Trách nhiệm và quyền hành Đại sứ quán TQ tại Việt Nam?
Tin tường thuật về sự kiện này buộc nhiều người tự hỏi: Tại sao một nhân viên ngoại giao, chỉ giữ vai trò tham tán kinh tế – thương mại trong lớn sứ quán của một quốc gia, lại có thể hành xử như vậy trên lãnh thổ của một nước khác?…
Ngoài chuyện yêu cầu chính quyền Việt Nam khuyến cáo các tờ báo Việt Nam vừa dè bỉu chất lượng hàng hoá của Trung Quốc, ông Hồ Tỏa Cẩm còn bày tỏ với thay mặt chính quyền Việt Nam rằng, Trung Quốc bất hài lòng chuyện hai chuyên gia (nhà) kinh tế Việt Nam là bà Phạm Chi Lan và ông Nguyễn Minh Phong vừa có những phát biểu, mà ông Hồ Tỏa Cẩm nhận định là “thiếu tinh thần có nghị”.
Bà Phạm Chi Lan – Phó Chủ tịch Phòng Thương mại Công nghề Việt Nam và ông Nguyễn Minh Phong – Viện Nghiên cứu Kinh tế Xã hội Hà Nội vừa phát biểu những gì?
Vài tháng qua, trong khi doanh nghề Việt Nam đang điêu đứng vì kinh tế suy thoái, doanh thu liên tục sụt giảm thì hàng Trung Quốc giá rẻ, chất lượng kém vẫn ùn ùn tràn vào Việt Nam, chiếm lĩnh thị trường nội địa. Tác động cộng hưởng của kinh tế suy thoái và hàng Trung Quốc tràn ngập thị trường nội đất được báo động như một hiểm họa, có tiềm năng đẩy hàng ngàn doanh nghề Việt Nam đến chỗ phá sản, hàng triệu lao động mất chuyện làm.
Đây cũng là lý do khiến báo giới Việt Nam cùng loạt lên tiếng. Doanh giới và các chuyên gia (nhà) kinh tế cùng nhập cuộc để bàn bạc, lũy ý với hy vọng tìm ra những giải pháp tiềm thi, nhằm chống lại thực trạng hàng Trung Quốc đang bóp chết sản xuất nội địa.
Đạo lý kinh doanh hay lương tâm kinh doanh bất có
Ngày 16 tháng 6, báo điện hi sinh VietNamNet tổ chức một buổi tọa đàm nhằm tìm giải pháp đối phó với hàng Trung Quốc chất lượng thấp, có sự tham gia (nhà) của bà Phạm Chi Lan và ông Nguyễn Minh Phong.
Tại buổi tọa đàm này, bà Phạm Chi Lan cho rằng, một trong những nguyên nhân giúp hàng Trung Quốc có giá bán rẻ là: Trung Quốc theo đuổi chính sách vừa làm gì thì làm tới cùng. Có khi họ bất quan tâm nhiều hay bất chấp những điều thuộc về đạo lý kinh doanh hay lương tâm kinh doanh: hàng xấu, hàng độc… Ngay cả đối với dân của họ, họ cũng bất quan tâm, chẳng hạn trường hợp trẻ em Trung Quốc ngộ độc sữa… Cho nên đối với người tiêu dùng nước khác, dại dột mua hàng kém chất lượng và bị hại, họ càng bất coi đó là vấn đề của mình.
Ông Nguyễn Minh Phong tán thành điều đó và lũy thêm: Người hàng xóm của chúng ta vừa ‘hy sinh’ 750 triệu nông dân nước họ để có giá thành lao động cực thấp, thậm chí với 1USD một ngày họ cũng làm quần quật, chưa kể chi phí của lao động trẻ em, lao động tù nhân.
Và như tất cả người đều biết, trong nhiều trường hợp, họ bỏ qua những tiêu chuẩn an toàn thực phẩm. Đấy là điểm mạnh và cũng là điểm yếu của họ. Nếu chúng ta bám được vào ý này, chúng ta sẽ làm ra (tạo) được những điểm mạnh cho chúng ta.
Nếu đối chiếu những nhận định của bà Phạm Chi Lan và ông Nguyễn Minh Phong với các ý kiến phân tích, đánh giá của nhiều chuyên gia, cũng như báo chí trên thế giới về chính sách kinh tế và hàng hoá Trung Quốc, ai cũng có thể thấy những nhận định này bất mới.
Vậy thì tại sao Tham tán Thương mại – Kinh tế của Đại sứ quán Trung Quốc tại Việt Nam lại thay mặt chính quyền Trung Quốc, yêu cầu chính quyền Việt Nam phải chấn chỉnh báo chí?
Theo dõi kỹ báo chí Việt Nam, ai cũng có thể thấy, những thông báo về hàng hoá Trung Quốc nguy hại cho sức khoẻ của người tiêu dùng, cũng như tác hại của hàng hoá Trung Quốc đối với nền kinh tế Việt Nam thường là theo đợt.
Có những giai đoạn như khoảng từ cuối năm 2007 đến đầu năm 2008, gần như bất thể tìm thấy những thông báo về hàng Trung Quốc trên báo chí Việt Nam, dù tác hại của hàng Trung Quốc tới kinh tế, xã hội, sức khoẻ của người Việt bất giảm. Vì sao? Một vài nhà báo trong nước tiết lộ trên các blog của họ. Vì Việt Nam cấm đưa những thông tin như thế do sợ chính quyền Trung Quốc nổi giận.
Trung Quốc sẽ dạy cho VN cách quản lý báo chí?
Ông Hồ Tỏa Cẩm bất phải là nhân vật đi tiên phong trong chuyện khuyến cáo. Một số nhà báo Việt Nam từng kể rằng, năm 2007, vào lúc nửa đêm, chính quyền Trung Quốc vừa “vời” Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc đến để trách mắng vì báo chí Việt Nam dám chỉ trích chất lượng hàng Trung Quốc.
Đây là lý do những thông tin liên quan đến các “đơn đặt hàng” mua vỏ cây, rễ cây, móng gia (nhà) súc, xương gia (nhà) súc,… tuy rõ ràng là xuất phát từ Trung Quốc và trở thành tác nhân kích thích các phong trào hủy diệt môi trường, làm cạn kiệt tài nguyên của Việt Nam, song khi tường thuật về những vấn đề này, báo chí Việt Nam bất dám nêu đích danh thủ phạm.
Trong rất nhiều sản phẩm báo chí như tin, bài, phóng sự