Hoang mang, tự ti, và đầy hoài nghi vào năng lực bản thân. Chưa bao giờ tui lại ở trong tâm trạng phức tạp đến thế khi ngày tốt nghề sắp đến gần. Ngày còn học phổ thông tì mục tiêu cao nhất là vào được ĐH, đến khi chuẩn bị lo cho mình cái CV để đi săn chuyện làm thì hóa ra tấm bằng mà tui phải chật vật 4 năm mới có được lại không phải là tất cả. Ba bốn tháng làm quen với thực tế ở một công sở khiến cho tương lai màu hồng của tui tan chảy như miếng bơ bị mang ra khỏi tủ lạnh. Too good to be True_ sự thật thì thường rất phũ phàng.
tui vừa được học tất cả những gì cần thiết để trở thành một cá thể có thể bơi lội tung tăng trong môi trường tài chính ư? tui vừa tin như thế, nhưng khi con cá được nuôi nhốt trong chiếc bình như tui đây khi bị thả ra cái ao làng ( mới chỉ là cái ao thôi nhé), tui sặc nước, tui giãy dụa, tui như một con cá vàng chỉ quen bơi trong bình kính.tui tả tơi và đau thương. Thực tế vả vào mặt tui bôm bốp, nó dạy cho tui rằng, kiến thức sách vở tốn nhiều thời (gian) gian và công sức nhất để có được, nhưng chưa phải tất cả. tui thiếu kỹ năng mềm, tui yếu khả năng giao tiếp ngoại ngữ (mặc dù điểm rất cao, mỉa mai thay), kiến thức chuyên môn của tui cũ rích, không update, tui không thể bắt nhâp với những chuẩn mực tài chính Quốc tế. tui nhỏ bé, tui kém cỏi, niềm tin vụn vỡ,tinh thần hoang mang, tương lai... ôi tương lai bé bỏng.
tui lại phải tiếp tục sự nghề học hành thôi. Nhưng bây giờ tui sẽ không học ở trường ĐH nữa, tui sẽ ra trường đời, hi vọng rằng khi tập bơi trong bể lớn, tui sẽ không còn sợ sóng cả, không còn sợ cái ao làng kia nữa.
tui vừa được học tất cả những gì cần thiết để trở thành một cá thể có thể bơi lội tung tăng trong môi trường tài chính ư? tui vừa tin như thế, nhưng khi con cá được nuôi nhốt trong chiếc bình như tui đây khi bị thả ra cái ao làng ( mới chỉ là cái ao thôi nhé), tui sặc nước, tui giãy dụa, tui như một con cá vàng chỉ quen bơi trong bình kính.tui tả tơi và đau thương. Thực tế vả vào mặt tui bôm bốp, nó dạy cho tui rằng, kiến thức sách vở tốn nhiều thời (gian) gian và công sức nhất để có được, nhưng chưa phải tất cả. tui thiếu kỹ năng mềm, tui yếu khả năng giao tiếp ngoại ngữ (mặc dù điểm rất cao, mỉa mai thay), kiến thức chuyên môn của tui cũ rích, không update, tui không thể bắt nhâp với những chuẩn mực tài chính Quốc tế. tui nhỏ bé, tui kém cỏi, niềm tin vụn vỡ,tinh thần hoang mang, tương lai... ôi tương lai bé bỏng.
tui lại phải tiếp tục sự nghề học hành thôi. Nhưng bây giờ tui sẽ không học ở trường ĐH nữa, tui sẽ ra trường đời, hi vọng rằng khi tập bơi trong bể lớn, tui sẽ không còn sợ sóng cả, không còn sợ cái ao làng kia nữa.
|