Năm ngoái tớ vừa đi Bái Tử long về đây. Chả khác quái gì địa ngục trần gian.
Giữa trưa thì đến nơi, trời nắng chang chang, mà nhà nghỉ thì là nhà sàn, trần thấp tì tì, nóng như nung. Mở cửa bước vào thấy nóng ngột ngạt, mùi khai bốc lên nồng nặc. Tớ ở đúng phòng điều hoà hỏng, view thì có mấy con bò đang chơi thẩn thơ bên cạnh núi đá khai thác nham nhở. Ở trong phòng thì chả có điện thoại cố định, mà điện thoại di động thì phập phà phập phù, lúc được lúc mất. Phải đứng ở giữa giời, ngửa mặt lên, nhảy mấy phát thì mới bắt được sóng.
A) ăn: Chán mớ đời. Chả có gì ăn cả. Tôm thì rụng đầu, gà thì bở tơi, nó có đặc sản cá gì ấy nhưng chả ăn thua, ăn chả ngon tí nào. Món ngon nhất là giò (tớ mang đi thêm)
B) Phục vụ: Nhân viên thì láo không chịu nổi. Tớ bị hỏng điều hoà, nên xin nó cái quạt. Nó bảo không có, tự đi mà quạt cho nhau. Bảo nó sửa điều hoà thì nó vào, đứng một lúc thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nó bảo mình: Nóng đâu mà nóng, tí mát ngay ấy mà.
Bảo nó đổi phòng thì nó bảo: Không có phòng, cứ hưởng thụ cuộc sống đi nhá.
Thế là chồng tớ phải đội nắng đi gặp chính con mẹ quản lý ở đó. Mặt nó vẫn câng câng vô hồn. Chồng tớ phải đập bàn, đập ghế, bảo tui sẽ gọi điện thẳng cho chủ nhà chị, đang ở Mỹ. Nó vẫn nhơn nhơn chả sợ. Đến lúc chồng tớ bấm điện thoại rồi thì nó mới chạy ra (chồng tớ gọi điện là phải đứng ở giữa sân) bảo: Thôi, tui đồng ý đổi phòng.