Hây, số tui cũng thật là quá hên đi. Cha mẹ là thứ dữ, giờ đến thầy giáo cũng là thứ dữ nốt. Lão già Minh Thắng (cách xưng hô “thân mật” của tui dành cho lão) là một người vô cùng được hâm mộ. Haizzz, đã từng có thời lão ta đi đến đâu, nữ sinh hét đến đó. Lão ta được xem là nam châm hút học sinh của trường tui kể từ khi lão bước chân vào đây dạy. Lão ta là thầy giáo trẻ nhất, là người đẹp trai nhất, là giáo viên có trình độ học vấn đáng nể nhất ở cái độ tuổi ấy. tui chẳng biết lão ta bao nhiêu tuổi nhưng đại khái là như vậy đi.
Lớp tui yêu lão lắm, vì lão giảng bài rất hay, làm lớp tui trở thành lớp có điểm số môn văn cao nhất trường mặc dù là lớp A. Lão ta còn trẻ nên rất hiểu chúng tôi, lão hay đưa chúng tui đi la cà, đi hoạt động phá hoại, v.v… Nói chung, được làm học sinh lớp lão ta chủ nhiệm thật là hết sảy, mà còn được lão chủ nhiệm ba năm học cấp ba thì còn sướng ác liệt hơn nữa cơ.
Vậy đấy, lão ta chính là một nhân vật nam được yêu thích rộng rãi, còn tui lại chính là nhân vật nữ duy nhất ghét lão ta như gián ghét thuốc chuột.
Tại sao tui lại ghét lão? Đó là thành quả của một chặng đường dài, dài, dài ngất ngưởng như con đường thỉnh kinh của Trư Bát Giới.
********************************
Đó là một ngày đẹp trời.
Chim hót rôm rả, mây bay vèo vèo, mặt trời chói lóe, vân vân… tui nhận được tin mình đậu trường THPT A.
Vui lắm, tui vui lắm. Ai mà lại không vui khi được đậu vào ngôi trường mà mình đã còng lưng miệt mài ôn thi vào cho bằng được cơ chứ.
Thế là tui đi học với một tâm trạng vô cùng náo nức, vô cùng phấn khởi mà ai cũng có vào cái ngày đầu tiên học cấp 3.
Ngày ấy, tui ngây thơ lắm, bạn tui ngây thơ lắm, nói chung là ai cũng ngây thơ lắm. Là con gái, ai mà không có sẵn máu mê trai trong người. Khi lão thầy Minh Thắng bước vào và nói: “tui sẽ là chủ nhiệm của các em”, không chỉ mọi người, đến tui cũng ngất ngây trước lão. Lão đẹp trai lắm, đẹp đến kinh hồn bạt vía, đẹp đến “hoa ghen liễu hờn”, đẹp đến mức làm cả lũ con gái chúng tui xém chết vì trụy tim trong lớp học. Không chỉ vậy, giọng lão còn rất hay, giọng trầm mà ấm, nghe rồi cứ muốn nghe nữa, nghe nữa cứ muốn nghe tiếp, nghe tiếp rồi muốn bắt lão ta trói lại đem về nhà làm vợ lẽ luôn.
Xin thông cảm, máu “dê” của chúng tui quá ư là mãnh liệt đi.
Nói về tui lúc ấy, do dễ nói chuyện và khá hòa đồng, tui đã làm quen được với hầu hết các bạn trong lớp. Người bạn ngồi cạnh tui có tên là Ngọc, cô ấy rất dễ thương, rất vui tính, tui rất thích cô ấy. Trải qua ba năm học chung, chúng tui dần quen nhau hơn và cuối cùng đã trở thành bạn thân trong truyền thuyết.
Ngày ngày chúng tui vào lớp, ngoài chuyện học hành ra thì cũng giống như những người khác, ngồi tán dóc về lão chủ nhiệm.
Ngày tháng dần trôi, năm học đầu tiên trôi qua, lão ta cuối cùng cũng nhớ hết tên cả lớp, tất nhiên là có cả tên tôi.
Rồi ngày tháng dần trôi, tui nhận ra thái độ dành cho tui của lão cũng thay đổi đáng ngờ… theo hướng vô cùng tiêu cực.
Như thế này…
Ngày x tháng y năm z,
Thầy giáo nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tui sẽ mở đầu tiết học bằng tiết mục trả bài bất ngờ. các bạn hãy đảm bảo rằng trước khi đến lớp, các bạn đã thuộc làu làu những gì tui đã dạy vì tui sẽ trả bài thật kỹ, chính xác từng chút một. Mỗi ngày trả bài hai bạn thôi”.
Đó chính thức là lời tuyên chiến của lão.
…
Ngày x+1 tháng y năm z,
Thầy giáo nói: “Mời em Đỗ Thanh Như lên trả bài”.
Học sinh Như rủa thầm: “Chết rồi, hôm qua chơi game, quên học bài”.
5 phút sau,
Thầy giáo nói: “Mời bạn Như về chỗ, 0 điểm, chép phạt bài học 5 lần vào giấy rồi nộp lại cho tôi”.
Học sinh Như rủa thầm: “WTF! Tối nay có phim hay, sao chép bài được”.
…
Ngày x+3 tháng y năm z,
Thầy giáo nói: “Mời em Đỗ Thanh Như lên trả bài”.
Học sinh Như rủa thầm: “Cái gì? Lần trước trả bài rồi mà”.
5 phút sau,
Thầy giáo nói: “Mời bạn Như về chỗ, 0 điểm, chép phạt bài học 5 lần vào giấy rồi nộp lại cho tôi”.
Học sinh Như rủa thầm: “Lại nữa sao?”.
…
Thế là bạn học sinh Như ấy đã lao vào công cuộc học hành như điên với hi vọng thoát được kiếp chép phạt, ăn trứng ngỗng.
Tuy nhiên, lão ta lại trở mặt với bạn học sinh chăm chỉ ấy.
…
Thầy giáo nói: “Cuối cùng em cũng thuộc, cộng 0,5 điểm”.
Học sinh Như: “…”\
Link download:
Lớp tui yêu lão lắm, vì lão giảng bài rất hay, làm lớp tui trở thành lớp có điểm số môn văn cao nhất trường mặc dù là lớp A. Lão ta còn trẻ nên rất hiểu chúng tôi, lão hay đưa chúng tui đi la cà, đi hoạt động phá hoại, v.v… Nói chung, được làm học sinh lớp lão ta chủ nhiệm thật là hết sảy, mà còn được lão chủ nhiệm ba năm học cấp ba thì còn sướng ác liệt hơn nữa cơ.
Vậy đấy, lão ta chính là một nhân vật nam được yêu thích rộng rãi, còn tui lại chính là nhân vật nữ duy nhất ghét lão ta như gián ghét thuốc chuột.
Tại sao tui lại ghét lão? Đó là thành quả của một chặng đường dài, dài, dài ngất ngưởng như con đường thỉnh kinh của Trư Bát Giới.
********************************
Đó là một ngày đẹp trời.
Chim hót rôm rả, mây bay vèo vèo, mặt trời chói lóe, vân vân… tui nhận được tin mình đậu trường THPT A.
Vui lắm, tui vui lắm. Ai mà lại không vui khi được đậu vào ngôi trường mà mình đã còng lưng miệt mài ôn thi vào cho bằng được cơ chứ.
Thế là tui đi học với một tâm trạng vô cùng náo nức, vô cùng phấn khởi mà ai cũng có vào cái ngày đầu tiên học cấp 3.
Ngày ấy, tui ngây thơ lắm, bạn tui ngây thơ lắm, nói chung là ai cũng ngây thơ lắm. Là con gái, ai mà không có sẵn máu mê trai trong người. Khi lão thầy Minh Thắng bước vào và nói: “tui sẽ là chủ nhiệm của các em”, không chỉ mọi người, đến tui cũng ngất ngây trước lão. Lão đẹp trai lắm, đẹp đến kinh hồn bạt vía, đẹp đến “hoa ghen liễu hờn”, đẹp đến mức làm cả lũ con gái chúng tui xém chết vì trụy tim trong lớp học. Không chỉ vậy, giọng lão còn rất hay, giọng trầm mà ấm, nghe rồi cứ muốn nghe nữa, nghe nữa cứ muốn nghe tiếp, nghe tiếp rồi muốn bắt lão ta trói lại đem về nhà làm vợ lẽ luôn.
Xin thông cảm, máu “dê” của chúng tui quá ư là mãnh liệt đi.
Nói về tui lúc ấy, do dễ nói chuyện và khá hòa đồng, tui đã làm quen được với hầu hết các bạn trong lớp. Người bạn ngồi cạnh tui có tên là Ngọc, cô ấy rất dễ thương, rất vui tính, tui rất thích cô ấy. Trải qua ba năm học chung, chúng tui dần quen nhau hơn và cuối cùng đã trở thành bạn thân trong truyền thuyết.
Ngày ngày chúng tui vào lớp, ngoài chuyện học hành ra thì cũng giống như những người khác, ngồi tán dóc về lão chủ nhiệm.
Ngày tháng dần trôi, năm học đầu tiên trôi qua, lão ta cuối cùng cũng nhớ hết tên cả lớp, tất nhiên là có cả tên tôi.
Rồi ngày tháng dần trôi, tui nhận ra thái độ dành cho tui của lão cũng thay đổi đáng ngờ… theo hướng vô cùng tiêu cực.
Như thế này…
Ngày x tháng y năm z,
Thầy giáo nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tui sẽ mở đầu tiết học bằng tiết mục trả bài bất ngờ. các bạn hãy đảm bảo rằng trước khi đến lớp, các bạn đã thuộc làu làu những gì tui đã dạy vì tui sẽ trả bài thật kỹ, chính xác từng chút một. Mỗi ngày trả bài hai bạn thôi”.
Đó chính thức là lời tuyên chiến của lão.
…
Ngày x+1 tháng y năm z,
Thầy giáo nói: “Mời em Đỗ Thanh Như lên trả bài”.
Học sinh Như rủa thầm: “Chết rồi, hôm qua chơi game, quên học bài”.
5 phút sau,
Thầy giáo nói: “Mời bạn Như về chỗ, 0 điểm, chép phạt bài học 5 lần vào giấy rồi nộp lại cho tôi”.
Học sinh Như rủa thầm: “WTF! Tối nay có phim hay, sao chép bài được”.
…
Ngày x+3 tháng y năm z,
Thầy giáo nói: “Mời em Đỗ Thanh Như lên trả bài”.
Học sinh Như rủa thầm: “Cái gì? Lần trước trả bài rồi mà”.
5 phút sau,
Thầy giáo nói: “Mời bạn Như về chỗ, 0 điểm, chép phạt bài học 5 lần vào giấy rồi nộp lại cho tôi”.
Học sinh Như rủa thầm: “Lại nữa sao?”.
…
Thế là bạn học sinh Như ấy đã lao vào công cuộc học hành như điên với hi vọng thoát được kiếp chép phạt, ăn trứng ngỗng.
Tuy nhiên, lão ta lại trở mặt với bạn học sinh chăm chỉ ấy.
…
Thầy giáo nói: “Cuối cùng em cũng thuộc, cộng 0,5 điểm”.
Học sinh Như: “…”\
Link download:
You must be registered for see links