Đề: Kể lại một câu chuyện cổ tích bằng lời kể của mình, đồng thời kết hợp tả ngoại hình của các nhân vật trong truyện đó.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Từ những ngày đầu tiên đi học, em đã được đắm mình trong kho tàng cổ tích. Từng câu chuyện được học ở trường rồi nghe bà kể đã cho em biết bao điều lí thú. Một câu chuyện mà em nhớ nhất đó là truyện Nàng tiên Ốc. Chuyện kể rằng:
Ngày xưa, ở một làng nọ, có một bà lão rất nghèo. Bà sống đơn độc, chẳng có con cháu bên cạnh để chăm sóc sớm hôm. Hằng ngày bà phải ra đồng mò cua, bắt ốc để sinh sống.
Một hôm ra đồng, bà lão bắt được một con ốc rất xinh đẹp. Ốc to bằng đầu ngón tay cái người lớn, vỏ nó màu xanh ngọc bích óng ánh dưới sáng nắng mặt trời. Bà lão mừng quá, nâng niu ốc trên đôi tay gầy rám nắng. Bà thấy thương ốc nên không nỡ bán đi để lấy tiền mua gạo. Thế rồi ốc được bà lão đem về nhà nuôi trong chum nước. Rồi công việc mò cua bắt ốc của bà vẫn diễn ra bình thường. Điều kì diệu lại đến với bà lão. Từ hôm có ốc, bà đi làm về thì thấy nhà cửa sạch sẽ, lợn gà ăn no, vườn rau sạch cỏ và cơm nước đã nấu chín tinh tươm. Bà băn khoăn không biết ai đã giúp mình.
Hôm nọ, bà lão cũng mang giỏ ra đồng như thường ngày, nhưng giữa buổi lại quay về. Bà rón rén nấp sau cánh cửa để xem ai đã giúp mình. Bà rất đỗi ngạc nhiên khi thấy một cô gái xinh đẹp từ trong chum nước bước ra. Cô có làn da trắng mịn, cặp mắt đen ẩn dưới hàng mi cong vút. Cô mặc chiếc áo màu xanh ngọc bích, óng ánh dưới ánh ban mai. Dang đi nhẹ nhàng, thướt tha nhưng làm việc thật nhanh. Cô quét nhà, quét sân, cho lợn gà ăn, nhổ cỏ vườn rau rồi nấu cơm canh cho bà lão. Bà đã khám phá ra điều bí ẩn. Bà chạy lại chum nước thấy vỏ ốc dưới chum, bà lão đập vỡ vỏ ốc rồi chạy lại ôm chầm lấy cô gái. Cô gái ấy là nàng tiên Ốc. Thế rồi nàng tiên Ốc ở lại với bà lão. Có lẽ bà lão cùng kiệt khó nhưng cần cù nhân hậu nên đã tìm được hạnh phúc: Bà không còn cô đơn nữa.
Theo Võ Thị Hoài Tâm*
BÀI VĂN THAM KHẢO
Từ những ngày đầu tiên đi học, em đã được đắm mình trong kho tàng cổ tích. Từng câu chuyện được học ở trường rồi nghe bà kể đã cho em biết bao điều lí thú. Một câu chuyện mà em nhớ nhất đó là truyện Nàng tiên Ốc. Chuyện kể rằng:
Ngày xưa, ở một làng nọ, có một bà lão rất nghèo. Bà sống đơn độc, chẳng có con cháu bên cạnh để chăm sóc sớm hôm. Hằng ngày bà phải ra đồng mò cua, bắt ốc để sinh sống.
Một hôm ra đồng, bà lão bắt được một con ốc rất xinh đẹp. Ốc to bằng đầu ngón tay cái người lớn, vỏ nó màu xanh ngọc bích óng ánh dưới sáng nắng mặt trời. Bà lão mừng quá, nâng niu ốc trên đôi tay gầy rám nắng. Bà thấy thương ốc nên không nỡ bán đi để lấy tiền mua gạo. Thế rồi ốc được bà lão đem về nhà nuôi trong chum nước. Rồi công việc mò cua bắt ốc của bà vẫn diễn ra bình thường. Điều kì diệu lại đến với bà lão. Từ hôm có ốc, bà đi làm về thì thấy nhà cửa sạch sẽ, lợn gà ăn no, vườn rau sạch cỏ và cơm nước đã nấu chín tinh tươm. Bà băn khoăn không biết ai đã giúp mình.
Hôm nọ, bà lão cũng mang giỏ ra đồng như thường ngày, nhưng giữa buổi lại quay về. Bà rón rén nấp sau cánh cửa để xem ai đã giúp mình. Bà rất đỗi ngạc nhiên khi thấy một cô gái xinh đẹp từ trong chum nước bước ra. Cô có làn da trắng mịn, cặp mắt đen ẩn dưới hàng mi cong vút. Cô mặc chiếc áo màu xanh ngọc bích, óng ánh dưới ánh ban mai. Dang đi nhẹ nhàng, thướt tha nhưng làm việc thật nhanh. Cô quét nhà, quét sân, cho lợn gà ăn, nhổ cỏ vườn rau rồi nấu cơm canh cho bà lão. Bà đã khám phá ra điều bí ẩn. Bà chạy lại chum nước thấy vỏ ốc dưới chum, bà lão đập vỡ vỏ ốc rồi chạy lại ôm chầm lấy cô gái. Cô gái ấy là nàng tiên Ốc. Thế rồi nàng tiên Ốc ở lại với bà lão. Có lẽ bà lão cùng kiệt khó nhưng cần cù nhân hậu nên đã tìm được hạnh phúc: Bà không còn cô đơn nữa.
Theo Võ Thị Hoài Tâm*