andrea_12605

New Member
Ngày xửa ngày xưa, nhà kia có hai anh em, mồ côi cả cha lẫn mẹ, hai anh em thay phiên, chăm nom nhau mà sống. Tình anh em ruột thịt rất sâu đậm.





Sau khi người anh lấy vợ, hai anh em liền tách ra ở riêng. Người nào người nấy trồng cấy trên mảnh đất ruộng riêng của mình. Lương thực, hoa màu thu hoạch đều được để riêng, sử dụng riêng. Nhưng hai anh em vẫn dùng chung cái kho để cất lương thực, vì thế người anh lấy một tấm vải ngăn cách cái kho lương thực làm hai phần, mỗi người chỉ sử dụng một phần kho của mình.





Một năm kia, trời đại hạn, mùa màng thất bát nặng. Số lương thực mỗi người chỉ thu hoạch được bằng 20% - 30% tất cả năm.





Người em đêm nằm nghĩ thương cho người anh, trách nhiệm thật nặng nề vì mới cưới vợ, hai người ăn nhất định tốn kém hơn một người. Còn mình vẫn độc thân, nên dễ xoay xở hơn rất nhiều. hơn nữa, lương thực của vụ thu hoạch năm ngoái còn lại khá nhiều, nên người em quyết định san sẻ một phần lương thực của mình để giúp đỡ cho gia đình người anh. Nhưng sợ người anh không nhận, vì thế người em mới đợi đến đêm khuya vắng người, lặng lẽ xúc một phần lương thực của mình đổ sang phần kho lương thực của người anh.





Trong khi đó, đêm nằm vắt tay lên chán suy nghĩ, người em trẻ người non dạ, ít kinh nghiệm làm ăn, vợ chưa có, đơn độc một mình thì thu hoạch được bao nhiêu lương thực?. Năm nay lại mất mùa chắc chú em sẽ khổ lắm đây ! Nhà mình có hai vợ chồng, con chưa có, người nhiều sức mạnh sẽ dễ kiếm ăn hơn. Vì thế người anh cũng lặng lẽ san bớt một phần lương thực của mình sang phần kho của người em. Ngày hôm sau, cả hai anh em vẫn thấy phần lương thực trong kho của mình vẫn nhiêu như trước, mà phần lương thực trong kho của người kai không tăng thêm được chút nào. Họ ngạc nhiên không hiểu tại sao lại như thế. Đêm hôm đó họ lại lặng lẽ làm theo cách làm hôm trước, tự mình san sẻ một phần lương thực sang kho của nhau.





Hai anh em cứ im lặng mà tiến hành san sẻ lương thực giúp đỡ cho nhau, đến đêm thứ tư, cả hai người đều bị bất ngờ vì thấy có bóng người trong kho lương thực của mình, đều phát hoảng vi chưa nhìn rõ người kia là ai. Đến khi hai anh em nhận ra nhau, lại hiểu được ý nguyện của nha, liền vội vứt bỏ công cụ xúc lương thực xuống, họ ôm chặt nhau mà rơm rớm nước mắt, họ khóc vì cảm động, vì tình anh em ruột thịt.





Theo VHTT
 

guanshuwei

New Member
Câu chuyện rất hay và cảm động. Tuy nhiên mình thấy hơi "ít hợp lí" ở chỗ chuyện này kể hồi "Ngày xửa ngày xưa" nhưng "Số lương thực mỗi người chỉ thu hoạch được bằng 20% - 30% tất cả năm", câu này nghe có vẻ "hiện đại" quá. các bạn thấy sao?
 

Jeffrey

New Member











Trích Nguyên văn bởi ButBi





Câu chuyện rất hay và cảm động. Tuy nhiên mình thấy hơi "ít hợp lí" ở chỗ chuyện này kể hồi "Ngày xửa ngày xưa" nhưng "Số lương thực mỗi người chỉ thu hoạch được bằng 20% - 30% tất cả năm", câu này nghe có vẻ "hiện đại" quá. các bạn thấy sao?







Cái bác này vặn vẹo quá, chẳng lẽ ngày xửa ngày xưa thì họ không dùng các số % sao? thế theo bác thì họ sẽ dùng gì cho thay cho các con số?:D
 

nhox_lj

New Member
em nghĩ anh ButBi nói đúng đó



Một câu chuyên dân gian thì không nên có số % :D



Chúng ta có thể bỏ rõ hơn đó đi, và nói đơn giản là "ít hơn tất cả năm"
 

hamaingoc_ohyez

New Member
beedrill nói hợp với ý mình, có thể dùng "chỉ bằng một nửa", "ít hơn tất cả năm", "mùa màng thất bát",...
 
Top