" Từ ấy trong tui bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim
Hồn tui là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim "
Trong bất khí lạnh giá của đêm đông gió rét báo hiệu sự giao mùa của trời nhiên tươi mát đầy ắp những cánh mai vàng như đang hé môi cười náo nức, rạo rực, rộn ràng đón xuân sang... Nhà thơ như đang chìm trong lớp sương khói bồng bềnh lồng vào đó là một ánh trăng huyền huyền ảo ảo lúc ẩn lúc hiện trong ánh mắt của nhà thơ. Ánh trăng ấy có thể được ví như " Ánh lửa rực hồng " tỏa sáng khắp nơi soi rọi hết đáy sâu tâm hồn của nhà thơ. Nó đem đến cho nhà thơ một niềm tin, một hy vọng lớn lao trên con đường sự nghề của mình. Ánh trăng và nhà thơ tuy hai mà là một, cả hai như hòa quyện vào nhau; nó chiếm cả trong bất gian; trong thời (gian) gian; và cả trong tiềm thức. Nhà thơ nói " Đối với tui trăng là một người bạn tri kỉ, nó là một vectơ chỉ phương định hướng cho tui tìm đến một chân trời mới, mà nơi ấy có thể đem đến cho tui một cuộc sống ấm no và tràn đầy hạnh phúc ". " A L M O S T " đêm nào nhà thơ cũng xao xuyến lưu luyến nhớ đến trăng. ( Giao cảm cùng tử . phó giao cảm cùng tử trằn trọc bâng khuâng giấc chẳng thành ) mũ n lần = Không ngủ được. Với : ( n thuộc N*, với N* là một số nguyên dương và n thuộc [ 10 cho đến không cực ) phụ thuộc vào nhà thơ. Có lẽ như " S O U L " của nhà thơ vừa phụ thuộc vào ánh trăng; " H E A R T " và " S E N T I M E N T " của nhà thơ vừa " dấu chia hết trong toán học " cho trăng. Có biết trăng hiểu được tấm lòng của nhà thơ bất và ước tính xem xác suất ngủ được bao nhiêu tiếng trong một ngày của nhà thơ ấy ?
a/ Nội dung của đoạn viết trên muốn nói lên điều gì ?
b/ Hoàn cảnh sáng tác của bài thơ này vào dịp nào ?
c/ Những bài thơ vừa được sử dụng trong đoạn viết trên là những bài nào của tác giả nào ?