daigai

Well-Known Member
Chương 1: TỔNG QUAN VỀ CẤU TRÚC VỐN VÀ CÁC LÝ THUYẾT
CẤU TRÚC VỐN
1.1 Tổng quan về cấu trúc vốn
1.1.1 Khái niệm cấu trúc vốn
Cấu trúc vốn của doanh nghiệp được định nghĩa như là sự kết hợp giữa nợ (debt) và vốn
cổ phần (equity) trong tổng nguồn vốn dài hạn mà doanh nghiệp có thể huy động được để
tài trợ cho các dự án đầu tư.
1.1.2 Thành phần cấu trúc vốn
Cấu trúc vốn của một doanh nghiệp gồm hai thành phần chính là nợ (debt) và vốn cổ phần
(equity), trong đó:
Nợ (debt): Trên bảng cân đối kế toán của doanh nghiệp, Nợ bao gồm khoản phải trả ngắn
hạn và dài hạn. Vì cấu trúc vốn là dài hạn nên nợ được xem xét ở đây là những khoản phải
trả dài hạn.
Khoản mục phải trả dài hạn (liabities) bao gồm các khoản phải trả tài chính (financing
liabities) như phải trả người bán dài hạn, vay và nợ dài hạn (trái phiếu, trái phiếu chuyển
đổi) và khoản phải trả hoạt động (operating liabities) như các khoản dự phòng mất việc,
dự phòng phải trả dài hạn, các khoản thuế thu nhập được hoãn lại… Cả hai loại này đều là
nghĩa vụ tài chính dài hạn làm doanh nghiệp sẽ phát sinh một dòng tiền ra trong tương lai
nhưng đối với khoản phải trả tài chính thì doanh nghiệp phải trả phí trong khi khoản phải
trả hoạt động là khoản chiếm dụng hợp pháp không tốn phí.
Vì những hạn chế trong việc xác định giá trị thị trường của nợ nên chúng tui chỉ sử dụng
giá trị sổ sách của nợ trong bài nghiên cứu này.
Vốn cổ phần (equity): Bao gồm Vốn cổ phần thường, Vốn cổ phần ưu đãi, Lợi nhuận giữ
lại được phản ánh chung thành khoản mục vốn chủ sở hữu trong bảng cân đối kế toán.
Cấu trúc vốn của một doanh nghiệp quyết định chi phí sử dụng vốn bình quân (WACC)
của doanh nghiệp đó. Chi phí sử dụng vốn bình quân của doanh nghiệp là tỷ suất sinh lợi
đòi hỏi tối thiểu đối với mỗi dự án đầu tư của doanh nghiệp, và cũng là tỷ suất chiết khấu
để xác định giá trị của doanh nghiệp đó. Vì vậy, cấu trúc vốn có ảnh hưởng rất lớn đến giá
trị của một doanh nghiệp. Một cấu trúc vốn hợp lý sẽ làm tăng giá trị doanh nghiệp và
ngược lại. Chính vì vai trò quan trọng này mà trên thế giới có rất nhiều bài nghiên cứu về
cấu trúc vốn với nhiều trường phái, lý thuyết, quan điểm khác nhau.
1.2 Các lý thuyết về cấu trúc vốn
1.2.1 Lý thuyết MM
4
Lý thuyết cấu trúc vốn hiện đại bắt nguồn từ bài viết của Modigliani và Miller (1985) với
tên gọi là học thuyết MM. Theo MM, trong điều kiện thị trường vốn hoàn hảo, quyết định
tài trợ không ảnh hưởng đến giá trị của doanh nghiệp.
Lập luận này có vẻ trái với những gì mà các giám đốc tài chính đang làm với cấu trúc vốn
của doanh nghiệp mình nhằm tìm kiếm một sự gia tăng trong giá trị doanh nghiệp nhưng
lại đúng trong những giả định cụ thể mà hai ông đưa ra.
Những giả định của MM:
- Không có các chi phí giao dịch khi mua bán chứng khoán.
- Có đủ số người mua và người bán trên thị trường, vì vậy không có nhà đầu tư riêng lẻ
nào có ảnh hưởng lớn đối với giá cả chứng khoán.
- Có sẵn thông tin liên quan cho tất cả các nhà đầu tư và không phải mất tiền.
- Tất cả các nhà đầu tư đều có thể vay và cho vay với cùng lãi suất. Đây là một giả định
quan trọng của lý thuyết MM. Với giả định này thì doanh nghiệp không còn lợi thế hơn
cá nhân nhà đầu tư trong việc sử dụng đòn bẩy nữa, doanh nghiệp có sử dụng đòn bẩy
hay không không có gì quan trọng vì đây là việc mà nhà đầu tư nào cũng làm được.
- Tất cả các nhà đầu tư đều hợp lý và có kỳ vọng thuần nhất về lợi nhuận của các doanh
nghiệp. Giả định này một phần có cơ sở từ giả định thông tin có sẵn và không phải mất
tiền; các nhà đầu tư tiếp cận với thông tin như nhau và giả định tất cả họ đều có suy
nghĩ và tính toán hợp lý như nhau sẽ cho ra kết quả giống khi nhận định về một công
ty nào đó. Đây là con đường dẫn đến kỳ vọng thuần nhất.
- Giả định rủi ro thuần nhất: các doanh nghiệp hoạt động dưới điều kiện tương đương
nhau sẽ có cùng mức độ rủi ro kinh doanh.
Các giả định trên đặt các nhà đầu tư trong một “thế giới phẳng”. Vì thế giá cả các chứng
khoán đi về đâu hoàn toàn là do bản thân doanh nghiệp đáng giá như vậy. Đó là một thị
trường “hoàn hảo” để định giá doanh nghiệp.
Trở lại với lý thuyết cấu trúc vốn của MM, hai ông cho rằng giá trị của doanh nghiệp được
xác định bằng các tài sản thực chứ không phải bằng các chứng khoán mà doanh nghiệp
phát hành. Như vậy, khi quyết định đầu tư được cố định thì việc quyết định cấu trúc vốn
không liên quan đến giá trị doanh nghiệp. Lập luận của MM cũng giống với quy tắc bảo
tồn giá trị: khi ta chia tài sản của công ty ra thành nhiều phần thì tổng tài sản vẫn không
đổi.
Hai ông cũng đã hỗ trợ lý thuyết của mình bằng lập luận mua bán song hành. Nếu có một
số nhà đầu tư nào đó định giá cao hơn cho doanh nghiệp có vay nợ thì với thị trường hoàn
hảo, không có chi phí giao dịch thì nhà đầu tư sẽ tận dụng cơ hội này để bán cổ phiếu của
công ty đang được định giá cao kia đi và thiết lập một cấu trúc vốn có nợ của riêng họ để
hưởng lợi từ chênh lệch giá này.
5
Như vậy, với những giả định của thị trường hoàn hảo, theo MM, cấu trúc vốn hoàn toàn
độc lập với giá trị của doanh nghiệp.
Năm 1963 Modigliani và Miller đã công bố nghiên cứu tiếp theo của mình trên Tạp chí
kinh tế Mỹ xem xét yếu tố thuế trong vấn đề cấu trúc vốn. Hai ông thừa nhận rằng với thuế
thu nhập doanh nghiệp, việc sử dụng nợ sẽ làm gia tăng giá trị doanh nghiệp. Bởi vì khi
vay nợ, chi phí lãi vay được loại ra khỏi thu nhập tính thuế một cách hợp pháp, do đó một
phần thu nhập của doanh nghiệp thay vì đóng thuế được chuyển cho các nhà đầu tư.
Phương trình giá trị doanh nghiệp được viết lại:
Giá trị của
doanh
nghiệp
= Giá trị doanh nghiệp nếu được
tài trợ hoàn toàn bằng vốn
cổ phần
+ PHiện giá
((tấm chắn thuế)
Khoản gia tăng từ hiện giá tấm chắn thuế tỷ lệ thuận với sự gia tăng nợ vay trong cấu trúc
vốn khuyến khích các doanh nghiệp vay nhiều hơn. Theo đó, một cấu trúc vốn với 100%
nợ sẽ là một cấu trúc vốn tối ưu tối đa hóa giá trị của doanh nghiệp.
Tuy nhiên, điều này là không thể xảy ra trong điều kiện thực tế vì khi nợ vay tăng lên sẽ
làm xuất hiện nhiều chi phí khác bù trừ với lợi ích của tấm chắn thuế, từ đó làm giảm giá
trị của doanh nghiệp. Đó là tiền đề cho sự ra đời của lý thuyết đánh đổi cấu trúc vốn.
1.2.2 Lý thuyết đánh đổi cấu trúc vốn
Lý thuyết đánh đổi cấu trúc vốn cho rằng cấu trúc vốn của doanh nghiệp được xác định
dựa trên sự đánh đổi giữa lợi ích của tấm chắn thuế (do lãi vay được khấu trừ thuế) và chi
phí kiệt quệ tài chính. Khi doanh nghiệp vay càng nhiều nợ thì lợi ích của tấm chắn thuế
càng lớn nhưng chi phí kiệt quệ tài chính cũng tăng theo. Vì vậy, chủ nợ cũng sẽ đòi hỏi
một tỷ suất sinh lợi cao hơn, làm gia tăng chi phí sử dụng vốn của doanh nghiệp. Do đó,
cấu trúc vốn tối ưu của doanh nghiệp được xác định bằng cách gia tăng lượng nợ vay cho
tới khi lợi ích biên từ tấm chắc thuế cân bằng với chi phí biên của kiệt quệ tài chính (theo
Castanias, 1983).
Altman (1984) cũng đã so sánh hiện giá của chi phí kiệt quệ tài chính với hiện giá của lợi
ích từ tấm chắn thuế tác động lên đòn bẩy và kết luận rằng tác động của chi phí kiệt quệ
tài chính lên giá trị của doanh nghiệp và cấu trúc vốn là rất quan trọng. Theo đó, ta có
công thức xác định giá trị doanh nghiệp như sau:
6
Giá trị
của
doanh
nghiệp
= Giá trị doanh nghiệp
nếu được tài trợ hoàn
toàn bằng vốn cổ phần
+ PHiện giá
( (tấm chắn thuế)
- Hiện giá
(chi phí kiệt quệ
tài chính)
Kiệt quệ tài chính là tình trạng doanh nghiệp không thể đáp ứng các hứa hẹn với chủ nợ
hay đáp ứng một cách rất khó khăn.
Trên đây là những nội dung cơ bản của thuyết đánh đổi cấu trúc vốn. Lý thuyết này cho
rằng mỗi doanh nghiệp đều có một cấu trúc vốn tối ưu tương ứng với một tỷ lệ nợ xác
định mà tại đó giá trị doanh nghiệp là lớn nhất.
Tuy nhiên, trong lý thuyết này có hai trường phái, một trường phái cho rằng doanh nghiệp
có thể dễ dàng và nhanh chóng đạt tới tỷ lệ nợ tối ưu để tối đa hóa giá trị doanh nghiệp và
trong cả quá trình tồn tại của doanh nghiệp, doanh nghiệp chỉ có một cấu trúc vốn tối ưu
duy nhất. Đây là quan điểm của thuyết đánh đổi cấu trúc vốn tĩnh (Jensen và Meckling,
1976; Jensen, 1986).
Trường phái khác của thuyết đánh đổi cấu trúc vốn cho rằng doanh nghiệp có cấu trúc vốn
tối ưu, nhưng cấu trúc vốn tối ưu này thay đổi theo từng thời kỳ do tác động của sự kỳ
vọng (về lãi suất, lạm phát trong tương lai) hay do tác động của chi phí điều chỉnh (như
thuế, nhu cầu vốn của doanh nghiệp). Chính tác động của chi phí điều chỉnh và sự kỳ vọng
làm cấu trúc vốn của doanh nghiệp không thể nhanh chóng hay ngay lập tức đạt tới mức
tối ưu mà cần một quá trình điều chỉnh lâu hơn. Do đó, trong ngắn hạn, cấu trúc vốn của
doanh nghiệp dao động quanh mức tối ưu và có xu hướng đạt tới mức tối ưu trong dài hạn.
Đây là quan điểm của thuyết đánh đổi cấu trúc vốn động (Stiglitz, 1973; Kane, 1984;
Brennan và Schwart, 1984; Goldstein, 2001; Strebulaey, 2007).
Dù là thuyết đánh đổi cấu trúc vốn tĩnh hay động thì đều có những ưu điểm và hạn chế
sau:
Ưu điểm thứ nhất của thuyết đánh đổi cấu trúc vốn là giải thích được sự khác biệt trong
cấu trúc vốn của nhiều ngành: những ngành có tài sản hữu hình an toàn thì tỷ lệ nợ vay
cao, những ngành có tài sản vô hình nhiều thì tỷ lệ nợ vay ít (do ít có tài sản có giá trị thế
chấp cho vay nợ).
7
Ưu điểm thứ hai của thuyết đánh đổi cấu trúc vốn là giải thích sự ra đời của các công ty
được “mua đứt bằng vốn vay” (LBO). Lý thuyết này cũng đề xuất rằng các công ty sung
mãn có thị trường sản phẩm ổn định lâu dài, ít có cơ hội tăng trưởng với NPV cao nên
dùng nhiều nợ vay để tối đa hóa giá trị doanh nghiệp. Trong khi đó, các công ty có nợ vay
quá nặng nên phát hành cổ phần, hạn chế chia cổ tức, bán bớt tài sản để huy động tiền mặt
bằng cổ phiếu nhằm mục đích tái cân đối cấu trúc vốn.
Tuy nhiên, hạn chế của thuyết đánh đối cấu trúc vốn là không thể giải thích được tại sao
một số công ty rất thành công trong ngành lại có rất ít nợ và không dùng tấm chắn thuế
mặc dù thu nhập hoạt động của họ rất cao (bởi vì theo thuyết này, công ty có lợi nhuận cao
thì khả năng vay nợ cao và có nhiều lợi nhuận chịu thuế để được khấu trừ thì nên vay nợ
nhiều để hưởng lợi từ tấm chắn thuế làm tăng giá trị doanh nghiệp). Chính hạn chế này là
tiền đề để một lý thuyết cấu trúc vốn khác ra đời: thuyết Trật tự phân hạng.
1.2.3 Lý thuyết Trật tự phân hạng
Theo thuyết trật tự phân hạng (Myers, 1984), doanh nghiệp thích sử dụng nguồn tài trợ nội
bộ hơn (lợi nhuận giữ lại). Sau khi dùng hết lợi nhuận giữ lại, doanh nghiệp mới bắt đầu
sử dụng các nguồn tài trợ từ bên ngoài. Bắt đầu từ các chứng khoán nợ an toàn trước (nợ
vay) sau đó mới đến chứng khoán lai tạp (trái phiếu có thể chuyển đổi). Khi dùng hết nợ,
doanh nghiệp mới sử dụng đến vốn cổ phần thường.
Thứ tự ưu tiên sử dụng nguồn tài trợ của doanh nghiệp theo thuyết trật tự phân hạng như
sau:
1. Lợi nhuận giữ lại
2. Vay nợ trực tiếp
3. Nợ có thể chuyển đổi
4. Cổ phần thường
5. Cổ phần ưu đãi không chuyển đổi
6. Cổ phần ưu đãi có thể chuyển đổi
8
Lý thuyết trật tự phân hạng bắt nguồn từ thông tin bất cân xứng (theo Myers và Majluf,
1984). Đó là tình trạng các giám đốc doanh nghiệp có nhiều thông tin về tiềm năng tăng
trưởng, cũng như rủi ro và các giá trị của doanh nghiệp hơn các nhà đầu tư bên ngoài.
Do đó, thông tin từ ban giám đốc của doanh nghiệp khi truyền ra bên ngoài sẽ được các
nhà đầu tư diễn giải theo nhiều cách khác nhau. Điều này được gọi là sự phát tín hiệu
(theo Ross, 1977). Phát tín hiệu là hành động của ban quản lý doanh nghiệp đưa ra nhằm
cung cấp cho các nhà đầu tư bên ngoài biết được các nhận định của ban quản lý về triển
vọng của công ty.
So với lý thuyết đánh đổi của cấu trúc vốn, trật tự phân hạng không có tỷ lệ nợ/vốn cổ
phần thường mục tiêu xác định, bởi vì có hai loại vốn cổ phần thường đứng ở hai đầu khác
nhau của bẳng trật tự phân hạng: lợi nhuận giữ lại đứng đầu bảng trật tự phân hạng, trong
khi vốn cổ phần thường đứng cuối trật tự phân hạng.
Và so với lý thuyết đánh đổi của cấu trúc vốn, trật tự phân hạng tuy kém thành công trong
việc giải thích sự khác biệt trong tỷ lệ nợ giữa các ngành, nhưng lại thành công trong việc
giải thích sự khách biệt trong tỷ lệ nợ của các công ty trong cùng một ngành. Trật tự phân
hạng giải thích tại sao trong cùng một ngành, các công ty có lợi nhuận cao thường có tỷ lệ
nợ rất thấp (trái ngược với thuyết đánh đổi của cấu trúc vốn là công ty có lợi nhuận càng
cao thì khả năng vay mượn càng cao và lợi nhuận bị đánh thuế để được khấu trừ càng
nhiều thì càng nên vay nợ để được hưởng lợi ích của tấm chắn thuế). Theo thuyết trật tự
phân hạng, các công ty có lợi nhuận cao có thể tự tài trợ bằng nguồn vốn nội sinh của họ
(lợi nhuận giữ lại) mà không cần đến tài trợ từ bên ngoài rất tốn kém. Điều này giải thích
cho mối tương quan nghịch trong ngành giữa khả năng sinh lợi và đòn bẩy tài chính.
Tuy Trật tự phân hạng và Đánh đổi cấu trúc vốn là hai lý thuyết cạnh tranh với nhau
nhưng các chứng cứ thực nghiệm đều ủng hộ cho cả hai lý thuyết này. Các nghiên cứu
kiểm định liệu lý thuyết trật tự phân hạng hay lý thuyết đánh đổi cấu trúc vốn có một
sự dứ đoán tốt hơn cho cấu trúc vốn doanh nghiệp đều đưa ra kết luận ủng hộ cho cả
hai lý thuyết này (theo Shyam, Sunder và Myers, 1999; Fama và French, 2002).
1.3 Các nhân tố ảnh hưởng cấu trúc vốn của doanh nghiệp
Những bài nghiên cứu trước đây đã chỉ ra một số nhân tố ảnh hưởng cấu trúc vốn của
doanh nghiệp như đặc điểm nền kinh tế, tài sản cố định hữu hình, thuế, quy mô doanh
9
nghiệp, khả năng sinh lợi, cơ hội tăng trưởng và sự biến động của thu nhập, v.v. Trong bài
nghiên cứu của mình, Harris và Raviv (1991) đã tổng kết lại rằng: đòn bẩy tài chính gia
tăng cùng với tài sản cố định hữu hình, tấm chắn thuế phi nợ, các cơ hội đầu tư và quy mô
doanh nghiệp; đòn bẩy giảm cùng với sự biến động trong thu nhập, chi phí quảng cáo, xác
suất phá sản, khả năng sinh lợi và sự độc quyền của sản phẩm. Tuy nhiên, mối quan hệ
giữa những nhân tố này và cấu trúc vốn thì không ổn định. Kết quả nghiên cứu thực
nghiệm thường có sự thay đổi và đôi khi trái ngược với lý thuyết. Hơn nữa, khi so sánh
cấu trúc vốn giữa các quốc gia khác nhau, những khác biệt về thể chế có thể ảnh hưởng
đến mối tương quan giữa đòn bẩy tài chính và các nhân tố.
1.3.1 Đặc điểm nền kinh tế
Khi một doanh nghiệp định hướng được con đường phát triển trong dài hạn của mình,
doanh nghiệp phải hoạch định một cấu trúc vốn hợp lý. Bất kì một cấu trúc tài chính hay
một cấu trúc vốn nào cũng nên được xây dựng dựa trên cơ sở những dự báo về triển vọng
kinh tế, tuy vậy, những dự báo này chỉ có ý nghĩa tại một thời điểm nhất định trong khi
tình hình kinh tế thì luôn vận động không ngừng. Do đó, những nhà quản trị cần ý thức
được các biến động của thị trường để có biện pháp điều chỉnh cấu trúc vốn của doanh
nghiệp một cách hợp lý. Cho nên, khi xem xét các đặc điểm của nền kinh tế, doanh nghiệp
cần lưu ý những vấn đề sau:
Triển vọng của nền kinh tế: Khi doanh nghiệp dự kiến triển vọng kinh doanh gia tăng,
điều đó có nghĩa là nhu cầu tài sản phục vụ sản xuất kinh doanh và vốn để tài trợ việc
mua các tài sản này cũng sẽ gia tăng. Một triển vọng mở rộng quy mô sản xuất, mở rộng
thị phần thị trường một cách nhanh chóng đòi hỏi doanh nghiệp phải có khả năng tiếp cận
được các kênh huy động vốn một cách dễ dàng. Vì thế, khi triển vọng nền kinh tế thay đổi,
chính việc xây dựng một cấu trúc vốn có linh hoạt và hợp lý hay không sẽ quyết định các
kết quả rất khác nhau.
Triển vọng thị trường vốn: Nếu những nhà hoạch định dự báo rằng trong tương lai chi phí
sử dụng vốn sẽ gia tăng, họ sẽ mong muốn tăng độ nghiêng đòn bẩy tài chính ngay tức
khắc. Trái lại, một dự kiến lãi suất sụt giảm có thể khuyến khích doanh nghiệp tạm hoãn
quyết định vay tiền, nhưng vẫn phải duy trì cấu trúc vốn sao cho doanh nghiệp có khả
năng tiếp cận các nguồn tài trợ một cách dễ dàng hơn trong tương lai.
Thuế suất: Chi phí lãi vay là một khoản chi phí được khấu trừ thuế, một động thái nhằm
gia tăng thuế suất áp dụng sẽ làm tăng mong muốn sử dụng nợ so với các loại vốn khác.
10
Nói cụ thể hơn, khi thuế suất tăng, doanh nghiệp sẽ có khuynh hướng gia tăng nguồn tài
trợ nợ để tận dụng được lợi ích từ tấm chắn thuế và ngược lại. Thuế suất thuế thu nhập cá
nhân cũng tác động đến việc sử dụng lợi nhuận sau thuế của doanh nghiệp. Các cổ đông
không phải chịu thuế thu nhập cá nhân cho lợi nhuận doanh nghiệp của họ, nhưng họ phải
chịu thuế thu nhập trên phần lợi nhuận khi nhận cổ tức. Vì vậy, dự kiến gia tăng thuế thu
nhập cá nhân sẽ kích thích doanh nghiệp sử dụng lợi nhuận sau thuế để chi trả cổ tức
nhiều hơn trong hiện tại, và trong tương lai, doanh nghiệp sẽ giữ lại lợi nhuận và sử dụng
lợi nhuận giữ lại nhiều hơn để tài trợ tăng trưởng. Việc gia tăng tỉ lệ lợi nhuận giữ lại đòi
hỏi những nhà quản trị phải có sự cân đối phù hợp trong hoạch định cấu trúc vốn.
1.3.2 Tài sản cố định hữu hình
Các lý thuyết thường cho rằng tài sản cố định hữu hình có tương quan thuận với đòn bẩy
tài chính. Bởi vì tài sản cố định hữu hình có thể sử dụng như vật thế chấp khi vay mượn từ
nguồn tài trợ bên ngoài, một tỷ lệ lớn tài sản cố định hữu hình của doanh nghiệp có thể
giúp doanh nghiệp có được một mức lãi suất vay ngân hàng thấp hơn và cũng giúp giảm
rủi ro của người cho vay từ chi phí thay mặt của việc sử dụng nợ. Bởi vì nợ có thể được
đảm bảo bằng sự thế chấp tài sản cố định hữu hình, cơ hội để doanh nghiệp có thể thực
hiện việc thay thế tài sản của mình sẽ bị giảm đi do sự hiện hữu của một tỷ lệ lớn nợ có
đảm bảo, do đó mang lại một sự an toàn cho chủ nợ (theo Stuzl và Johnson, 1985;
Johnson, 1997). Đối với doanh nghiệp có nhiều tài sản cố định vô hình, chi phí sử dụng
vốn cao hơn do sự kiểm soát việc sử dụng vốn vay khó khăn hơn. Vì vậy, một doanh
nghiệp có tỷ lệ tài sản cố định hữu hình trên tổng tài sản lớn thường sử dụng nhiều nợ hơn.
1.3.3 Thuế suất hiệu lực
Tác động của thuế suất hiệu lực lên đòn bẩy tài chính không rõ ràng. Một mặt, vì lãi vay là
một khoản được khấu trừ thuế nên doanh nghiệp có thu nhập chịu thuế cao nên vay nhiều
nợ hơn để được hưởng lợi ích từ tấm chắn thuế (theo Hauge và Senbet, 1986). Kết quả là,
thuế suất có hiệu lực có tương quan thuận với mức độ sử dụng nợ. Mặt khác, thuế suất có
hiệu lực cao làm giảm nguồn vốn nội bộ của doanh nghiệp và làm tăng chi phí sử dụng
vốn. Vì vậy, có mối tương quan nghịch giữa thuế suất có hiệu lực và mức độ sử dụng nợ.
Trong khi đó, bài nghiên cứu của Titman và Wessel (1988) đã cho thấy rằng không có mối
tương quan quan trọng giữa thuế suất có hiệu lực và đòn bẩy tài chính.
11
1.3.4 Quy mô
Quy mô thường có tương quan thuận với đòn bẩy tài chính. Một mặt, quy mô là đại diện
trái ngược cho xác suất phá sản. Những doanh nghiệp càng lớn thường có khả năng đa
dạng hóa tốt và có dòng tiền ổn định hơn nên xác suất phá sản nhỏ hơn các doanh nghiệp
có quy mô nhỏ. Hơn nữa, nhiều bài nghiên cứu cũng chỉ ra rằng các doanh nghiệp lớn
thích phát hành nợ dài hạn trong khi doanh nghiệp nhỏ lại chọn nợ ngắn hạn để tài trợ cho
các dự án của họ. Và bởi vì ưu thế kinh tế của quy mô và khả năng thương lượng với nhà
cung cấp tín dụng tốt hơn, những doanh nghiệp lớn thường chịu chi phí phát hành nợ và
vốn cổ phần thấp hơn các doanh nghiệp nhỏ (theo Michaelas, 1999). Mối tương quan
thuận giữa quy mô và đòn bẩy thay đổi trong hầu hết các nghiên cứu với một vài ngoại lệ.
Chẳng hạn như trong bài nghiên cứu của Rajan và Zingales (1995), quy mô có tương quan
thuận với đòn bẩy trong khối G7, ngoại trừ Đức, và điều này rất khó giải thích nếu chỉ dựa
trên sự khác biệt về thể chế. Bởi vì sự thanh lý doanh nghiệp thường xảy ra nhiều hơn ở
Đức hơn là ở các nước khác, với giả định rằng quá trình thanh lý doanh nghiệp rất tốn kém
và giá trị của doanh nghiệp khi thanh lý thấp hơn nhiều khi doanh nghiệp đang trong quá
trình hoạt động thì phá sản sẽ rất tốn kém ở Đức và do đó, có thể mong đợi một tương
quan thuận mạnh hơn giữa quy mô và đòn bẩy tài chính ở Đức. Mặt khác, quy mô được
xem là thay mặt cho sự bất cân xứng thông tin giữa nhà đầu tư trong và ngoài doanh
nghiệp. Fama và Jensen (1983) cho rằng doanh nghiệp lớn cung cấp nhiều thông tin cho
nhà đầu tư bên ngoài hơn là doanh nghiệp nhỏ. Chính vì lợi ích từ việc bất cân xứng thông
tin ít nên doanh nghiệp lớn có thể dễ dàng tiếp cận thị trường nợ và vay mượn với chi phí
thấp hơn. Do đó, doanh nghiệp lớn thường vay nợ nhiều hơn doanh nghiệp nhỏ.
1.3.5 Cơ hội tăng trưởng
Những nghiên cứu lý thuyết cho rằng có mối tương quan nghịch giữa cơ hội tăng trường
và đòn bẩy tài chính. Trong trường hợp đầu tư dưới mức tối ưu, doanh nghiệp có cơ hội
tăng trưởng cao thường bỏ qua các dự án có NPV dương bởi vì sự tồn tại của nợ chưa chi
trả hết (theo Myers, 1977). Điều này là do lợi nhuận có được từ những dự án như vậy sẽ
được chuyển hết cho chủ nợ hơn là cổ đông được hưởng lợi. Nếu nhà quản lý theo đuổi
mục tiêu tăng trưởng, thì lợi ích của nhà quản lý và của cổ đông có xu hướng trùng hợp
với nhau đối với các doanh nghiệp có nhiều cơ hội đầu tư lớn. Trong trường hợp đầu tư
vượt mức tối ưu mà trong đó doanh nghiệp thiếu đi những cơ hội đầu tư thì nợ sẽ làm
12
giảm chi phí thay mặt của việc nhà quản lý tự do hành động theo ý muốn của mình. Vì vậy,
doanh nghiệp tăng trưởng cao sẽ không xem việc phát hành nợ là ưu tiên hàng đầu của
mình và do đó, cơ hội tăng trưởng có tương quan âm với đòn bẩy tài chính.
1.3.6 Khả năng sinh lợi
Những đoán theo lý thuyết không mang lại những kết luận chắc chắn cho mối tương
quan giữa khả năng sinh lợi và đòn bẩy tài chính. Thuyết đánh đổi cấu trúc vốn cho rằng
các doanh nghiệp có khả năng sinh lợi có nhu cầu giữ lại lợi nhuận sau khi nộp thuế thu
nhập doanh nghiệp cao hơn và và nên vay mượn nhiều hơn. Trong khi đó, thuyết trật tự
phân hạng lại cho rằng có mối tương quan nghịch giữa khả năng sinh lợi và tỷ lệ nợ. Theo
thuyết trật tự phân hạng, doanh nghiệp được đánh giá là ưu tiên sử dụng nguồn tài trợ nội bộ
hơn là tài trợ từ bên ngoài. Điều này dẫn tới việc doanh nghiệp sẽ sử dụng lợi nhuận giữ
lại trước tiên rồi mới chuyển sang nguồn tài trợ bên ngoài khi lợi nhuận giữ lại không đủ
để sử dụng. Khi phải đối mặt với sự lựa chọn giữa việc dùng trái phiếu hay vốn cổ phần,
doanh nghiệp sẽ ưu tiên phát hành nợ hơn là phát hành vốn cổ phần. Trong trường hợp
này, doanh nghiệp có khả năng sinh lợi cao sẽ dùng ít nợ hơn các doanh nghiệp khác.
Những mô hình dựa trên chi phí thay mặt cũng đưa ra những đoán về mối tương quan
giữa khả năng sinh lợi và đòn bẩy như sau: trong thuyết dòng tiền tự do, Jensen (1986) đã
xem nợ là một công cụ để buộc nhà quản lý nhả bớt lợi nhuận và hạn chế việc mua sắm tài
sản cá nhân lãng phí. Vì vậy, có mối tương quan thuận giữa khả năng sinh lợi và đòn bẩy
tài chính. Theo thuyết phát tín hiệu, doanh nghiệp có khả năng sinh lợi được đánh giá là sử
dụng nợ như một tín hiệu thể hiện chất lượng của doanh nghiệp và thuyết này cũng dự
đoán mối tương quan thuận giữa khả năng sinh lợi và đòn bẩy tài chính.
Tuy nhiên, hầu hết các nghiên cứu thực nghiệm đều khẳng định mối tương quan nghịch
giữa khả năng sinh lợi và đòn bẩy tài chính (theo Titman và Wessel, 1988; Rajan và
Zingales, 1995; Wald, 1999). Trong khi đó, mối tương quan thuận giữa khả năng sinh lợi
và đòn bẩy thì ít được ủng hộ bởi các nghiên cứu thực nghiệm.
1.3.7 Biến động của thu nhập
Biến động của thu nhập hay rủi ro kinh doanh là thay mặt cho xác suất kiệt quệ tài chính và
thường có tương quan nghịch với đòn bẩy tài chính. Doanh nghiệp có biến động thu nhập
cao thì càng khả năng đối mặt với rủi ro thu nhập rớt xuống dưới mức tối thiểu để có thể
13
thực hiện việc trả nợ càng cao. Điều này buộc doanh nghiệp phải tốn kém nhiều chi phí để
có tiền trả nợ hay là đi đến phá sản. Tuy nhiên, nếu doanh nghiệp tài trợ bằng vốn cổ
phần, doanh nghiệp có thể bỏ qua việc chi trả cổ tức trong suốt thời kỳ kiệt quệ tài chính.
Điều này có nghĩa là doanh nghiệp có biến động thu nhập cao sẽ vay mượn ít hơn và ưu
tiên sử dụng vốn cổ phần hơn nợ khi phải đối mặt với sự lựa chọn nguồn tài trợ từ bên
ngoài. Vì vậy, có mối tương quan nghịch giữa biến động thu nhập và đòn bẩy tài chính.
Tuy nhiên, những chi phí có thể phát sinh trong tình trạng kiệt quệ tài chính thường giảm
bớt nếu doanh nghiệp có mối quan hệ thân thiết với người cho vay.
1.3.8 Tính thanh khoản
Theo thuyết trật tự phân hạng, doanh nghiệp ưu tiên sử dụng nguồn tài trợ nội bộ hơn là
bên ngoài. Vì vậy, doanh nghiệp có thể tạo ra tính thanh khoản cho mình từ việc sử dụng
nguồn lợi nhuận giữ lại. Nếu các tài sản có tính thanh khoản đủ để tài trợ cho các dự án
đầu tư thì doanh nghiệp không cần sử dụng đến các nguồn tài trợ bên ngoài. Do đó,
tính thanh khoản và đòn bẩy tài chính có tương quan nghịch.
1.3.9 Tấm chắn thuế phi nợ
Tấm chắn thuế phi nợ là các khoản không phải lãi vay được khấu trừ thuế như khấu hao,
các chi phí đầu tư cho sự phát triển của doanh nghiệp. Theo nghiên cứu của DeAngelo và
Masulis (1980), các khoản phi nợ vay được khấu trừ thuế sẽ thay thế cho lợi ích từ thuế
của việc vay nợ. Điều đó có nghĩa là tấm chắn thuế phi nợ càng cao thì doanh nghiệp càng
ít cần đến tấm chắn thuế nợ, vì vậy, càng ít vay nợ. Do đó, tấm chắn thuế phi nợ và đòn
bẩy tài chính có tương quan nghịch.
1.3.10 Độc quyền
Có vài quan điểm trái ngược trong mối tương quan giữa sự độc quyền của doanh nghiệp
và đòn bẩy tài chính. Theo thuyết trật tự phân hạng, độc quyền có tương quan thuận với
đòn bẩy, bởi vì chi phí nghiên cứu và phát triển của các doanh nghiệp độc quyền cao hơn
các doanh nghiệp khác nên họ sẽ cần nhiều nguồn vốn từ bên ngoài hơn thông qua việc sử
dụng nợ (theo Majluf và Myers, 1984). Mặt khác, doanh nghiệp càng có mức độ độc
quyền cao thì tài sản của nó có tính thanh khoản càng thấp, do thị trường tiêu thụ của
những tài sản này không rộng rãi. Khi đó, nếu doanh nghiệp lâm vào tình trạng phá sản thì
giá trị thu hồi được từ việc thanh lý tài sản doanh nghiệp sẽ không đủ để đáp ứng yêu cầu
14
của chủ nợ. Do đó, doanh nghiệp có mức độ độc quyền càng cao thì vay nợ càng ít. Vì
vậy, độc quyền và đòn bẩy tài chính có tương quan nghịch (theo Titman và Wessel, 2002).
1.3.11 Đặc điểm ngành
Một trong những nhân tố tác động đáng kể đến cấu trúc vốn của một doanh nghiệp chính
là đặc điểm ngành nghể kinh doanh của nó. Theo nghiên cứu của Myers năm 1984, Haris
và Raviv năm 1991, những doanh nghiệp thuộc các ngành nghề khác nhau thường có cấu
trúc vốn khác nhau. Những ngành có nhiều tài sản cố định hữu hình như máy móc, nhà
xưởng, đất đai hơn thì khả năng vay nợ cũng như nhu cầu vay nợ sẽ lớn hơn những ngành
có tài sản cố định hữu hình ít hơn vì các ngân hàng sẽ ưu tiên cho vay đối với những
doanh nghiệp có tài sản cố định hữu hình lớn hơn do tính chất bảo đảm cầm cố của các tài
sản cố định hữu hình. Đối với các doanh nghiệp thuộc lĩnh vực nông nghiệp với tính chất
theo mùa vụ nên thường có nhu cầu về nợ ngắn hạn cao, các doanh nghiệp thuộc ngành
công nghiệp thì có nhu cầu về nợ dài hạn cao kết hợp với vốn cổ phần do tính chất đòi hỏi
tài sản cố định cao.
1.3.12 Chu kỳ tăng trưởng
Chu kỳ tăng trưởng của doanh nghiệp thường được chia làm 4 giai đoạn: khởi sự, tăng
trưởng, sung mãn và suy thoái. Tại mỗi thời kỳ phát triển thì cấu trúc vốn của doanh
nghiệp lại có sự thay đổi khác nhau cho phù hợp với từng thời kỳ.
Giai đoạn khởi sự: doanh nghiệp có rủi ro kinh doanh rất cao vì thế lí do mà các nhà đầu
tư bỏ vốn vào doanh nghiệp là bởi mục tiêu của họ là lãi vốn. Do vậy các doanh nghiệp
mới khởi sự nên được tài trợ bằng vốn cổ phần, nếu hoàn toàn không có tài trợ nợ thì càng
tốt.
Giai đoạn tăng trưởng: rủi ro kinh doanh của doanh nghiệp đã sụt giảm so với giai đoạn
khởi sự nhưng vẫn còn khá cao vì thế nguồn tài trợ cho doanh nghiệp trong giai đoạn này
tiếp tục là là vốn cổ phần.
Giai đoạn sung mãn: rủi ro kinh doanh của doanh nghiệp giảm xuống mức trung bình. Sự
thay đổi trong chiến lược tài chính của doanh nghiệp là từ hầu như tài trợ hoàn toàn bằng
vốn cổ phần sang kết hợp với tỷ trọng ngày càng tăng tài trợ nợ có thể làm tăng đáng kể
giá trị cho các cổ đông trong giai đoạn này.
Giai đoạn suy thoái: rủi ro kinh doanh tiếp tục giảm so với giai đoạn trước dẫn đến mô
hình chiến lược tổng thể cho rằng tỷ lệ tài trợ nợ tăng trong giai đoạn này.
15
1.3.13 Triết lý quản lý
Nếu nhà quản lý của doanh nghiệp là người bảo thủ thì họ sẽ hạn chế vay nợ và ưu tiên sử
dụng nguồn vốn nội bộ hơn tài trợ từ bên ngoài. Còn nếu nhà quản lý doanh nghiệp là
người rộng rãi, hào phóng, sẵn sàng chấp nhận rủi ro thì họ sẽ tiến hành vay nợ nhiều hơn
để gia tăng đòn bẩy tạo ra nhiều lợi nhuận hơn.
Như vậy, trong chương thứ nhất của bài nghiên cứu, chúng tui đã trình bày các khái niệm
cơ bản và các lý thuyết nghiên cứu về cấu trúc vốn để làm cơ sở cho các phân tích trong
chương tiếp theo. Bên cạnh đó, chúng tui cũng đã phân tích các nhân tố ảnh hưởng đến
cấu trúc vốn của doanh nghiệp và mối tương quan của nó với đòn bẩy tài chính được tổng
hợp trong bảng sau:
NHÂN TỐ
TƯƠNG QUAN VỚI ĐÒN
BẨY THEO LÝ THUYẾT
THEO NGHIÊN CỨU
CỦA TÁC GIẢ
Đặc điểm nền kinh tế +/-
Tài sản cố định hữu hình +
Stulz và Johnson (1985)
Johnson (1997)
Thuế suất hiệu lực +/- Hauge và Senlet (1986)
Quy mô +
Michaelas (1999)
Rajan và Zingles (1995)
Fama và Jensen (1983)
Khả năng sinh lợi +/-
Jensen (1986)
Titman và Wessles (1988)
Rajan và Zingles (1999)
Wald (1999)
Cơ hội tăng trưởng - Myers (1977)
Biến động thu nhập - Xiaoyan Niu (2008)
Tính thanh khoản - Xiaoyan Niu (2008)
Tấm chắn thuế phi nợ - DeAngelo và Masulis
16
(1980)
Độc quyền +/-
Majluf và Myers (1984)
Titman và Wessles (2002)
Đặc điểm ngành +/-
Chu kỳ tăng trưởng +/-
Triết lý quản lý +/-
Trong chương tiếp theo của bài nghiên cứu, chúng tui trình bày các bằng chứng nghiên
cứu thực nghiệm về sự ảnh hưởng của các nhân tố trên đến cấu trúc vốn của doanh nghiệp
tại một số nước trên thế giới.
 

ninomae

New Member
Re: [Free] Tổng quan về cấu trúc vốn và các lý thuyết cấu trúc vốn

Bạn ơi, phiền bạn cho mình xin link download tài liệu này được không ạ?
 

daigai

Well-Known Member
bài này ngắn nên tất cả đều hiện ở trên rồi, bạn chỉ việc copy chữ thôi
 
Top