luuduchung_hero

New Member
Bài 12 : Kể lại một kỉ niệm khó quên về tình bạn.



A. HƯỚNG DẪN

Viết đúng thể loại văn kể chuyện. Nội dung cần nêu được:



- Câu chuyện nói về ai? Diễn biến cụ thể ra sao? Kết thúc của câu chuyện này như thế nào?

- Câu chuyện đã để lại trong em những ấn tượng gì tốt đẹp về tình bạn.

- Lời văn phải chân thực, có cảm xúc. Diễn đạt rõ ý, dùng từ, đặt câu đúng ngữ pháp và chính tả, trình bày sạch sẽ.

B. BÀI VĂN MẪU

Bài thứ nhất



Bạn Nguyên của em



Đầu năm học lớp 4, em được bầu làm tổ trưởng tổ 5. Sau khi khai giảng, tổ em được bổ sung thêm một bạn mới tên là Lê Thái Nguyên. Thế là tổ em có bốn nam và bốn nữ : em, Nguyên, Trường, Hữu, Mỹ , Lệ, Trà , Hương. Cô giáo xếp Nguyên ngồi cạnh em và cô dặn “nhớ giúp đỡ bạn, quý mến bạn”.



Chỉ mấy ngày sau, bạn Hòa ở lớp 5A nói nhỏ với em : “Mẹ bạn Nguyên bị mù, Nguyên là đứa con ngoài giá thú”. Em nói với bố mẹ tin này thì bị bố nạt và nói : “Mỗi người có một cảnh ngộ riêng. Con phải yêu thương quý mến bạn bè, nhất là đối với Nguyên chứ”.Một tháng sau mẹ dặn em : “Chiều nay con mời bạn Nguyên đến nhà ta chơi nhé !”.



Nguyên nhỏ người , đôi mắt đượm buồn. Gương mặt sáng sủa, tóc quăn, ít cười nhưng nói thì dịu dàng như con gái. Nguyên học toán không bằng em, nhưng môn Chính tả, Tập đọc, Kể chuyện, Luyện từ, Tập làm văn thì hơn hẳn em và nhiều bạn khác. Sách vở của bạn giữ gìn rất cẩn thận, chữ Nguyên rất đẹp, đẹp nhất lớp. Trong giờ sinh hoạt, có lần cô giáo nói : “ Các em nên học tập bạn Nguyên về tập viết chữ đẹp, để cuối năm học lớp Bốn chúng ta có nhiều em thi giật giải “Vở sạch chữ đẹp” toàn khối , toàn trường”.



Nguyên rất thân ái với các bạn. Bạn biết nhiều chuyện về các loài thú, loài chim, loài hoa. Bạn hiền lành và có vẻ nhút nhát , rất khiêm tốn học hỏi các bạn. Đến tháng 11, Nguyên vươn lên về môn Toán , các bài kiểm tra thường được 9,10 như một số bạn trong lớp. Giờ ra chơi, Nguyên đã dám theo các bạn ra sân đá cầu nhưng còn vụng về lắm.



Lần Nguyên đến nhà chơi, mẹ cho hai đứa ăn chè ngô, lúc ra về mẹ tặng Nguyên một hộp bút “ Hồng Hà” khá đẹp. “ Con Thank bác” , Nguyên khoanh tay nói với mẹ em như thế.



Nhân ngày nhà giáo Viêt Nam 20-11-2004 , cả tổ em rủ nhau kéo đến nhà Nguyên chơi. Bà ngoại và mẹ Nguyên rất vui khi đón tiếp các bạn nhỏ của con, của cháu mình. Nhìn thấy cảnh nhà cùng kiệt và mẹ Nguyên bị mù, chúng em vô cùng cảm động. Bạn nào cũng thương cũng quý Nguyên, nhất là các bạn gái trong tổ, trong lớp.



Nguyên là học sinh giỏi, thi “ Vở sạch chữ đẹp” nhất trường, giành giải Nhì môn Tiếng Việt toàn quận. Bạn được cấp học bổng “ Học sinh vượt khó học giỏi”.



Lên lớp Năm, em được bầu làm lớp phó phụ trách học tập. Cả tổ bầu Nguyên làm tổ trưởng. Cô giáo khen : “ Các em giỏi lắm. Nguyên thật xứng đáng”



Trần Đăng Bằng

Thổ Tang- Vĩnh Phúc








Bài thứ hai



Người bạn chí thiết tuổi thơ



Sau khi bố tui mất, mẹ đưa tui về ở với bà ngoại. Năm đó, tui lên học lớp Ba. Bà ngoại là công nhân nhà máy dệt, về hưu đã gần 20 năm. Mẹ tui là công nhân của Công ty công viên thị xã, mẹ thường đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về.



Ở gần nhà bà ngoại cũng có trường tiểu học, nhưng vì tui là học sinh ngoại tuyến nên phải đi học xa, cách nhà bà đến hơn hai cây số. Nhiều hôm trời mưa gió, tui còn nhỏ nên đi học thật vất vả. Mẹ vẫn an ủi động viên : “Hoàn cảnh gia đình ta có nhiều khó khăn, con cố gắng, mẹ con ta cố gắng.”. Nghe mẹ nói, nước mắt mẹ chảy ra, tui thương mẹ, thương bà lắm. Học kì I lớp Ba, tui đã phấn đấu trở thành học sinh giỏi.



Sáng chủ nhật hôm ấy, tui đang ngồi học bài thì cô bạn hàng xóm sang chơi. Đã nhiều lần gặp nhau, nhưng tui rụt rè không dám làm quen bắt chuyện. Người bạn mới cao hơn tui nửa cái đầu, gương mặt bầu bĩnh , nước da trắng mịn màng. Đôi bàn tay búp măng, bạn giở từng trang vở của tôi, nheo mắt cười, nói :Chữ viết cậu đẹp quá !”



Tuổi thơ vốn hồn nhiên. Bạn tự giới thiệu họ tên mình là Lê Thị Hương Lan , rồi thầm thì hỏi : “Đằng nớ tên gì?”. Nghe tui nói, bạn nhắc lại tên tui : “Nguyễn Thị Quỳnh”. Chúng tui cùng rúc rích cười…



Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tui chơi, lúc nói chuyện vui, lúc trao đổi về các bài tập Tiếng Việt, bài toán khó. Mấy lần Hương Lan mời tui sang nhà bạn chơi, nhưng tui chỉ hứa và khất. Hoàn cảnh cùng kiệt khó, thiếu thốn nên mẹ dặn : “Không được thấy người sang bắt quàng làm họ”. Bố mẹ Lan đều dạy học : bố dạy Toán trường Trung học cơ sở Chu Văn An, mẹ là Hiệu phó trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, tui ở trường về thì đã thấy bố mẹ Lan đang ngồi nói chuyện trong nhà với bà ngoại. tui cúi đầu chào.



-Cháu chào hai ông bà.



-Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1-6 ở trường về à?



-Vâng ạ!



Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, rồi nói với bà : “Con bé ngoan và học giỏi. Thương nó vất vả quá !”… Ông bà cho tui một số món quà, có một bộ quần áo rất đẹp và sách vở , một cái ba-lô màu xanh đựng sách vở đi học , thứ mà tui hằng ao ước lâu nay. tui cảm ơn, tay run run nhận quà. Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc tui và nói : “Thỉnh thoảng cháu sang nhà bác chơi. Cháu và cái Lan cùng tuổi , cùng lớp đó…”



Chắc là Hương Lan đã nói với bố mẹ mình về hoàn cảnh của tui nên đã nhờ mẹ xin cho tui về học tại trường Tiểu học Kim Đồng, cách nhà bà độ nửa cây số. Mọi thủ tục giấy tờ chuyển trường, bố mẹ Lan đều làm cho tui cả.



Lớp Bốn, tui và Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi và thi học sinh giỏi môn Toán toàn quận. Lan được giải Nhì, tui được giải Ba. Chúng tui trở th ành đôi bạn thân. Bố mẹ Lan thương tui và coi tui như con cháu trong nhà.



tui không còn phải đi học xa nữa. Những hôm mưa to gió lớn, tui lại bâng khuâng nhớ đến kỉ niệm buổi đầu gặp Hương Lan.



Nguyễn Thị Quỳnh

Thị xã Hưng Yên
 

Drummond

New Member
Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn.



Bài làm



- Yến ơi! Đi học thôi!

- Ơi! Chờ tớ với!



Ngày nào cũng vậy, Hà rủ tui đi học. Nhà Hà ở xóm Giữa, nhà tui ở xóm Chùa, còn ngôi trường Tiểu học Kim Đồng nằm ngay trên khu đất cao đầu làng, bốn bề là cánh đồng lúa xanh bát ngát.



tui với Hà chơi thân với nhau từ năm học lớp một. Nhà Hà cùng kiệt lắm, Bố là hương binh nặng, cụt cả hai chân trong trận tấn công giải phóng Buôn Ma Thuột. Mọi việc đồng áng dồn lên đôi vai của mẹ. Hà rất thương mẹ nên cố gắng giúp mẹ những việc nhỏ trong nhà như chăn trâu, cắt cỏ, trông em…



Tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn như vậy nhưng Hà vẫn học rất giỏi, nhất là môn Toán, còn tôi,môn tui sợ nhất chính là môn Toán. Hà thường bảo tui đừng ngại, có gì không hiểu thì cứ hỏi, bạn ấy sẽ giải thích cho. Trên đường đi học hay tan học, Hà chủ động trao đổi bàn với tôi. Nhờ vậy mà kết quả môn Toán của tui dần dần khá hơn.



Có một kỉ niệm khó quên trong lĩnh vực tình ban giữa tui và Hà. Lần ấy, tui giận Hà đến cả tuần. Sau nghĩ lại, tui thấy là mình sai, nghĩ sai về bạn. Đầu đuôi câu chuyện như sau:



Hôm đó, cô giáo Lan cho lớp làm bài kiểm tra môn Toán. tui chỉ làm được một bài và nghĩ mãi mà không giải ra đáp số hai bài còn lại. Thấy Hà làm xong, tui che miệng bảo Hà đọc để tui chép vì thời gian đã gần hết nhưng Hà lắc đầu nói nhỏ: “Bạn hãy tự giải lấy!”. Bài làm của Hà được điểm 10, còn bài của tui bị điểm 4. tui cho rằng Hà xấu bụng, không muốn giúp tui nên giận lắm, chẳng thèm chơi với Hà nữa. Ngày ngày, Hà vẫn rủ tui đi học nhưng tui làm thinh không đáp. Biết Hà buồn, tui mặc kệ.



Một tuần trôi qua như thế. các bạn trong tổ, trong lớp cũng xì xào to nhỏ về chuyện chúng tui giận nhau. Có bạn bênh tôi, có bạn bênh Hà. Còn tôi, suốt một tuần, tui giận Hà, Hà không giúp đỡ tui nhưng đến nay càng nghĩ càng thấy mình sai trái. Đã lười học, ỷ lại mà còn giận Hà, để mất một người bạn tốt. Đem chuyện kể cho mẹ nghe, mẹ cũng bảo là tui sai, phải xin lỗi Hà.



Xin lỗi khi đã biết mình có lỗi, tưởng dễ mà không dễ. tui phân vân mãi. Nói thế nào nhỉ?! Liệu Hà có vui lòng bỏ qua cho mình hay không? Liệu tình bạn giữa hai đứa có trở lại thân thiết như trước? Cuối cùng, tui quyết định sẽ gặp Hà để xin lỗi.



Hôm ấy, có lẽ Hà nghĩ rằng tui vẫn giữ thái độ lạnh lùng nên Hà đi ngang qua nhà tui mà không gọi. tui vội chạy theo cầm lấy tay Hà. Hà dừng lại, dịu dàng hỏi: “Yến hết giận mình rồi sao?!”. tui bối rối đáp: “Mình xin lỗi Hà! Tha thứ cho mình nhé !”. Bất chợt, Hà kéo tay tui cùng chạy và cất tiếng cười khanh khách giòn tan. Nhìn gương mặt rạng rỡ của Hà, tui biết Hà vẫn coi tui là người bạn thân thiết nhất.



các bạn thấy đấy, giờ thì tui và Hà khăng khít như hình với bóng. tui học khá môn Toán là nhờ Hà giúp đỡ tận tình. Còn tôi, được bố mẹ mua cho cuốn chuyện nào hay, tui cũng cho Hà mượn. Sáng sáng, tui vẫn háo hức chờ tiếng gọi quen thuộc của Hà: “Yến ơi! Đi học thôi!” và đáp lại bằng giọng vui vẻ: “Ơi! Chờ tớ với!”.



Theo Sách Văn mẫu lớp 5*
 

lamthithanhdiem

New Member
KỂ LẠI NHỮNG KỈ NIỆM KHÓ QUÊN VỀ TÌNH BẠN



Bài làm:



Tuổi thơ của tui gắn với nhiều kỷ niệm đẹp: Kỷ niệm về thầy cô, về mái trường, kỷ niệm về những người bạn đã gắn bó với mình từ hồi lớp một. Có một kỷ niệm mà tui luôn ghi nhớ. Đó là câu chuyện xảy ra giữa tui và Mĩ Anh – người bạn mà tui vô cùng quý mến. Câu chuyện xảy ra cách đây đã gần một năm. Giờ kiểm tra toán hôm ấy được cô giáo báo trước từ thứ sáu để cả lớp có thể chuẩn bị và ôn bài thật tốt. tui mải xem ti vi nên tui chẳng ôn gì cả. Sáng hôm sau đến lớp tui thấy e sợ còn Mĩ Anh thì rất tự tin. tui cuống cuồng mở vở ra đọc bài còn Mĩ Anh ung dung ngồi chơi tú cùng các bạn. Cô giáo vào lớp và phát tờ kiểm tra. Vì không học bài nên tui không làm được. Thời gian đã được hơn một nửa mà tờ giấy của tui vẫn chỉ là một màu trắng. Lúc đó, Mĩ Anh đã làm xong bài rồi và đang ngồi soát bài, bạn ấy nhìn sang tui để xem tui đã làm xong bài chưa để cùng nộp bài. Nhìn vào bài tôi, Mĩ Anh ngạc nhiên vì tui còn chưa viết nổi chữ nào. tui cầu cứu Mĩ Anh xin chép bài bạn. Mĩ Anh nhìn tui lưỡng lự, nhưng ánh mắt van xin của tui đã làm bạn nản lòng. Bạn cho tui chép bài. tui mỉm cười và chép bài lia lịa.



Lúc hết giờ cũng là lúc tui viết xong chữ cuối cùng. tui nộp bài để cô chấm. Giờ ra chơi đã đến, tui chạy ra Thank Mĩ Anh nhưng bạn ấy chỉ cúi đầu, không nói gì. tui kệ bạn và chạy ra chơi nhảy dây. Tiết hôm sau, tui cứ ngỡ được điểm 10 vậy mà lại bị một con 8 to tướng.tui quay sang trách móc Mĩ Anh nhưng bất chợt cô gọi chúng tôi. Cô nghiêm nghị hỏi: “Hai em, ai chép bài ai?” tui đang nghĩ liệu mình có nên nói ra không hay là đổ lỗi cho Mĩ Anh. Đang bâng khuâng thì tui nghe thấy lời nhận lỗi của Mĩ Anh, tui cảm giác buồn và nóng mặt. tui lấy hết can đảm thú tội (nhận lỗi)với cô giáo vì việc đã làm sai trái của mình. Cô mắng tui và cho tui điểm 1.Mĩ Anh cũng bị cô mắng vì đã cho bạn nhìn bài. Cũng may là cô đã cho tui làm lại để gỡ điểm.Cuối buổi học hôm ấy tui lấy hết can đảm xin lỗi Mĩ Anh. Cứ tưởng bạn giận tui không ngờ bạn tha thứ ngay cho tôi. Bây giờ, chúng tui luôn bên nhau những lúc buồn vui. Thỉnh thoảng chúng tui vẫn giận nhau. Nhưng nhớ lại những chuyện đã xảy ra chúng tui lại phì cười và thế là hết giận nhau.





Trần Thu Hà (Lớp 5B – Trường tiểu học Dịch Vọng A, Hà Nội)

 

Các chủ đề có liên quan khác

Top