đó, cứ tan học là em đến nhà Hòa ngay. Em động viên Hòa uống những viên thuốc đắng ghê người. Em bón cho Hòa từng thìa cháo. Em hát cho Hòa nghe. Em kể cho Hòa về những giờ học tập trên lớp. Em chép bài, giảng lại bài cho Hòa. Cả cô giáo cũng nhiều lần đến thăm Hòa.
Hòa khỏe dần và khỏi ốm hẳn. Hôm Hòa đi học trở lại đúng vào hôm có bài kiểm tra toán. Vừa làm bài, em vừa hồi hộp theo dõi Hòa. Như hiểu ý em, Hòa tươi cười nhìn sang như thầm bảo: "Liên ơi! Hòa làm được bài kiểm tra hôm nay là nhờ Liên đấy! Hòa Thank Liên nhé!". Em gật đầu sung sướng.
Hôm trả bài kiểm tra, cô giáo vui vẻ nhận xét: "Cô rất vui vì lần này không có em nào bị điểm kém. Cô đặc biệt khen ngợi em Liên làm bài tốt và Liên đã cùng học với Hòa, giúp Hòa theo kịp bài học trong những ngày bị ốm. Hòa đã làm bài kiểm tra rất tốt. Cô rất mừng vì trong lớp chúng ta có những em làm được việc tốt, biết giúp đỡ bạn. Cô thưởng cho mỗi em một bông hoa hồng để gắn vào bảng ghi công của hai em".
Từ đó, tình bạn giữa em và Hòa ngày càng khăng khít. Ngày thi học kỳ I, em và Hòa được điểm cao. Chúng em được báo cáo trước toàn thể các bạn khối 5, thầy Hiệu trưởng lại tặng chúng em bông hoa hồng đỏ rực. Trên đường về nhà, mỗi chúng em cầm một bông hoa. Lòng em dạt dào sung sướng. Sắc hoa đỏ thắm như hòa vào màu khăn quàng trên cổ áo em. Em thấy hai chúng em đang đi giữa một rừng hoa đua nhau nhở: rừng hoa "nghìn việc tốt" của trường chúng em.
Theo Trương Thị Liên
Hà Nam Ninh*