MitMat_MitMat

New Member
Hồi ức của học sinh cực -cực- cực giỏi văn!




Năm lớp 6, tui chễm chệ và may mắn lọt vào lớp 6/1, trường chuyên Ku Te. Lí do: nhà gần, đi bộ 2 phút tới nơi. Sau đó nhờ những phát ngôn sặc mùi hôi hám, tui được thầy D dạy toán dặn dò quanh năm suốt tháng: con nên nhìn cuộc đời với cặp kính màu hồng (Ơ hờ, cũng được, nhưng kính màu hồng đắt trước lắm, không tin ra Saigon Optic Phạm Ngọc Thạch hỏi giá thì biết).

Lớp 7. Không đeo kính hồng nhưng vẫn có chân trong đội tuyển bồi dưỡng Toán lẫn Văn. Rất tiếc quy định thành phố không cho phép một học sinh được giỏi cả hai môn, cho nên xảy ra một cuộc nội chiến giữa thầy D và bà cô dạy Tiếng Việt. Kết quả cũng na ná như Jean d’ Arc trong cuộc chiến Anh Pháp: đàn bà phải thắng, thế là thằng cu lên giàn hỏa làm một bước ngoặc văn chương. Bắt đầu tư tưởng chống đối cấp trên. Thi năm đó hình như đứng giải an ủi.

Lớp 8. Tiếp tục đi học bồi dưỡng Văn đặng mang lại vinh quang cho người nhớn. Những buổi học Văn trải qua tương tự như ở Hỏa Lò. Thái độ chống đối thể hiện ra cả hành động lẫn lời nói.
—————————— Đề văn về nhà:

- các bạn của em đang tranh luận về mùa xuân và mùa hè. Hãy cho biết ý kiến của em. Hãy bảo vệ ý kiến của em. (Cái khỉ mốc gì cũng của em cả).

Bài làm đọc trước lớp:

“Sáng hôm nay trời đẹp. Em đang bước vào lớp, miệng huýt sáo bài Đội ca, bỗng nghe tiếng bạn Đông nhỏ nhẹ “Mày là con chó”, rồi giọng bạn Thu thì thầm “Mày là con heo”, sau đó là tiếng đấm đá huỵch thụi tùm lum um sùm. Em chạy vào thì thấy con heo đang bặm miệng cắn tai con chó, còn con chó đang ra sức vả mõm con heo. Thấy tình hình quá căng thẳng, biết mình sức yếu không can thiệp được, em liền đi rót một li nước lọc, ngồi bắt chân chữ ngũ ngắm nhìn cuộc đấu đầy tinh thần thượng võ, thầm cổ vũ cả hai đội. Một hồi lâu chừng tàn cây nhang, con heo nằm ngửa, con chó nằm nghiêng, em mới lẹ làng bước đến ân cần hỏi han cho ra nhẽ, thì thành ra là hai bạn đang tranh luận nhau xem mùa nào là mùa đẹp nhất trong năm. Bạn Thu có bố tên là Hạ nên ra sức ca ngợi mùa hè. Bạn Đông lại có mẹ tên là Xuân nên dốc toàn tâm toàn lực bảo vệ mùa xuân…”

Lời cô phê: Thái độ không nghiêm túc, coi thường lối viết văn. tui không cho em An học giờ văn của Tôi(“Tôi” viết hoa, gạch đít).

Không cho thế quái nào được? Trong một cái trường toàn mù thế kia, không cho thì lấy ai đi thi? Thế nên mấy hôm sau lại ngậm ngùi đành cho vậy. Không viết hoa, không gạch đít nữa.
—————————— Một khi vừa có một bên nhượng bộ thì bên kia hiển nhiên sẽ lấn tới. Bộ binh Napoléon lùi lại thì pháo binh Wellington tiến lên.

Đề văn về nhà:

- Em hãy bình luận câu tục ngữ “Ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau”.

Bài làm đọc trước lớp:

“…Vì sao ăn cỗ lại phải đi trước? Phải nói ra cho tỏ tường kẻo những thằng kém hiểu biết nó không chịu biết hiểu cho. Vì rằng ngày xưa nước ta còn cùng kiệt chưa nhập khẩu được xe Cub bên Tàu về, xe đạp thì lại là xa xỉ phẩm, cho nên các cụ cứ phải lết bộ suốt tháng quanh năm. Đường sá lại kém quy hoạch, hành trình vừa dài lại càng dài thêm. Mà ăn thì như hạm. Mỗi khi có giỗ, chủ nhà nâng đôi đũa lên hô “MỜI”, mới đặt cây đũa xuống chưa kịp gắp miếng lòng heo, nhìn lại vừa sạch nhoáng cả mâm rồi. Cho nên gì thì gì, cứ đi trước hưởng lợi. Mời 12 giờ trưa thì phải đi từ gà gáy sáng. Mời 10 giờ thì lồm cồm bò dậy lúc nửa đêm. Còn nếu mời 8 giờ thì phải gói ghém cơm xôi đi từ tối hôm qua mới mong được bữa.

Lội nước thì ngược lại. Đường sá ngày xưa đâu có tương tự bây giờ. Ngày xưa, trời nắng thì bụi mù như sương Đà Lạt, trời mưa thì bì bõm tựa đầm lầy U Minh. Mỗi khi mưa xuống nước ngập đen thui, phân trâu phân ngựa lềnh bềnh, lại có cả hố hầm, mẻ chai, miểng chén. Bác nào bất cẩn trước hết ăn một cắt giữa gan bàn chân tóe máu, sau đó lại giẫm bôi cứt bò vào, ngâm nước bùn mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng đi chữa chỗ lang băm, cưa chân có chắc. Cho nên khi lội nước chớ dại làm Marco Polo hay Columbus mà mang họa. Tốt nhất cứ lò dò đi theo hai ngài, thấy Marco Polo sụt hố chỗ A thì nhảy tõm qua chỗ B, thấy Columbus tắm bùn đường C thì chuyển hướng qua đường D, ấy mới chắc ăn, ấy mới cách cư xử của kẻ thức thời…”

Lời cô phê: Có tài mà không có đức là người vô dụng.
—————————— Thi Văn thành phố. Đề : Phân tích bài thơ Nắng mới của Lưu Trọng Lư. Bài này viết về mẹ. Chà. Múa bút. Chế ra cơ man nào là danh ngôn.

Mẹ là chuối sau cau trước, là xôi gà, là mía Cuba.

Mẹ là người đặt tỏi vào hộp cơm con mang theo đi học.

Mẹ = mc2.

Mẹ = µŊ+[∂*∑⅓]<℮ℓ℅[±]‗♀♂[♣♥♦♠].

Mẹ là α và Ω, là đầu và là cuối… Chế luôn cả tên các nhà tư tưởng lớn: Socraté, Arsitoté, Horacé, Rachel Bola.Giám khảo hoa cả mắt, chẳng biết đúng sai, chấm cho đứng nhất.




Sự thật về “Thế giới đa cực”



1. Mỹ: Tao muốn đánh thằng nào, là tao đánh thằng đó. Ngoài ra tao bao trước súng


2. NATO: Mỹ đánh thằng nào, tao đánh thằng đó.


3. Nga: Thằng nào bật tao, tao cắt dầu lửa. >”<


4. ISRAEL: thằng nào ngấm ngầm muốn đánh tao, tao đánh thằng đó.


5. NHẬT: thằng nào đánh tao, tao sẽ bảo MỸ đánh thằng đó. Nếu chúng mày không ngừng tấn công, tao cho Maria Ozawa nghỉ việc. !!!


6. TRUNG QUỐC: thằng nào gần tao, tao đánh thằng đó.


7. ĐÀI LOAN: thằng nào đòi đánh tao, tao bảo báo chí chửi thằng đó.


8. NAM HÀN: thằng nào định đánh tao, tao tập trận với thằng MỸ.


9. BẮC HÀN: thằng nào làm tao bực, tao sẽ đánh thằng NAM HÀN.


10. Berlusconi ( Italia ) : thằng nào oánh tao,tao ngủ với vợ thằng đó J)


11. Singapore : Thằng nào đánh tao ? chắc không thằng nào rảnh mà đi đánh tao


12. IRAQ: thằng nào đánh tao thì cứ đánh cho đã, chừng nào mệt thì tự động về.


13. Arap Saudi : thằng nào đánh tao, tao mua thằng đó.


14. Billaden : thằng nào đánh tao, tao khủng bố thằng Mĩ.


15. Liên Hiệp Quốc : tao dán cái mác vùng cấm bay lên thằng nào chúng mày úp sọt thằng đấy cho tao!


16. Cuba : thằng nào quánh tao, tao cho Việt nam một mình canh giữ thế giới ! JJ


17. Việt Nam: Chỗ nào có quánh nhau, tao bày tỏ quan ngại sâu sắc. Còn thằng nào quánh tao, tao tuyên bố chủ quyền, tao cắt điện luân phiên, sau đó tao cực lực lên án !!


Ảnh Nóng



Tèo là một con người của những đam mê cháy bỏng, những khát khao mãnh liệt và những cống hiến kinh hoàng.


Hôm qua, Tèo tuyên bố với tôi:


- Cậu ạ, tớ vừa nghĩ kỹ rồi. Tớ không thể sống một cách tầm thường. Tớ phải làm sao cho đời mình có ý nghĩa. Tớ sẽ hiến thân cho nhân loại.


tui hốt hoảng, vội vã can:


- Thay mặt nhân loại, tớ Thank cậu. Nhưng tớ nghĩ, không có tấm thân gầy gò của cậu, người vẫn phát triển.


Tèo cương quyết:


- Mặc kệ. Tớ cứ hiến dâng. Quyền hiến dâng là quyền thiêng liêng của tớ. Không ai được phép bác bỏ. tui cáu:


- Thôi kệ. Vậy cậu hiến gì? Nhân loại cần nhiều thứ lắm: cần phát minh ra định luật toán học, cần tìm ra thuốc trị ung thư, cần dự báo được động đất, cần giết hết ruồi. Trong những chuyện ấy, cậu làm được chuyện gì, nói nhanh lên.


Tèo kiêu hãnh:


- Tớ làm được một chuyện ghê gớm hơn tất cả những cái vớ vẩn trên. Tớ sẽ chụp ảnh “nuy”.


Tớ vừa lường hết tất cả rồi. Khỏa thân thực ra là một nghệ thuật chân chính, có từ thời (gian) Phục hưng. Khỏa thân không phải do thiếu quần áo, cũng không phải do đi tắm mà chỉ do muốn khán giả hiểu vẻ đẹp trả mỹ nhất, thánh thiện nhất là vẻ đẹp của con người. .


tui cảm giác từng lời của Tèo thấm vào da thịt.


tui giật mình, nghĩ lại bản thân, thấy khả năng mình nằm trong loại mù quáng rất cao.


tui đầu hàng:


- Thôi được. Thế bao giờ cậu chụp?


Tèo đăm chiêu:Tớ sẽ chụp ngay sau khi tìm ra lý do.


tui trợn mắt:


- Tại sao phải có lý do?


Tèo giảng giải:


- Dân khỏa thân chân chính không thể cởi quần áo khơi khơi mà phải tìm ra nguyên cớ chính đáng. Chẳng hạn khỏa thân để kêu gọi bảo vệ môi trường, khỏa thân để kêu gọi đừng mặc quần áo da thú vật, khỏa thân để quyên trước cho bệnh nhân đau bao tử hay khỏa thân để kêu gọi nam nữ bình quyền. Nói tóm lại, khỏa thân không lý do chả khác gì bánh bao không có nhân, rất khó nuốt được.


Nói xong, Tèo tất tả quay đi. Ba ngày sau, nó tới gặp tôi, hốt hoảng:


- Nguy quá cậu ạ, hóa ra vấn đề gì cũng vừa có người khỏa thân mất rồi. Từ môi trường, bảo vệ động vật hoang dã, phản đối chiến tranh, phản đối bm hạt nhân… đều có kẻ vừa khỏa thân hết cả.


Tèo khóc:


- Tớ không cần danh vọng. Tớ sẵn sàng khỏa thân vì những lý do bé nhỏ nhất, ví dụ như khỏa thân để nhắc nhở tất cả người đi bộ trên vỉa hè. Nhưng cũng không còn chỗ. Hóa ra dân khỏa thân đông hơn tớ tưởng.


tui khuyên:


- Thôi được. Cậu chờ đi. Thế nào cũng có lý do.


Tèo thét:


- tui không thể chờ được nữa. tui phải chụp ngay.


Tèo chụp. Sau đó Tèo mang cho tui xem những tấm hình nó không mặc quần áo với cặp chân khẳng khiu và với xương sườn nhô ra tứ phía.


tui reo:


- Với chất lượng thân thể thế này, tớ nghĩ cậu nên chụp khỏa thân để chống khỏa thân!

Những bức thư tình hay nhất thế kỉ



Bức thư tình thứ nhất





Thành phố Mặt Trời - Ngày buồn, tháng nhớ, năm cô đơn, thế kỷ sầu...

Em thương mến!



Hôm nay trời thật đẹp, mây đen kéo đến mây trắng bay đi. Anh ngồi co cẳng viết cho em yêu của mình bức thư tình hay nhất thế kỉ 22. Đầu thư, anh chúc em nhiều calo để em mạnh khoẻ.

Em à! Chỉ mới gặp em thôi mà anh ngỡ như vừa quen nhau từ kiếp trước. Xa em vài giây thôi mà ngỡ vừa bao năm. Em ơi ,ánh mắt em làm cả miền Nam chìm trong băng giá. Em cất tiếng cười làm cả miền Bắc ngủ quên còn khi những giọt lệ em rơi làm 7 tỉnh miền Trung chìm trong lũ lụt...

Ôi thôi! Quái vật!.... Em à, em đến với anh trong ngày đông băng giá. Em sưởi ấm con tim anh tựa lò vi sóng nướng con mực khô. Mỗi khi anh khát, em là vại bia hơi dịu đi cái khát khủng khiếp của mùa hè.... Ôi em tui là vô địch...

Thôi, thư vừa dài dù chỉ là một chút trái tim anh. Em thấy không? Nếu em yêu anh thì anh nguyện dâng trái tim mình đem nấu cháo cho em bồi bổ. Hàng Việt Nam chất lượng cao đó em...

Yêu em nhiều...



Bức thư tình thứ hai




Gửi người con gái anh yêu!

Hà nội một ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen.




Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay ngồi sửa xe mãi mà chẳng được, ngủ thì chẳng xong, nhìn trăng cao tít mít, anh quyết ngồi cong cẳng viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh.


Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.


Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi xe hơi, không có trước mà phải xài card.


Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, của nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con chó con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui. Ranh ngôn có câu : "Không có chuyện gì khó, chỉ sợ trước không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không".


Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em :" Nhìn xa cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng". Anh đau lắm nhưng không sao, bôi cao sẽ khỏi, không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa.


Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con chó vàng...


Thôi mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn.


Hôn em như cún con hôn mèo con!



Bức thư tình thứ ba





Em thân mến!




Anh rất hân hạnh thông báo cho em rằng trái tim anh vừa thuộc về em kể từ ngày thứ tư, 14/02/2002. Với buổi gặp mặt tổ chức vào ngày hôm ấy lúc 18h, anh xin được tự giới thiệu mình như một người yêu đầy triển vọng.

Chuyện tình của chúng ta sẽ trải qua thời (gian) gian thử nghiệm trong vòng 3 tháng, sau đó căn cứ vào sự hòa hợp giữa hai ta mà sẽ được quyết định có kéo dài mãi mãi hay không. Tất nhiên khi kết thúc thời (gian) gian thử nghiệm, vẫn sẽ có những khoá huấn luyện tiếp theo và những kế hoạch thẩm định để tiến hành thăng chức người yêu lên bạn đời.


Thời gian đầu, chi phí phát sinh cho cà phê và giải trí sẽ chia đều cho hai ta. Sau này tùy thuộc vào hiệu quả xử sự của em, anh có thể sẽ gánh phần trăm lớn hơn. Tuy nhiên, nếu chi tiêu bằng tài khoản của em thì anh rất sẵn lòng.


Xin em vui lòng trả lời trong vòng 30 ngày kể từ ngày nhận được lá thư này. Bằng không lời tỏ tình này sẽ hết hiệu lực mà không cần thông báo gì thêm và anh sẽ xem xét các ứng cử viên khác.


Anh rất biết ơn nếu em gửi chuyển tiếp bức thư này đến chị gái của em trong trường hợp em không nhận lời.


Xin chân thành Thank trước!


Anh của em.





Bức thư tình thứ tư


Em!




Đây là câu đầu tiên anh viết dành cho em. Kế đến, anh viết cho em câu thứ hai. Anh muốn nói với em rằng, câu này anh viết vừa là câu thứ ba rồi đó!


Em à, em có biết câu em đang đọc vừa là câu thứ tư rồi không? Vậy mà anh vẫn không thể bắt đầu câu chuyện ở câu thứ năm này. Anh hy vọng sẽ nói được điều muốn nói với em ở câu thứ sáu, nhưng sao thấy khó mở lời quá, hẹn em ở câu thứ bảy nha. Mà thôi, đợi thư xuống dòng, anh sẽ tâm sự với em được nhiều hơn.


Em ơi, em có biết giờ vừa là câu thứ mấy rồi không? Anh dạo này trí nhớ kém quá nên không thể đếm nhiều được. Nếu anh không nhầm thì vừa là câu thứ mười rồi. Nếu đúng thế thì khi anh chấm hết câu này cũng là lúc anh chuyển sang câu thứ mười hai rồi đó. Anh dự định sẽ nói điều muốn nói ra ở đây, nhưng cứ sợ em không đủ bình tĩnh, nên anh đành để nó ở câu sau nữa.


Em à! Em vẫn đang đọc bức thư của anh đó chứ? Điều anh muốn nói với em là hãy kiên nhẫn đọc câu kế tiếp. Cũng sắp hết giấy rồi nên anh sẽ nói ngay thôi. Nếu em vẫn tin anh, hãy đọc thêm câu này nữa. Anh không muốn làm mất thêm thời (gian) gian của em, nên anh sẽ cho em biết ngay bây giờ. Em à, anh muốn nói là… là… em hãy đọc lại lá thư này và trả lời anh ngay, em nhé!


Rất mong thư của em!





Bức thư tình thứ năm


Em thân yêu!




Thế là được 3 tháng rồi, từ cái ngày em xù đẹp anh để đi theo tiếng gọi trái tim em, từ ngày đó tới giờ không giây phút nào anh không nghĩ đến em cả, ngay cả khi đang buông rơi gánh nặng trong Toilet anh cũng khẽ giật mình và thầm gọi tên em.


Nhớ ngày xưa đôi ta yêu nhau thắm thiết, thế mà chỉ vì một chút tư lợi cá nhân em vừa bỏ rơi thằng này để đi theo một thằng boy khác... Thằng đó có hơn anh ở điểm nào đâu, chẳng qua nó giàu hơn anh, nó học giỏi hơn anh và nó đẹp trai hơn anh thôi mà... chẳng lẽ vì vậy mà em nhẫn tâm để lại vết thương lòng đang từng ngày vón cục trong tim anh hay sao em?


Tình anh rung rinh ngọn mía lẽ nào em nỡ chặt gốc bỏ ngọn sao... Bây giờ em đi xe hơi rồi đâu còn nhớ chiếc xe máy cũ kỹ này nữa! Nhớ những ngày mưa xe tắt máy anh ngồi trên xe dồn số còn em hỳ hục đẩy phía sau... lãng mạn thế mà em nỡ lòng nào...


Giờ đây ngồi đọc lại những bức thư em viết cho anh, tình yêu của anh nó cứ nhểu xuống từ mắt lẫn từ mũi... từng giọt từng giọt trông mà thương. Rồi những buổi chiều tà, tụi mình thường tay trong tay đi... lụm lon nước ngọt em còn nhớ không, đời sinh viên lận đận nên nhục quá cũng phải làm... kiếm được đồng nào hay đồng ấy, cay đắng tủi nhục cùng nhau sẻ chia vậy mà em cũng dứt áo ra đi, chẳng lẽ bây giờ anh đi lụm lon nước ngọt một mình sao em... Quê lắm, đi hai người vẫn đỡ ngại hơn mà em...


Ngày em nói câu chia tay sao mà bàng hoàng quá... Lời nói của em nhẹ nhàng mà sao anh nghe như tiếng bả chủ đòi trước nhà vậy, giật thót và buốt nhói con tim... Đang uống ngụm nước, nghe em nói xong câu goodbye anh phụt nước thẳng vô tô cháo lòng đang ăn ngon miệng khiến nó bắn tung tóe vào người các nam thanh nữ tú ngồi cùng bàn. Anh đau nhói cõi lòng, bấy nhiêu ngày tháng bên nhau vậy mà em cứ làm như đi chợ vậy...


Em “đón” anh về từ những năm anh còn là thằng sinh viên nhà quê... bây giờ vừa là năm 2, em “xài” anh đến mức liễu chán hoa chê, nhụỵ vừa hương tàn... Thế rồi bây giờ em nói câu chia tay. Đã có lúc anh nghĩ đến chuyện tự tử để giữ tấm lòng son sắc và trinh trắng với em nhưng... hình như làm vậy hơi... ngu, nên anh vừa quyết định cầm cự tới ngày nào hay ngày đó vậy!


Giờ đây anh vừa không còn em bên cạnh nữa... cuộc sống buồn tẻ và hiu quanh biết bao... ngồi nhớ lại những lần anh đàn em rống, thật là vui vẻ... bây giờ chỉ còn anh trong cănphòng chốngcô vắng!


Đành phải chúc em hạnh phúc bên thằng boy mới đó.

Thôi nghe em, anh dừng type nghe!

Bức thư tình hay nhất của U90 !!!


Cụ ông viết thư cho cụ bà ở cái tuổi gần đất xa trời.

Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.


Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo vừa nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng bay lao xào xạc.


Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!


Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.


Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.


Nhận được tin em vừa hết ốm, vừa ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.


Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.


Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em vừa tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.


Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.


Em ngủ ngon không?


Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.


Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả rôbốt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbốt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực!


Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em.


Mà nếu không gửi được thư thì bảo rôbốt nó mang thư đến cho anh em nhé.


Anh dừng bút.


Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.


Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.



nguồn : sưu tầm
 

Imanol

New Member
Quá tuyệt.Còn gì bằng hay nhất là cái:Sự thật về “Thế giới đa cực”
 

xu_kid_94

New Member
Đánh Nhật là nó cho Ozawa Nghĩ việc đó,pó tay pó chân luôn,chính mình cũng không ngờ đến trường hợp này. "Khả năng" chế tác của Việt Nam mình thật là vô đối.
 
Nhật Bản thằng nào đánh tao, tao sẽ bảo MỸ đánh thằng đó. Nếu chúng mày không ngừng tấn công, tao cho Maria Ozawa nghỉ việc. !!! Chớ thým nào dại dột đánh nhật nhé
 

MV_R

New Member
Thích nhất câu này ( mặc dù chưa xem phim của em này )...





NHẬT: thằng nào đánh tao, tao sẽ bảo MỸ đánh thằng đó. Nếu chúng mày không ngừng tấn công, tao cho Maria Ozawa nghỉ việc. !!!




30/4 nghỉ không làm gì đọc chuyện cười... công nhận cũng có nhiều điều thú vị
 

candylove_vn

New Member
NoThing...!!! Thích nhất câu này ( mặc dù chưa xem phim của em này )...




30/4 nghỉ không làm gì đọc chuyện cười... công nhận cũng có nhiều điều thú vị kết nhất thằng arap saudi =]],30/4 mà ở nhà thì chán chết!bật VTV1 ủng hộ thằng em cái!
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top