traitimchanthanh_vnn
New Member
Có bài văn mẫu này chia sẻ cho các bạn
Ngoài tình cảm gia đình thì tình bạn là một tình cảm thiêng liêng, có ý nghĩa rất lớn trong cuộc đời mỗi người. Những người bạn tốt, không chỉ là người tâm đầu ý hợp mà còn là người có thể đem đến cho ta nhiều niềm vui, hạnh phúc. Cứ mỗi lần nhắc đến tình bạn là Nhân lại nhớ đến Định, một người bạn kết thân khi cùng là bệnh nhân trong khoa thần kinh, cột sống,cả hai đều đang sống xa nhà, phần lớn do y tá chăm sóc, tình bạn chỉ có hơn một tháng mà để lại dấu ấn sâu sắc ở Nhân.
Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, Định nằm đó được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Còn Nhân nằm trên một chiếc giường gần đó, phải nằm hoàn toàn do mới phẫu thuật xong. Ca mổ hình như không thành công. Nhân rất buồn. Có thể nằm vĩnh viễn một chỗ cho đến cuối đời. Đau đớn quá! Một thời Nhân đi khắp nơi, với nhiều ước mơ khát vọng mà giờ đây nằm một chỗ. Định thì bị tai biến nhẹ nhưng ảnh hưởng đến tim rất nhiều do đã ghép van tim lần hai. Nhưng Định vẫn lạc quan, yêu đời, anh hay khôi hài khi có bạn bè đến thăm bệnh. Và những lúc còn hai người, anh thường bắt chuyện với tôi. Chúng tui nói về vợ con, về gia đình, về tổ ấm, về nghề nghiệp và những khó khăn của mình...Nhất là Nhân, đang có dự án dành cho người khiếm thị, căn bệnh này như xóa bỏ ước mơ của Nhân
Mỗi buổi chiều,Định được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, hướng ra ngoài cửa sổ và tả cho người bạn cùng phòng của mình cảnh tượng diễn ra bên ngoài.
Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà Nhân đang nằm ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh ấy, qua những hoạt động, màu sắc mà anh được nghe tả lại. Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. trẻ con chơi đùa trên những chiếc thuyền đủ hình dạng, màu sắc những bồn hoa đủ loại đủ màu ở đằng xa hơn nữa, người ta có thể nhìn thấy cả đường chân trời rực hồng trước hoàng hôn, người đi dạo, người đi làm vội vã...
Định có lối nói chuyện thật hay, Điều anh kể lại cuộc sống đang diễn ra bên ngoài khiến Nhân càng thiết tha muốn mau bình phục, muốn được hòa nhập với đời. Mỗi ngày, lời kể của Định như tiếp thêm sức mạnh cho Nhân, anh uống thuốc đều đặn hơn, không còn cáu gắt với người thân, y bác sĩ khi vào thăm khám cho anh. Cứ thế, bệnh của Nhân ngày càng thuyên giảm, những ngón chân có thể cử động được, người ta giúp anh xoay trở người cũng không còn bị đau đớn nhiều, cái khớp nhân tạo được thay cũng đã thích nghi với cơ thể anh.
Có lúc, Nhân hỏi Định:
- Nếu hồi phục, anh sẽ làm việc gì đầu tiên?
Định trả lời:
- tui muốn hòa nhập hình ảnh cùa cuộc sống mà tui đã kể cho anh nghe, chứ không phải ngồi nhìn qua khung cửa sổ này
Nhân thấy ước muốn đó thật nhỏ nhoi quá, nếu anh hết bệnh, anh sẽ đi một chuyến du lịch cùng cả nhà, đi và đi cho bù lại những ngày nằm dài trên giường bệnh, và gặp gỡ những bệnh nhân về mắt của anh...
Rồi một ngày, Định lại tái phát bệnh tim khi đang điều trị căn bệnh ung thư di căn đến cột sống, nhiều lần anh được đưa đến phòng cấp cứu. Thời gian lúc này đối với Nhân lại càng dài ra.Anh mong muốn Định qua cơn nguy kịch để quay lại phòng điều trị cùng mình
Nhưng rồi y tá đã cho biết anh đã ra đi, ra đi thật nhẹ nhàng, nhanh chóng sau một đêm ngủ. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Sau đó, Nhân ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Y tá nhiệt tình kéo chiếc giường của anh sát lại chiếc giường bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã được an toàn, cô để anh lại một mình.
Chậm chạm, khó khăn, Nhân tự mình di chuyển, bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng, thật bất ngờ, tất cả những gì mà anh có thể nhìn được, qua ô cửa sổ, chỉ là một bức tường cao đối diện, không có con đường, dòng s ông, con người qua lại....
Khi y tá quay lại, Nhân hỏi thăm cô về người bạn bệnh nhân cùng phòng, người mà vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những miêu tả của mình về cảnh quan bên ngoài ô cửa sổ.
Cô y tá cho biết: " người đàn ông đó bị mù". Nhân đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả. Chả trách Định ước ao được cảm nhận cuộc sống đang diễn ra mà lúc ấy Nhân không hiểu
Người bạn cùng phòng bệnh của Nhân trong lúc đang đấu tranh với cái chết vẫn mang đến cho người khác niềm tin cuộc sống, đã giúp Nhân vượt qua được thử thách . Nhân đã hồi phục, đã thực hiện ước muốn của mình. Và ngày đầu tiên xuất viện, Nhân cùng gia đình đã đến thăm mộ của Định- một người bạn quen trong tình huống cay đắng nhất cuộc đời, người bạn này lại để ấn tượng, cảm giác khó quên về những điều đã làm cho Nhân ... Chao ôi , tình bạn thật cao đẹp biết bao mà Nhân nhận được từ Định. Nhân thầm thì như nói với Định và nói với chính mình: " Thank bạn đã cho mình một tình cảm chân thành, tui sẽ sống tốt, sẽ tiếp tục thực hiện con đường đem lạiniềm vui cho những người khiếm thị"
Ngoài tình cảm gia đình thì tình bạn là một tình cảm thiêng liêng, có ý nghĩa rất lớn trong cuộc đời mỗi người. Những người bạn tốt, không chỉ là người tâm đầu ý hợp mà còn là người có thể đem đến cho ta nhiều niềm vui, hạnh phúc. Cứ mỗi lần nhắc đến tình bạn là Nhân lại nhớ đến Định, một người bạn kết thân khi cùng là bệnh nhân trong khoa thần kinh, cột sống,cả hai đều đang sống xa nhà, phần lớn do y tá chăm sóc, tình bạn chỉ có hơn một tháng mà để lại dấu ấn sâu sắc ở Nhân.
Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, Định nằm đó được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Còn Nhân nằm trên một chiếc giường gần đó, phải nằm hoàn toàn do mới phẫu thuật xong. Ca mổ hình như không thành công. Nhân rất buồn. Có thể nằm vĩnh viễn một chỗ cho đến cuối đời. Đau đớn quá! Một thời Nhân đi khắp nơi, với nhiều ước mơ khát vọng mà giờ đây nằm một chỗ. Định thì bị tai biến nhẹ nhưng ảnh hưởng đến tim rất nhiều do đã ghép van tim lần hai. Nhưng Định vẫn lạc quan, yêu đời, anh hay khôi hài khi có bạn bè đến thăm bệnh. Và những lúc còn hai người, anh thường bắt chuyện với tôi. Chúng tui nói về vợ con, về gia đình, về tổ ấm, về nghề nghiệp và những khó khăn của mình...Nhất là Nhân, đang có dự án dành cho người khiếm thị, căn bệnh này như xóa bỏ ước mơ của Nhân
Mỗi buổi chiều,Định được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, hướng ra ngoài cửa sổ và tả cho người bạn cùng phòng của mình cảnh tượng diễn ra bên ngoài.
Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà Nhân đang nằm ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh ấy, qua những hoạt động, màu sắc mà anh được nghe tả lại. Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. trẻ con chơi đùa trên những chiếc thuyền đủ hình dạng, màu sắc những bồn hoa đủ loại đủ màu ở đằng xa hơn nữa, người ta có thể nhìn thấy cả đường chân trời rực hồng trước hoàng hôn, người đi dạo, người đi làm vội vã...
Định có lối nói chuyện thật hay, Điều anh kể lại cuộc sống đang diễn ra bên ngoài khiến Nhân càng thiết tha muốn mau bình phục, muốn được hòa nhập với đời. Mỗi ngày, lời kể của Định như tiếp thêm sức mạnh cho Nhân, anh uống thuốc đều đặn hơn, không còn cáu gắt với người thân, y bác sĩ khi vào thăm khám cho anh. Cứ thế, bệnh của Nhân ngày càng thuyên giảm, những ngón chân có thể cử động được, người ta giúp anh xoay trở người cũng không còn bị đau đớn nhiều, cái khớp nhân tạo được thay cũng đã thích nghi với cơ thể anh.
Có lúc, Nhân hỏi Định:
- Nếu hồi phục, anh sẽ làm việc gì đầu tiên?
Định trả lời:
- tui muốn hòa nhập hình ảnh cùa cuộc sống mà tui đã kể cho anh nghe, chứ không phải ngồi nhìn qua khung cửa sổ này
Nhân thấy ước muốn đó thật nhỏ nhoi quá, nếu anh hết bệnh, anh sẽ đi một chuyến du lịch cùng cả nhà, đi và đi cho bù lại những ngày nằm dài trên giường bệnh, và gặp gỡ những bệnh nhân về mắt của anh...
Rồi một ngày, Định lại tái phát bệnh tim khi đang điều trị căn bệnh ung thư di căn đến cột sống, nhiều lần anh được đưa đến phòng cấp cứu. Thời gian lúc này đối với Nhân lại càng dài ra.Anh mong muốn Định qua cơn nguy kịch để quay lại phòng điều trị cùng mình
Nhưng rồi y tá đã cho biết anh đã ra đi, ra đi thật nhẹ nhàng, nhanh chóng sau một đêm ngủ. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Sau đó, Nhân ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Y tá nhiệt tình kéo chiếc giường của anh sát lại chiếc giường bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã được an toàn, cô để anh lại một mình.
Chậm chạm, khó khăn, Nhân tự mình di chuyển, bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng, thật bất ngờ, tất cả những gì mà anh có thể nhìn được, qua ô cửa sổ, chỉ là một bức tường cao đối diện, không có con đường, dòng s ông, con người qua lại....
Khi y tá quay lại, Nhân hỏi thăm cô về người bạn bệnh nhân cùng phòng, người mà vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những miêu tả của mình về cảnh quan bên ngoài ô cửa sổ.
Cô y tá cho biết: " người đàn ông đó bị mù". Nhân đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả. Chả trách Định ước ao được cảm nhận cuộc sống đang diễn ra mà lúc ấy Nhân không hiểu
Người bạn cùng phòng bệnh của Nhân trong lúc đang đấu tranh với cái chết vẫn mang đến cho người khác niềm tin cuộc sống, đã giúp Nhân vượt qua được thử thách . Nhân đã hồi phục, đã thực hiện ước muốn của mình. Và ngày đầu tiên xuất viện, Nhân cùng gia đình đã đến thăm mộ của Định- một người bạn quen trong tình huống cay đắng nhất cuộc đời, người bạn này lại để ấn tượng, cảm giác khó quên về những điều đã làm cho Nhân ... Chao ôi , tình bạn thật cao đẹp biết bao mà Nhân nhận được từ Định. Nhân thầm thì như nói với Định và nói với chính mình: " Thank bạn đã cho mình một tình cảm chân thành, tui sẽ sống tốt, sẽ tiếp tục thực hiện con đường đem lạiniềm vui cho những người khiếm thị"