quangtrongbachtkp
New Member
Kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của An-đrây-ca
tui tên là An – đrây – ca, năm nay tui lên chín tuổi. tui sống cùng với mẹ và ông. Ông tui năm nay đã chín mươi sáu tuổi, nên ông tui rất yếu.Một hôm, tui đang chơi ở ngoài sân thì chợt nhiên tui nghe thấy ông nói với với mẹ là: “ Bố khó thở quá ”. Mẹ liền bảo tui đi ra hiệu thuốc để mua thuốc về cho ông. Đang trên đường đi đến hiệu thuốc, thì tui gặp một đám bạn đang chơi đá bóng, rủ tui cùng chơi. Chơi được một lúc thì tui chợt nhớ ra lời mẹ dặn tui là phải mua thuốc về cho ông, tui liền chạy một mạch đến cửa hàng bán thuốc, mua xong tui lại chạy thẳng về nhà. Bước vào cổng nhà tui chợt nghe thấy tiếng khóc của mẹ. tui chạy ngay vào phòng ông nằm thì thấy mẹ đang ngồi khóc nấc lên. Hóa ra ông đã qua đời, chỉ vì tui mải chơi bóng, mua thuôc về chậm mà ông qua đời. tui khóc nức nở và kể hết mọi chuyệnEm Nguyễn Ngọc Anh - Lớp 4B - Tiểu học La Thành*
Bài làm 2
Xin chào! tui là An-đrây-ca, chắc hẳn các bạn đều đã từng mắc lỗi. tui cũng vậy, tui đã từng mắc một sai lầm lớn mà cho đến bây giờ khi tui đã lớn tui vẫn luôn tự dằn vặt mình, tui xin kể lại câu chuyện đó:
năm đó, tui lên chín tuổi, tui sống với mẹ và ông.
Ông tui đã 96 tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều, ông bỗng nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm”. Mẹ liền bảo tui đi mua thuốc cho ông. Nhưng dọc đường, tui bỗng gặp mấy đứa bạn thân đang chơi bóng đá rủ nhập cuộc. Vốn ham chơi, tui bèn nhận lời ngay. Chơi một lúc, tui mới nhớ lời mẹ dặn, tui bèn chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.
Khi bước vào phòng ông nằm tui hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời: “Chỉ tại mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông mất”. tui oà khóc và kể mọi chuyện cho mẹ nghe. Tưởng rằng mẹ sẽ mắng tôi, nhưng nào ngờ mẹ lại an ủi tui bằng giọng ân cần và dịu dàng:
- Không, con không có lỗi trong chuyện này, ông đã mất từ khi con vừa mới ra khỏi nhà.
Nhưng tui không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tui ngồi khóc nức nở dưới gốc cây táo do tay ông tui vun trồng. Mãi sau này, tui vẫn luôn tự dằn vặt: ” Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa” .
Sau lần này, tui thấy mình còn ham chơi nên đã làm người thân là ông của tui đã ra đi. tui mong rằng, các bạn sẽ không như tui để bị mất người thân của mình.
Phan Huyền Cầm- 4G - Tiểu học Cát Linh*
Bài làm 3
tui là An-đrây-ca một câu bé đã mắc phải một lỗi sai cả cuộc đời. Câu chuyện ấy là thế này:
Năm tui lên 9 tuổi thì ông tui đã hơn 95 tuổi rồi nên rất yếu. Một lần, khi tui đang chơi ở ngoài vườn thì mẹ gọi tui vào và nói:
- Ông con khó thở lắm, con chạy đi mua thuốc cho ông ngay nhé!
Nghe vậy, tui vội vã cầm tiền đi ngay. Giữa đường tui gặp một bọn bạn đang chơi đá bóng. Thấy tôi, bọn nó rủ nhập cuộc. tui đồng ý. Lát sau, tui mới nhớ đến lới mẹ dặn và liền chạy một mạch đến cửa hàng, mua thuốc về nhà.
Bước vào phòng ông nằm, tui thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. tui oà khóc và quỳ xuống bên giường ông, kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ vỗ về an ủi tôi:
- Con không có lỗi. Ông đã qua đời khi con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tui không nghĩ vậy. Cho đến lớn, tui vẫn luôn cho rằng “Nếu mình mua thuốc về kịp thì ông sẽ sống thêm ít năm nữa”. Qua câu chuyện trên, tui khuyên các bạn đừng mải chơi mà quên lời mẹ dặn. tui mong rằng: không bạn nào sẽ như tôi.
Nguyễn Thuý Anh- 4G - Tiểu học Cát Linh*
tui tên là An – đrây – ca, năm nay tui lên chín tuổi. tui sống cùng với mẹ và ông. Ông tui năm nay đã chín mươi sáu tuổi, nên ông tui rất yếu.Một hôm, tui đang chơi ở ngoài sân thì chợt nhiên tui nghe thấy ông nói với với mẹ là: “ Bố khó thở quá ”. Mẹ liền bảo tui đi ra hiệu thuốc để mua thuốc về cho ông. Đang trên đường đi đến hiệu thuốc, thì tui gặp một đám bạn đang chơi đá bóng, rủ tui cùng chơi. Chơi được một lúc thì tui chợt nhớ ra lời mẹ dặn tui là phải mua thuốc về cho ông, tui liền chạy một mạch đến cửa hàng bán thuốc, mua xong tui lại chạy thẳng về nhà. Bước vào cổng nhà tui chợt nghe thấy tiếng khóc của mẹ. tui chạy ngay vào phòng ông nằm thì thấy mẹ đang ngồi khóc nấc lên. Hóa ra ông đã qua đời, chỉ vì tui mải chơi bóng, mua thuôc về chậm mà ông qua đời. tui khóc nức nở và kể hết mọi chuyệnEm Nguyễn Ngọc Anh - Lớp 4B - Tiểu học La Thành*
Bài làm 2
Xin chào! tui là An-đrây-ca, chắc hẳn các bạn đều đã từng mắc lỗi. tui cũng vậy, tui đã từng mắc một sai lầm lớn mà cho đến bây giờ khi tui đã lớn tui vẫn luôn tự dằn vặt mình, tui xin kể lại câu chuyện đó:
năm đó, tui lên chín tuổi, tui sống với mẹ và ông.
Ông tui đã 96 tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều, ông bỗng nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm”. Mẹ liền bảo tui đi mua thuốc cho ông. Nhưng dọc đường, tui bỗng gặp mấy đứa bạn thân đang chơi bóng đá rủ nhập cuộc. Vốn ham chơi, tui bèn nhận lời ngay. Chơi một lúc, tui mới nhớ lời mẹ dặn, tui bèn chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.
Khi bước vào phòng ông nằm tui hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời: “Chỉ tại mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông mất”. tui oà khóc và kể mọi chuyện cho mẹ nghe. Tưởng rằng mẹ sẽ mắng tôi, nhưng nào ngờ mẹ lại an ủi tui bằng giọng ân cần và dịu dàng:
- Không, con không có lỗi trong chuyện này, ông đã mất từ khi con vừa mới ra khỏi nhà.
Nhưng tui không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tui ngồi khóc nức nở dưới gốc cây táo do tay ông tui vun trồng. Mãi sau này, tui vẫn luôn tự dằn vặt: ” Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa” .
Sau lần này, tui thấy mình còn ham chơi nên đã làm người thân là ông của tui đã ra đi. tui mong rằng, các bạn sẽ không như tui để bị mất người thân của mình.
Phan Huyền Cầm- 4G - Tiểu học Cát Linh*
Bài làm 3
tui là An-đrây-ca một câu bé đã mắc phải một lỗi sai cả cuộc đời. Câu chuyện ấy là thế này:
Năm tui lên 9 tuổi thì ông tui đã hơn 95 tuổi rồi nên rất yếu. Một lần, khi tui đang chơi ở ngoài vườn thì mẹ gọi tui vào và nói:
- Ông con khó thở lắm, con chạy đi mua thuốc cho ông ngay nhé!
Nghe vậy, tui vội vã cầm tiền đi ngay. Giữa đường tui gặp một bọn bạn đang chơi đá bóng. Thấy tôi, bọn nó rủ nhập cuộc. tui đồng ý. Lát sau, tui mới nhớ đến lới mẹ dặn và liền chạy một mạch đến cửa hàng, mua thuốc về nhà.
Bước vào phòng ông nằm, tui thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. tui oà khóc và quỳ xuống bên giường ông, kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ vỗ về an ủi tôi:
- Con không có lỗi. Ông đã qua đời khi con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tui không nghĩ vậy. Cho đến lớn, tui vẫn luôn cho rằng “Nếu mình mua thuốc về kịp thì ông sẽ sống thêm ít năm nữa”. Qua câu chuyện trên, tui khuyên các bạn đừng mải chơi mà quên lời mẹ dặn. tui mong rằng: không bạn nào sẽ như tôi.
Nguyễn Thuý Anh- 4G - Tiểu học Cát Linh*