Đề bài: Em hãy kể về một chuyến về thăm quê nội hay quê ngoại.
Một số bài viết mẫu cho các bạn
Một số bài viết mẫu cho các bạn
Bài viết
Bố mẹ tui lấy nhau ở thành phố nên nghiễm nhiên sinh tui ra cũng ở thành phố,
dẫu vậy bố mẹ tui luôn nhắc nhở tui phải nhớ đến quê hương. Thế nhưng quê tui ở
xa quá, phải đợi đến khi tui học lớp 6 bố mẹ tui mới cho phép tui về quê và ở một
với bà nội một thời gian.
Khỏi phải nói tui đã hồi hộp và sung sướng như thế nào khi được bố mẹ cho
phép về quê.
Ngày lên đường về quê nội, bố mẹ tui dặn đủ thứ nào phải ngoan, phải nghe lời
bà không được để bà buồn. tui vâng dạ rối rít.
Sau nửa ngày đi tàu và mấy tiếng đi ôtô, quê nội đã hiện ra trước mắt tôi. Đó là
một vùng đất trung du có những quả đồi lúp xúp và những rừng cọ có tán xoè rộng
như những chiếc ô che đầu.
Nhà nội tui nằm nép ở chân đồi, muốn vào nhà phải đi trên một cây cầu tre bắc
qua một con suối nhỏ. Nhà nội tui không nhiều tầng như những ngôi nhà ở thành
phố mà chỉ là ngôi nhà ngói năm gian, có rất nhiều cửa sổ và xung quanh là vườn
cây xanh tốt, đằng trước là vườn rau đủ loại. Tất cả đều được phủ lên bằng một
màu xanh mát. Bởi vậy cảm giác đầu tiên khi chen chân lên nhà nội là một cảm giác
mát mẻ thanh bình của một miền quê vùng trung du. Từ nhà nội nhìn ra phía trước, tui lại thấy những quả đồi thấp, ở đó có một màu
xanh của cây cỏ, và xen lẫn là những thân cọ khẳng khiu cao vút. Buổi chiều, khi
ông mặt trời sắp lặn, tui nghe văng vẳng tiếng mõ của đàn bò no nê trở về, đâu đó
còn có tiếng reo hò của lũ trẻ chăn trâu. Trên không trung từng đàn chim ùa bay
qua. Buổi chiều ở quê nội thật đẹp và yên bình, tui ước ao được cùng các bạn nhỏ
nơi này dạo chơi ở trên những quả đồi, trên những cánh đồng xanh mát.
Sau một ngày đi đường vất vả mệt nhọc, tui ngủ thiếp đi trong lòng nội. Đang
trong giấc ngủ ngon lành, tui bỗng nghe thấy tiếng chim hót líu lo như cất lên ngay
cạnh nơi tui ngủ, tui choàng tỉnh giấc và mải mê nghe, tiếng chim hót nghe trong
trẻo, lảng lót như một điệu nhạc cất lên chào buổi sáng. Ngoài sân tiếng mẹ con
nhà gà mái cũng lục tục gọi nhau đi kiếm ăn, hai chú cún con đùa rỡn nhau trên
sân. Ôi, buổi sáng ở đây thật tuyệt vời.
tui chạy ra sân ngắm nhìn cảnh vật, ông mặt trời đã hé mắt nhìn ở phía đằng
đông, cây chuối trong vườn đung đưa trong gió, ngoài ao đàn cá tung tăng bơi lội,
thỉnh thoảng lại chạy ào xuống đáy ao như chơi chốn tìm.
Bữa sáng ở quê được dọn ra thật đơn giản chỉ có khoai lang luộc. Bà biết tui
thích món này nên đã chuẩn bị từ trước, củ khoai của quê nội tui không to nhưng
lại rất bở và ngọt. tui thích thú ăn đến no bụng.
Ăn sáng xong hai bà cháu dẫn tui lên nương hái chè, quê bà tui chè được xem
là món đặc trưng nhất. Quả đồi thoai thoải nằm ngay sau nhà của nội tui và được trải lên một màu xanh mướt của những búp chè non. Nội tui tuy đã già nhưng hai
tay vẫn thoăn thoắt hái chè. Hai bà cháu vừa làm vừa chuyện trò vui vẻ, cười vang
khắp quả đồi.
Đến gần trưa, khi ông mặt trời bắt đầu toả ánh nắng lên khắp nương chè cũng
là lúc bà cháu tui trở về nhà. Bóng bà như cùng nghiêng nghiêng theo bóng nắng,
tui thấy thương bà quá, bà đã già rồi mà vẫn còn vất vả. Bà mủm mỉm cười: Bà vất
vả quen rồi, làm lụng cũng giúp con người ta khoẻ mạnh hơn đấy cháu ạ.
Buổi chiều, khi cái nắng hè đã dìu dịu, tui ra cổng đứng trên cầu thả hồn theo
dòng nước trong veo, trong đến nỗi tui có thể nhìn thấy cả sỏi và cát ở dưới đáy.
Thỉnh thoảng có đàn cá lững lờ bơi và chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ là tất cả
lại biến mất.
Chỉ sau mấy ngày ở quê nội tui đã có thêm rất nhiều bạn, những người bạn
chân chất thật thà và họ rất quý tôi. Họ thường rủ tui đi chơi, giới thiệu cho tui
nghe những thứ đặc trưng của vùng thôn quê. Và thú nhất là vào buổi trưa, chúng
tui lại leo lên đồi cọ, ở đó cái nắng nóng đâu chẳng thấy mà chỉ thấy gió mát và
bóng râm. Chúng tui ngồi dưới tán cọ, nghe gió thổi xào xạc trên những tàu lá cọ,
cả rừng cọ đung đưa theo nhịp gió, nghe như bản nhạc của đồng quê. Giữa không gian thanh bình ấy tui thấy mình như lạc đến một nơi nào xa lắm.
Quê nội tui thật đẹp phải không các bạn! Thời gian thấm thoắt trôi đi, đã đến
lúc tui phải rời quê nội trở về thành phố. Ngày chia tay, bà nội nhìn tui rơm rớm
nước mắt, bà chúc tui học giỏi để sang năm lại về thăm bà. Các bạn trong xóm
cũng đến tạm biệt tôi. Bước lên xe, lòng tui đầy tiếc nuối, quê
nội cứ khuất dần ở phía sau, tui thầm hứa sang năm sẽ học thật giỏi để lại được bố
mẹ cho về thăm nội. Trong tôi, quê nội thật gần gũi và thân thương đến lạ thường.
Quê nội em ở rất xa thành phố nên chẳng mấy khi em được về thăm. Nam nay dù dã mười hai tuổi nhưng em cũng mới chỉ được về thăm ông bà nội có một lần. Lần ấy lâu lắm rồi, từ khi em còn nhỏ lắm nên hầu như em chẳng nhớ điều gì nữa. Thế nhưng tuần vừa qua, Thank những ngày nghỉ của bố, em đã được về quê nội.
Bố báo tin mừng trước ba ngày. Ba ngày là khoảng thời gian quá lâu để hâm nóng niềm vui và chờ đợi. Thế rồi cuối cùng em cũng chờ được đến lúc lên tàu. Chuyến tàu hôm ấy đông đúc và ồn ã lắm. Dường như em có cảm giác ai cũng về quê thì phải. Con tàu lăn bánh rời khỏi sân ga trong một niềm vui mừng bâng khuâng khó tả. Tàu chạy gần cả một ngày nhưng em không muốn ngủ. Cảnh vật bên đường mới thích làm sao. Hết làng mạc lại đến cánh đồng, rồi đồi bãi bát ngát mênh mông. Hai bên đường lúc thì rợp một màu xanh, lúc lại nhộn nhịp vô cùng khi tàu đi qua phố chợ. Em đang miên man suy nghĩ thì tàu đến sân ga.
Nhà nội cách sân ga chưa đầy nửa cây số nên bố quyết định cả nhà đi bộ. Bước trên con đường mà dưới chân sỏi và đá cứ kêu lạo xạo, em thấy có một cái gì đó lạ vô cùng. Một cảm giác em chưa từng được trải qua. Loáng cái đã đến cổng nhà bà nội. Chiếc cổng bằng tre cũ kỹ, che một phần giàn mướp sai trĩu quả bên trong. Thấy cả nhà đã về tới cổng, bà nội vui mừng ra đón. Không hiểu sao lúc ấy tự nhiên em vứt ngay túi đồ xuống đất sà vào lòng bà nội mà nức nở. Buổi tối hôm ấy qua đi trong một giấc ngủ ngon làn cùng bà nội.
Sáng hôm sau bà gọi em dậy sớm và hình như em cũng không muốn ngủ lười như ở trên thành phố. Bây giờ em mới kịp quan sát kỹ ngôi nhà của ông bà nội. Ngôi nhà ba gian lâu ngày bị gió sương làm chuyển sang màu nâu bạc. Nhưng bên trong vẫn toát lên vẻ ấm cúng, thiêng liêng và gần gũi vô cùng. Trong bữa cơm buổi sáng, em cố khớp những hình ảnh đã hình dung với hình ảnh thực của ông bà nội. Ông bà trẻ hơn so với suy nghĩ của em. Dù đã ngoài bảy mươi nhưng ông vẫn khỏe mạnh và quắc thước. Bà nội tóc có bạc hơn nhưng bà vẫn còn nhanh nhẹn lắm.
Bữa cơm vừa xong là lúc em bắt đầu được thưởng thức những cảm giác thú vị của đồng quê. Trong khi ông bà miệng bỏm bẻm nhai trầu cùng bố mẹ em và các chú bàn công chuyện thì em được các anh chị họ rủ ra đồng chơi. Hôm nay em là nhân vật trung tâm nên anh chị nào cũng giành phần để chăm chút cho cậu em từ thành phố mới về. Ôi! Những ngày ở quê, các anh chị đã cho em biết thêm bao điều thú vị. Và có lẽ vui mừng hơn cả là những trò chơi của tụi nhỏ ở nông thôn. Lần đầu tiên em biết thế nào là một con diều sáo. Và lại còn được anh hai cho cầm dây mới thích chứ. Rồi còn biết thêm trò chơi chọi dế, đánh cỏ gà, đá bóng bằng trái bưởi phơi khô...lại còn cả những buổi được đi chăn trâu thật là ngộ nghĩnh. chỉ vài ngày mà em quen thêm bao nhiêu người bạn mới. Điều lạ là ai cũng dễ gần, cũng dễ chơi và nhanh thân thiết lắm chẳng như trên thành phố.
Những ngày ở quê vội vã qua đi trong sự nuối tiếc của em vì hầu hết những cuộc chơi còn đang dang dở. Ngày trở về thành phố ông bà còn cho rất nhiều quà. Bà ôm em vào lòng khóc nhưng không rơi nước mắt. Bà nói: Cháu bà ngoan! Về thành phố nhớ chăm chỉ học hành, lần sau trở lại chắc cháu bà lớn lắm. Em không nức nở như lúc mới về mà chỉ dửng dưng. Ở trong lòng bà em cảm giác quê nội ấm áp, thiêng liêng, cao quý mà gần gũi xiết bao.