Từ khi trở thành anh trai của 2 cô bé, tui đã trở thành 1 người khác hẳn. Từ 1 chàng trai ít nói, trầm cảm tui đã trở thành 1 người vui vẻ yêu đời hẳn lên. 2 cô bé cho tui học được nhiều điều, những thời (gian) gian 3 đứa đi chơi, đi xem phim, đi cổ vũ cho các anh chị sinh viên Rung Chuông Vàng, cùng nhau đến trường thật là vui, 2 cô bé luôn hồn nhiên, không tư nhìn thật dễ thương. Những lúc tui rảo bước sau lưng 2 cô bé nhìn 2 đứa đùa giỡn làm tui có cảm giác mình thật sự vừa lớn, vừa biết làm anh hai và điều làm tui hạnh phúc hơn cả là tui đã cười, cười rất nhiều thay cho gương mặt lạnh lùng lúc trước.... Ngày bế giảng sắp đến, hôm qua là buổi đi chơi cuối cùng của 3 đứa, chắc có lẽ phải lâu lắm mới gặp lại vì tui phải vào TP HCM cùng gia (nhà) đình. tui rất buồn tui thèm được nhìn 2 cô bé vui đùa. tui không thể tầp trung cho bất kì công chuyện nào, trong đàu tui luôn hiện lên nụ cười tươi rói của 2 nhỏ.Bạn nào có thể giúp mình thoát khỏi tình trạng này với. Bây giờ mình cảm giác bế tắc quá. tui luôn tự hỏi có phải tim tui đã rung rinh ?