Một thời (gian) gian mình thấy anh ta bất còn yêu mình nữa nên mình vừa quyết định chia tay mặc dù mình vẫn rất yêu anh.
Sau khi chia tay anh bất hề giai thích bất kì lí do nào nhưng tỏ ra rất đau khổ ,mình cảm giác mình có lổi và vừa hiểu lầm anh ấy nên mình chủ động xin lổi anh ấy mong được anh ấy tha thứ .
Cứ ngở như cuộc tình chúng mình sẽ nồng thắm hơn lúc trước vì chúng mình thật sự hiểu nhau ,mình vừa ngũ chung với anh ấy,anh ay da coi het quan áo của mình nhung minh khong buck nhan cho anh ay qhtd va chắc là anh ấy cũng ý thức được sau quả nên cũng bất ép buộc.
Sang hôm sau anh ấy nói là bất thể tha thứ cho lổi lầm của mình vì chuyện mình vừa nói chia tay,mình như suy sụp hẳn và vừa dọn trọ.
Mình bất van xin anh vì mình ý thức được rằng chuyện gì vừa đến với mình,mình bất còn giá trị gì cả và đang bi bỏ rơi.
Mình bất trách anh vì nếu như mình bất chấp nhận thì anh ta làm sao làm được như vậy,mình bất biết giữ gìn thì trách ai kia chứ .
Mình vẫn quan tâm anh ,không phải mình muốn anh anchorage trở về mà là mình vẫn yêu anh.
Sau một thời (gian) gian anh ấy đến tìm mình và nói rằng hãy anchorage trở về vì trên đời này bất có yêu anh ấy bằng mình.Mình không cùng hạnh phúc vì vừa không bị bỏ rơi,thật sự mình rất cần anh ấy,cả về tình yêu và về danh dự của một người con gái.
Nhưng thật tàn nhẩn với mình ,anh chỉ xem mình như một trò đùa,khi mình đến tìm anh thì trước mặt bạn chungphòng chốngcủa anh ,anh tỏ ra thái độ khinh thường mình quá đáng .
Và đó là lần cuối mình ý thưc được rằng mình đang là trò đùa ,thật sự là trò đùa của anh ấy.
3tháng qua mình sống trong sự nhục nhã ,tủi hổ và nhớ anh.Mình bất còn nghị lực để học tập hay làm bất cứ chuyện gì nữa.
Mình nghĩ đên cái chết và anchorage về nhà nhưng khi thấy sự quan tâm e sợ của ba mẹ,thấy được niềm hi vọng mà ba mẹ dồn hết vào một đứa con gái mà ba mẹ đánh giá là ngoan hiền ,mình bất nở chết,mình thấy mình quá bất hiếu,quá ích kĩ khi quyết định như vậy.
Nhưng nếu sống thì mình luôn sống trong sự vật vã ,tủi hổ,nhục nhã ,những hình ảnh đó cứ luôn đen tối ảnh mình.Mình bất tập trung vào học tập khi mình đang là sinh viên năm cuối,nếu mình rớt tốt nghề thì lại càng là gánh nặng cho ba mẹ và càng tủi hổ mà thôi.
Mình phải làm sao đây ??????Nếu sống thì bất thể mà chết cũng bất xong .