Điền là bạn học với tui hồi cấp 3 trường huyện. Giấy khai sinh, học bạ đều ghi dân tộc Kinh nhưng y có cái họ rất lạ, đéo Kinh tẹo nào, Nông. Đã thế tên lót lại là Tri, hố hố, y thị Nông Tri Điền, một cái tên hay, xúc động và bồi hồi.


Điền chuyển vào lớp tui năm lớp 11 từ một trường khác mà theo như y nổ là trường chuyên dưới tỉnh. Mẹ kiếp, đang học chuyên tỉnh chuyển về lớp thường trường huyện làm đéo gì? Y lạnh lùng, cho gần nhà, người giỏi thì ở đâu mà chả là…thiên tài. Hố hố, mẹ tiên sư, khắm và tự tin vãi dắm.



Điền thuần chủng An-nam đặc trưng. Da bủng, mắt híp, mũi tẹt, môi dầy, răng vẩu, chân ngắn, tay to, tóc bết, đi đứng đung đưa như con lắc, ăn nói khề khà, rề rà như xẩm chợ và đặc biệt rắm rít rất tự nhiên, kêu như đại bác, everywhere. Điền học ngu vô đối, dốt đều các môn nhưng lạ lắm nhế, thơ thẩn thuộc dạng thiên tài, đại loại như: liền bà thì phải có lông, có luôn cả mú cả mông mới là. Lớp có 15 đứa con gái Điền viết thư và thơ tình tặng cả 15 con, khi thì kẹp giấy đút hộc bàn, khi thì chồng trận lên sách giáo khoa, chi chít vào vở chép bài. Lũ con gái ghét Điền như hủi nhưng cũng rất lấy làm khoái trá đổi những chuỗi cười bất tận.


Năm lớp 12, phải học cả ngày để thi tốt nghề và đại học, Điền ít khi về nhà ban trưa. Bạn bè đứa nào cũng có cà mèn cơm mẹ lèn cho từ sáng, mấy đứa nhà giàu còn rủ nhau ra chợ ăn hàng. Điền chả có đéo gì đút mồm, trưa nào cũng chốc mép. Ai có hỏi thì y bảo ăn từ sáng rồi, bao trứng mới xôi, hẵng no, để bụng chiều về còn ăn cỗ. Ngày nào cũng thế, bao trứng mới xôi, hẵng no, để bụng chiều về còn ăn cỗ. tui lấy làm lạ lắm, nhà Điền nhẽ giàu, lắm cỗ bàn.


Một bữa, tui đánh tiếng rủ Điền về nhà nghỉ trưa. Nhà tui gần trường, dảo bộ mấy bước chân là đến. Y tần ngần rồi cũng gật. Điền đèo tui bằng con Thống nhất tróc sơn, ghẻ như cóc cụ, không phanh không chuông không gác đờ bu. tui phải ngồi trên gióng xe phía trước. Điền ngoe nguẩy mông, hổn hển đạp, phả vào gáy tui mùi hôi thối bốc lên từ dạ dày qua đường lỗ mồm phát lợm mửa. Đến nhà, y thở không ra hơi, mặt xanh như đổ chàm, đồng đao đảo địa mới vịn ngồi được vào cái tràng kỷ. Mẹ tui hoảng, dầu cao tới tấp, xoa tít mù, Điền gạt tay bảo không sao, không sao, tại hôm nay không tra luyn vào xích, xe nặng đạp hơi mệt.


Mẹ tui dọn cơm cho cả nhà ăn, bà mời Điền như dụ trẻ nít, rằng ít nhiều cứ ăn một bát cho vui. Y lắc đầu quầy quậy, cứ một hai cháu không đói, ăn rồi, bao trứng mới xôi, hẵng no, để bụng chiều còn về ăn cỗ. Mẹ nhìn tui thầm ra ý. tui đứng phọt dậy lôi xuống, ấn vai dí đít y xuống chiếu. Mẹ tui ấn ngay tay y một bát cơm đầy với khúc cá mè kho tương béo ngậy. Điền không kịp mời, vục mặt, xọc đũa và liên hồi, nhoáng phát vừa hết veo. Rồi chả nên phải ai mời, y chìa bát ngậm ngùi, cháu xin bát nữa. Mẹ tui ngồi xới mỏi tay, đếm bảy lần cả thảy. No nê, y vê đũa ngay ngắn, chun mỏ quyẹt mồm, xổm đít đứng dậy, chào lịch sự, cả nhà dùng cơm ạ, cháu no rồi. Mẹ kiếp, còn cứt đấy mà dùng, nồi khô keng, mâm trống rỗng. Cả nhà hôm đó đói vàng răng. Mấy đứa em tui nhìn Điền kinh hãi. Bố tui xỉa răng cười tủm tỉm cả trưa. Mẹ tui rửa bát nhoáng phát xong, nhanh hơn tất cả ngày, chép miệng, đói thế thì học hành thi thố sao đặng.


Sau vụ đó, tui rất lấy làm xấu hổ, không dám mời y về nhà lần hai. Điền lại ca những bài ca chốc mép, ăn từ sáng, bao trứng mới xôi, hẵng no, để bụng chiều còn về ăn cỗ. Thâm tâm tui thấy y thật tội nghiệp. tui dằn kín trong lòng, chả kể với ai.


Một bữa không học thêm buổi chiều, Điền rủ tui về nhà y chơi. tui tính không đi vì sợ chết đói nhưng bụng lại bảo dạ cứ đi xem sao. tui bảo y chở tui về nhà xin phép mẹ rồi tiện đường đi luôn. Mẹ tui ái ngại nhưng thấy tui hớn hở nên cũng gật đầu, dúi cho mấy đồng bạc lẻ, dặn về sớm. Hai thằng đạp xe hết quãng đường đê lại qua đường đồng, đến gần nhà y thì đường xóc như cóc nhảy. Điền thở phò phò, dắm rít giải đều yên xe nứt toác. Hóa ra về nhà y cũng xa phết, phải đến hơn chục cây.


Nhà Điền thấp tè, trống hoác, mái ngói nhưng tường lại bện rơm bùn. Hai thân già đen nhẻm ngồi bên bậu cửa, y bảo ông bà già đấy, nhà mỗi tôi. Rồi đi vội xuống bếp. Giờ tui mới để ý đến hai cái thân già. Thân già ngồi bậu cửa mé trái, tương tự đực, tay cầm cút rượu, tay rờ dẫm mò cái đĩa sứt tìm hạt lạc cuối cùng. Thân già ngồi bậu cửa mé phải, tương tự cái, rít thuốc lào xòng xọc, xong lại bem bép nhai giầu, nhổ nước ra hè phèn phẹt như ngan ỉa. tui choáng quá.


Điền từ bếp bay lên, chỉ mặt hai thân già quát lớn, quân ăn hại, có bữa cơm cũng không nấu là sao? Thân già tương tự đực gào lên, a, địt mẹ thằng này láo, gạo tao đổi rượu uống còn chưa đủ lấy đéo đâu cơm. Thân già tương tự cái cũng tru lên, quát ai hả thằng mất dạy, không có nổi năm xu mua trà xanh hãm thuốc lào đây, cơm cháo cái máu lồn. Điền dậm chân phành phạch, mắt lồi ra đỏ quạch, mồm sùi dãi rồi ngã vật ra sân. tui hoảng hốt. Hai thân già cười ré lên, kệ nó cháu, đang ăn vạ đấy. tui biết đéo đâu đấy, ăn vạ hay đói?


Một lúc, Điền nhổm dậy, phủi phủi đít quần khoát tay dẫn tui ra vườn. tui vẫn chưa trả hồn thì y vừa nhanh tay vặt ngéo quả bầu Lào trong vườn dại đập vào phiến đá vỡ oác. Y đưa tui miếng to, bảo ăn đi, ngon, mát và rất bổ. Điền bảo mẹ y ăn hết ba tạ bầu Lào thì sinh ra y, hí hí, hoang đường phết.


Đang ăn, thân già tương tự đực mò ra vườn đi đái. tui cất nhời, mời bác ăn bầu. Lão a lên một tiếng rồi chửi, địt mẹ, mày là thằng nào sao dám vác mặt ăn bầu tao. tui tý ngất. Điền gào lên, bạn con. Lão không nói không rằng vác ngay khúc tre gần đó lùa Điền chạy quanh vườn, phang thật lực, cứ mỗi nhát phang lại đệm tiếng bạn này, bạn này. Chạy quanh một hồi, Điền dừng lại giằng lấy khúc tre vứt tõm xuống ao, rồi bế thốc lão chạy ra giếng mé trái nhà. Y vứt lão xuống đó. tui xây xẩm mặt mày, chạy vội ra. Lão hai tay giơ lên cao, gào thảm hại ối làng nước ôi thằng Điền nó giết tôi, nó giết tôi. Mẹ kiếp, trần đời nước Nam tui chưa thấy cảnh nào khủng khiếp và hãi hùng thế bao giờ.


Lão bảo tui thòng dây gầu xuống vớt lão lên. Cũng may giếng cạn, miệng rộng lớn nên lão cũng không h


ề hấn gì. Tay lão nắm dây gầu, chân bấu vào kẽ đá kè thành giếng, đu lên. Điền bỏ vào giường nằm tự bao giờ. Thân già tương tự cái vẫn điềm nhiên rít thuốc lào, nhai giầu không miên man. Lão ngấm nước nên có vẻ tỉnh ra, lủi vào buồng đắp chăn rên ứ hự. tui đạp xe ra về.
 
WTF? đào đâu ra cái cảnh tượng như phim thế. oánh dấu chờ phần 2. mình rất khoái cái loại văn chương thô nhưng thật này.
 

quyendieu84

New Member
trời ơi đọc xong cai di bệnh viện luôn. BÁc sĩ hỏi :sao mày cứ cười hoài vậy!
 

atrangbeo266

New Member
Sorry bạn love . Mình thay hay nên pót phụ.


Thấm thoát cũng sắp đến ngày thi, Điền ngày một trông thảm hại. tui bảo y nghỉ mẹ học đi kiếm chuyện gì làm lo cái đổ mồm rồi tính tiếp, chứ cứ đà này thi thố đéo gì. Y bần thần rồi lẩm bẩm, nhẽ thế. Chiều đó, mới vào tiết ôn luyện đầu, Điền đứng dậy rưng rưng, đảo quanh một lượt, không chịu đứng yên ở bàn mà chạy lên bục giáo viên, chắp tay rưng rức xin nghỉ học. Lý do đưa ra ai cũng phải xúc động đến dâng trào rằng bố ốm nặng, mẹ liệt giường, nhà một thân con, lấy ai chăm nom. Thật là nghẹn ngào. Bọn con gái đang cười hố hố hàng ngày trêu y nay cũng nghẹn cả lại. Cả lớp im phăng phắc. Thày giáo mang đơn nộp giám hiệu. Điền dọn sách cho cặp, vẫy tay chào, đi luôn.


Ít phút, cổng trường xôn xao, đông như chợ vỡ. Ai đó chạy vào báo giám hiệu có tai nạn, học sinh của trường. Chúng tui xổ cả ra. Ối Điền ơi. Y nằm lịm trên đường nhựa, máu đầu tứa ra xối xả, con Thống nhất ghẻ cóc cụ đè lên nửa người. Phía trước đối đầu, con 82 đầu vuông đít vuông xanh nước biển cũng nằm ềnh, thằng cầm lái mặt xanh như đít nhái, lắp bắp, đang đi nó đâm vào cháu. Địt mẹ mày, đéo biết ai đúng ai sai, xe máy đâm xe đạp là phải đền, đưa nạn nhân lên viện đê, giữ xe với thằng cu này lại. Mọi người ồn ĩ, bế Điền lên công nông, vác viện. tui cũng đu theo.


Bỏ qua những thứ lằng nhằng về tai nạn giao thông ở An-nam bởi ai cũng đoán biết được kết cục, tui muốn kể các bạn nghe câu chuyện Điền nằm viện, cũng là chuyện trần đời nước Nam ta.


Số là thằng cu đâm phải Điền nhà giàu nhất phố huyện, chuyên nghề mua bán, sửa chữa xe máy kiêm karaoke và cơm phở. Giàu vô đối luôn ở phố huyện ngày ấy. Điền biết không? Biết chứ. Thế nên ai cũng bảo y tài như thánh, chọn đúng người mà làm phát tai nạn ẩm ương. Lại nữa, thằng cu này có con em gái đẹp cũng vô đối luôn, phải so đến hàng tỉnh, cũng thi thố dăm phen thanh lịch nết na nhưng chưa ăn giải, chắc tại ngu bởi học đến lớp 9 thì bỏ ngang. Điền bị khâu 7 mũi trên đầu, má mồm một bên be bét, sưng vù. Trông thương lắm.


Yên ắng, tui bảo Điền lát nhà thằng cu gây tai nạn lên thăm nom thuốc men tui bắt chở xe máy ù qua nhà y báo việc. Điền gật gật, mắt tụ máu tím bầm, rên ư ử.


Hôm sau, cả lớp tui kéo viện thăm Điền. Hai thân già xám ngoét ngồi hiên, nhưng lạ, hôm nay thân già tương tự đực rít thuốc nhai giầu, đổi lại, thân già tương tự cái tay ôm cổ be, chiêu từng hớp một. Sự hoán đổi mang tính truyền thống hay ý đồ tức thời? Ý tui muốn nói là nhà có chuyện nhớn liền ông phải tỉnh để mưu cơ sự, đàn bà phải say để chửi cho dẻo miệng chăng? Bố, mẹ thằng cu gây tai nạn và cả nó nữa ngồi trong buồng bệnh, bà bóp đầu vai, ông nắn chân tay, thằng cu con đứng quạt phành phạch. Điền mắt nhắm nghiền, rên ư ử, chốc chốc lại cựa mình kêu đau đầu. Tay bác sĩ mắt kéo màng trông như mù dở bảo, căng đấy, còn kêu rên đau đớn này nhẽ chuyển viện tỉnh, chúng tui nghi liên quan sọ não. Ba khuôn mặt kia tái dại.


Hai tuần sau, Điền ổn. Ăn uống, đi lại, ỉa đái rổn rảng, rừng rực khí thế. Nhưng hễ cứ thấy người nhà thằng cu gây tai nạn lên thăm non thuốc thang lại nằm bệt, rên như chó đẻ. Hai thân già phấn khởi ra mặt, ngày nào cũng có thuốc ngon, rượu tốt nhà gây tai nạn thăm nuôi nên nom hồng hào béo tốt. Tay bác sĩ phán, để chắc ăn, nằm hai tuần nữa là về, may không não. Mặt nhà thằng cu gây tai nạn giãn ra, nảy nở.


Còn ba ngày nữa ra viện. Người nhà thằng cu gây tai nạn cùng công an vác hồ sơ giấy má bắt Điền ký, đại ý là tất cả thứ vừa xong, nhà kia trả thuốc men, viện phí, thêm ít trước bồi dưỡng, đổi lại Điền phải ký xác nhận rằng đồng ý như trên và không khiếu nại gì, bất luận ra sao và…ra sau. Công an họ muốn chốt hồ sơ đóng tủ, nhà kia cũng mong nhanh thoát nợ và lấy xe về. Điền ừ hử, ngáo mồm bảo còn đau, để ra viện xong, tái khám xem thế nào rồi bàn tiếp. Bực dọc, căng thẳng tràn trên mắt, trên mặt hai bên.


Ngày mai sẽ ra viện. Hai thân già vừa về từ hôm trước, nghe đâu nhà kia dúi cho ít trăm, lại còn biếu cả giầu ngon, rượu quý. tui lên thăm Điền lúc chập tối, y ngấn mắt Thank tui rối rít. tui bảo ơn huệ đéo gì, gần nhà tạt qua chơi, e sợ được gì. Điền bảo, mai ra viện đấy, nhà kia chi trả tất cả thứ, cho thêm hơn triệu bồi dưỡng. Về thôi nhỉ? tui bảo không về còn nằm đây làm đéo gì, ăn vạ à? Y không đáp, thở dài. tui thì tui hiểu, y muốn nằm thêm tý và kiếm thêm tý, phải chăng?


Có tiếng gõ cửa. Con em gái thằng cu gây tai nạn bước vào, tay cầm bó hồng tươi thắm, miệng nó cười còn thơm và tươi hơn hoa. Nó nói năng hay, ngọt ngào như suối, rằng em bận, giờ mới ghé thăm anh, biết anh mai ra viện nên đến chuẩn bị mai anh về mạnh khỏe. Mẹ kiếp, đầu óc tui ngày đó mà văn chương như bây giờ thì nhẽ tui nhớ hết, tiếc là nghe thấy ngượng ngùng quá nên tui quên hết mẹ. Con bé nhận ra tui và cũng biết tui là bạn Điền. Nó bảo đêm nay em ở đây với anh Điền, anh cứ về đi rồi sáng mai lên đưa anh Điền ra viện. Mẹ mày, không về thì ở lại với ma à?


Mai tui lên sớm. Ai nấy tất thảy hân hoan, nhất là Điền. Giấy má mấy hôm trước còn cò cưa nay y ký xong ráo trọi, lại còn gạt tay không nhận hơn triệu bồi dưỡng. Nhà kia thuê hẳn xe bệnh viện chở Điền về, y ngồi cạnh, gục đầu vào vai con bé, chiếc Thống nhất ghẻ cóc cụ buộc đằng sau, đung đưa, loằng ngoằng. Điền xuất từ viện, về nhà

Nguồn:
 

Sean

New Member
truyện cổ tích à.phản đối phần 2. không thích hợp với con gái bây giờ
 

ngocxit_vn

New Member
Phần 3 này:


Ít bữa, Điền cọc cạch con Thống Nhất ghẻ cóc cụ ra nhà tôi, y bảo xe bị sang vành, đang đi lại dừng lấy chân đạp vành mệt nghỉ, tóe máu. Y rủ tui ra nhà con bé chơi. tui cự, ra làm đéo. Y véo von, nó mời, bảo khỏe ra chơi. tui không khoái mấy nhưng cũng gật, ra ngắm nó tý cho đỡ thèm, dù gì nó cũng đẹp nhất phố huyện mà tui thời lại đương…dậy thì.


Ông bà già con bé ngó lơ Điền, thằng cu con gây tai nạn nhếch mép cười nhạt chào đểu, con bé đi lại loăng quăng như bọ rồi cũng miễn cưỡng mời tui và Điền vào nhà. Nó lại đi loăng quăng, mặc tui với Điền ngồi như ngỗng ỉa. tui bấm tay Điền, bảo về. Y không phản ứng, nhướng mắt, vẩu mỏ về phía con bé, hắng giọng, không rót nước mời bọn anh uống à? Con bé đứng sững, chỉ tay ra phía sau nhà, rành rọt từng tiếng, giếng ở đằng sau ý. Địt mẹ sư cha nó chứ, tồi. Tồi đến thế là cùng.


tui vào đai học. Bạn bè tui mèng mèng cũng đi trung cấp, cao đẳng hết cả, không sót mống nào, trừ Điền. Y ở nhà, nhọc nhằn chẻ tre đan hai sọt kiên cố, lắp gác ba ga cho con Thống nhất ghẻ cóc cụ, buộc đòn tre vào giữa, hai sọt quảy hai đầu. Y đi đồng nát ve chai, lông gà lông vịt, rong ruổi, lang thang vào tít đến mạn Quảng Trị, Quảng Bình.


Năm tui ra trường, đang nằm nhà chờ chuyện thì Điền lại ra thăm. Y mời tui đi ăn cưới. tui trêu, đồng nát đéo ai lấy, lấy đéo ai? Y xị mặt, gì mà khinh nhau quá thế, có định lấy chó đâu, cho không thì mang về thôi. tui cười váng, vợ nhặt à? Không hẳn, nhưng đại khái thế. Đi ve chai Hà tĩnh, tít vùng dân tộc, nó cứ đòi theo về làm vợ. Mang về, để nhà trông ông bà già rồi lại đi. tui cố không cười lớn nhưng vẫn cứ phá ra như dắm chuỗi, nước mắt chảy giàn giụa.


Xin mẹ tui mấy chục bạc, tui vào nhà Điền ngày hôm sau. Cưới xin chó gì, mỗi cái thủ lợn, nồi xôi, chai rượu tăm, tôi, Điền, hai cái thân già ngày thêm héo hắt và con vợ. Vợ y to như tịnh thâm, cổ ngắn, đầu to, mặt tròn, mắt trắng, vú như hai bát tô, chân tay trạch nổi cuồn cuộn, đen thôi rồi. Cả bữa ăn, cấm thấy thị nói câu nào, tui tưởng bị câm. Điền bảo, người tộc, tiếng Kinh chưa sõi, được cái khỏe hơn người. Ừ thì trông là biết, sức này thay được cả máy cày chứ chả nói trâu. tui bảo Điền, ở lại mẹ quê, sinh con đẻ cái, nhận thêm ruộng khoán mà làm, có sức người mấy nả mà dư giả chứ lang thang đầu trời cuối đất tuy có tý đồng ra đồng vào nhưng rõ là không ổn. Nghe tui nói thế, hai thân già vỗ đùi đen đét, bảo phải phải, ở nhà trông cái, đẻ con rồi bố mẹ sẽ ngoan dần. Trần đời tui chưa thấy phụ huynh nào lại đi hứa hẹn với con cái là sẽ ngoan lên cả, ô hô.


tui cũng lao vào cuộc mưu sinh, đánh vật với sự nghiệp, hết Bắc lại Nam. Bạn bè tui cũng thế. tui ít gặp lại Điền. tui cưới được vợ đẹp, mua nhà to, ô tô xịn. Bạn bè tui cũng đều khá giả. Chúng tui quyết họp lại lớp cũ năm xưa. Năm nào cũng đông đủ, vui như hội, thiếu mỗi Điền. Bạn bè ai cũng nhắc y nhưng chả thấy đứa nào động chân tay truy tìm. tui cũng thế, mặc dù chưa đến nửa giờ xe hơi là tui vào được nhà y. Lần nào về họp lớp, hết quây quần tụ bạ, lại hát hò rong chơi, hứng lên lại đèo bòng thêm dăm bóng hồng thôn dã. Cuộc sống bộn bề kim tiền, những thú vui vui lạc và sự lười biếng khiến người ta dễ xa nhau hơn hết bao giờ.


Hè rồi, tui đưa thằng chọi con tui về chơi với ông bà già ít bữa. Mẹ tui chả hiểu tâm tẩm thế nào ngồi cứ nhắc vọng tới Điền. Chắc bà nhớ tới cú ăn bảy bát cơm thời (gian) xưa xửa. tui ậm ừ, lâu chả gặp. Mẹ tui bảo chưa về Hà nội thì nên vào thăm, đường vào đó làm to rồi, đi mấy nả. tui vâng lời, cho cả thằng chọi con đi cùng.


tui lần tìm nhà Điền, sau bao năm có nhiều đổi khác. Đường làng rộng lớn hơn, ngõ cũng phong quang, sạch sẽ, lát bê tông đàng hoàng, nhiều nhà mới xây theo lối phố thị, chồng tầng, có chóp. Nhà Điền trông cũng khác xưa, tường bện rơm bùn được thay bằng tường gạch nhưng không trát vữa, để mộc, rêu bám xanh hai mái. tui với thằng chọi con đứng cổng gọi vọng. tui thì cứ Điền ơi, thằng chọi con lại đế theo Điên ơi. Bố khỉ, câm hay ngóng, ngọng hay nói.


Chẳng ai thưa dù cửa giả vẫn toang hoác, mỗi con chó già cứ lượn lờ hít hít rồi lại gừ gừ không thèm sủa. tui với thằng chọi con ngồi phệt hè, chờ đợi.


Tiếng trẻ con ríu ríu, hai con mãnh xinh nõn ở đâu dắt tay nhau chạy ùa vào sân. Chúng ngỡ ngàng khi thấy người lạ trong nhà. tui hỏi, phải con bố Điền? Hai đứa gật, mắt dò xét. tui đưa chúng túi quà phố thị, hai đứa lễ phép khoanh tay xin. Phải nói chúng xinh, ngoan và lễ phép. tui bất giác nhớ tới lời các cụ, bố mẹ cú nhưng con tiên. tui thầm mừng cho Điền. tui hỏi chúng, bố mẹ đâu, chú là bạn, ở xa về thăm. Hai đứa bẽn lẽn bảo đang đổ phân ngoài đồng, lát mới về. tui nhổm đít lượn lờ, nghiêng ngó. Thằng chọi con tui ùa chơi với hai đứa trẻ, chị chị em em chíu chíu, đùng đoàng.


Nhìn ban thờ, tui biết hai thân già vừa chết. Nhìn hai tờ lịch đính hai bên dưới di ảnh thì hai người đi cách nhau nhõn một năm. Bản tính nhăn nhở, tui nhủ thầm, sao không rủ nhau đi một ngày cho tiện. Cái giếng đá Điền từng quăng ông già xuống vừa lấp đi, thay vào đó là cái ụ sắt xi măng của giếng khoan. Vườn tược trông không còn hoang dại như xưa, trồng toàn bầu lào, xanh mởn. Ao chum cá ngáp tăm nổi ùng ục, không còn trong veo bèo tây ngày nào. Mọi thứ thế là rất tốt. tui sợ sự hoang tàn, cũ nát của sự vật và của mỗi con người.


Có tiếng xích xe lạch xạch, tiếng quăng thúng mủng, tui biết là Điền về. Tiếng vợ Điền hỏi đổng, xe ô tô ai đậu cửa? Tiếng hai đứa con Điền đầy phấn khích, bạn bố, bạn bố. Tiếng Điền, bố làm gì có bạn, lại càng không có bạn có ô tô. tui phì cười bước từ vườn ra, chìa tay, tao đây, khỏe chứ? Điền cuống quýt, bệt hai tay bết phân chuồng vào vạt áo, đưa hai tay ra đỡ lấy cái bắt tay của tôi, lắp bắp, không dám, anh là ai? Mẹ tiên sư, tao là tao chứ đéo ai, không nhận ra à? Tay Điền run run, thành khẩn, không ạ. tui xưng tên, Điền bảo không dám, anh cứ đùa. Địt mẹ mày, tui chửi tục, phí cả công tao đến thăm. Phải đến khi tui nhắc lại những chuyện cũ y mới ôm chầm lấy tôi, miêng kề tai tui thổn thức. Tất nhiên, vẫn thối như ngày nào. tui gọi thằng chọi con, chào bạn bố đi nhóc. Nó khoanh tay, cháu chào ông ạ. Hố hố, tiên sư mầy.


>


Phải nói Điền già như bô lão. Còn tui lại béo tốt đẫy đà trẻ trung, da trắng, tay hồng, ria cánh kiến. Con vợ y trông vừa ra dáng người Kinh, ít ra là từ lời ăn tiếng nói, vừa thế nom lại có vẻ trắng trẻo, tinh tươm, phao câu ngúng nguẩy, mượt mà. Lại bất giác nhớ đến lời các cụ, rõ là tốt mái thì hại trống. Điền xua vợ đi bắt gà làm cơm, đá đít hai đứa trẻ ra vườn hái ngọn bầu, cây húng. Mặc cho tui kiên quyết chối từ, y bảo hôm nay phải ở đây, cơm no rượu say, khuya mới được về.


Nguồn :
 
Top