Download Bài giảng Ngữ văn 7 - Tiết 29: Qua đèo ngang
Download Bài giảng Ngữ văn 7 - Tiết 29: Qua đèo ngang miễn phí
Hoành Sơn Quan được gọi là Cổng Trời, điểm cao nhất của vùng đất này. Đỉnh Đèo Ngang cách mặt biển 256 mét. Trên đỉnh đèo có xây một cái cổng lớn từ năm Minh Mạng thứ 4 (1833) với ba chữ “Hoành Sơn Quan” trước mặt cổng. Với lối kiến trúc độc đáo, dáng vẻ Hoành Sơn Quan nằm trên đỉnh cao thể hiện dáng vóc hùng vĩ. Lũy đá từ cổng thành chạy dài ra biển và vào trong núi sâu, bây giờ chỉ còn lại vết tích. Cạnh cổng Hoành Sơn du khách gặp miếu thờ công chúa Liễu Hạnh.
++ Ai muốn tải bản DOC Đầy Đủ thì Trả lời bài viết này, mình sẽ gửi Link download cho!Tóm tắt nội dung:
CHÀO MỪNG CÁC THẦY CÔ VỀ DỰ GIỜ THĂM LỚP CHÀO MỪNG CÁC THẦY CÔ VỀ DỰ GIỜ THĂM LỚP Tiết 29 I- Đọc - hiểu chung. 1.Tác giả: chú thích – sgk trang 102 Nổi tiếng thông minh, lịch lãm, thương người. Là một nữ sĩ tài danh hiếm có trong XHPK Việt Nam đầu thế kỉ 19. Bà sáng tác không nhiều, hầu hết bằng thơ chữ Nôm (6 bài thơ Nôm thất ngôn bát cú Đường luật) Thơ bà thường tả cảnh ngụ tình, âm điệu êm ái, ngọt ngào, đượm buồn, thể hiện niềm nhớ nhung hoài cổ. Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn,Tiếng ốc đưa xa vẳng trống đồnGác mái, ngư ông về viễn phốGõ sừng, mục tử lại cô thôn.Ngàn mai, gió cuốn chim bay mỏiDặm liễu, sương sa khách bước dồnKẻ chốn chương đài, người lữ thứLấy ai mà kể nỗi hàn ôn ? CẢNH THU Thấp thoáng non tiên lác đác mưaKhen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơXanh um cổ thụ tròn xoe tán,Trắng xoá Tràng giang phẳng lặng tờ.Bầu dốc giang-sơn, say chấp rượu,Túi lưng phong nguyệt, nặng vì thơCho hay cảnh cũng ưa người nhỉ ?Thấy cảnh ai mà chẳng ngẩn ngơ ?... CHIỀU HÔM NHỚ NHÀ Vàng tỏa non tây bóng ác tàĐầm đầm ngọn cỏ tuyết phun hoaNgàn mai lác đác chim về tổDặm liễu bâng khuâng khách nhớ nhàCòi mục gác trăng miền khoáng dãChài ngư tung gió bãi bình saLòng quê một bước dường ngao ngánMấy kẻ chung tình có thấu là..? CHÙA TRẤN BẮC Trấn bắc hành cung cỏ dãi dầuAi đi qua đó chạnh niềm đauMấy tòa sen rớt mùi hương ngựNăm thức mây phong nếp áo chầuSóng lớp phế hưng coi đã rộnChuông hồi kim cổ lắng càng mauNgười xưa cảnh cũ nào đâu táNgơ ngẩn lòng thu khách bạc đầu THĂNG LONG HOÀI CỔ Tạo hoá gây chi cuộc hí trườngĐến nay thắm thoát mấy tinh sươngLối xưa xe ngựa hồn thu thảoNền cũ lâu đài bóng tịch dương.Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt,Nước còn cau mặt với tang thươngNghìn năm gương cũ soi kim cổCảnh đấy, người đây luống đoạn trường. Đọc- hiểu chung. Tác giả: chú thích – sgk trang 102 2. Tác phẩm. a. Hoàn cảnh sáng tác: Trên đường vào Phú Xuân - Huế nhận chức. Phía bắc Đèo Ngang, nơi dãy Trường Sơn vươn ra hợp duyên cùng biển cả chính là nơi Bà Huyện Thanh Quan dừng chân đề thơ thuở trước. Hoành Sơn Quan được gọi là Cổng Trời, điểm cao nhất của vùng đất này. Đỉnh Đèo Ngang cách mặt biển 256 mét. Trên đỉnh đèo có xây một cái cổng lớn từ năm Minh Mạng thứ 4 (1833) với ba chữ “Hoành Sơn Quan” trước mặt cổng. Với lối kiến trúc độc đáo, dáng vẻ Hoành Sơn Quan nằm trên đỉnh cao thể hiện dáng vóc hùng vĩ. Lũy đá từ cổng thành chạy dài ra biển và vào trong núi sâu, bây giờ chỉ còn lại vết tích. Cạnh cổng Hoành Sơn du khách gặp miếu thờ công chúa Liễu Hạnh. Đường hầm qua Đèo Ngang. QUA ĐÈO NGANG Bước tới Đèo Ngang, bóng xế tà, Cỏ cây chen đá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi, tiều vài chú, Lác đác bên sông, chợ mấy nhà. Nhớ nước đau lòng, con quốc quốc, Thương nhà mỏi miệng, cái gia gia. Dừng chân đứng lại, trời, non, nước, Một mảnh tình riêng, ta với ta. Đọc- hiểu chung. Tác giả: chú thích – sgk trang 102 2. Tác phẩm. Hoàn cảnh sáng tác: Trên đường vào Phú Xuân - Huế nhận chức. Thể thơ: Thất ngôn bát cú Đường luật. Gồm 8 câu, mỗi câu 7 chữ Bố cục: 4 phần: đề - thực - luận - kết. - Gieo vần chữ cuối các câu: 1,2,4,6,8 Luật bằng trắc - Đối câu 3 và 4; câu 5 và 6 (đối ý và đối thanh chặt chẽ) Qua Đèo Ngang Bước tới đèo Ngang bóng xế tà T T B B T T B Cỏ cây chen đá, lá chen hoa T B B T T B B Lom khom dưới núi tiều vài chú B B T T B B T Lác đác bên sông chợ mấy nhà T T B B T T B Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc T T B B B T T Thương nhà mỏi miệng cái gia gia B B T T T B B Dừng chân đứng lại: trời, non, nước B B T T B B T Một mảnh tình riêng ta với ta T T B B B T B Hai câu đề : mở ý 2 câu thực: miêu tả cụ thể cảnh và người 2 câu luận: bàn luận, nhận xét 2 câu kết: khép lại ý bài thơ Bố cục: 4 phần Đối Đối Ý KIẾN NHẬN XÉT: “Thơ Đường luật của Trung hoa có một bố cục chặt chẽ, với số chữ và số câu hạn chế, lại thêm những quy luật về niêm và đối phức tạp. Với chữ Hán đã khó, dùng chữ Nôm lại còn khó hơn, nhất là về ý, thơ lại mượn cảnh để diễn tả tâm tình, phải có một sự hòa hợp giữa tâm hồn và ngoại cảnh, giữa tình cảm và lý trí. Rồi “ý tại ngôn ngoại”: dùng chữ diễn ý, sao cho ngắn gọn, đầy đủ, gợi sự liên tưởng…. Thật hay nhưng thật khó, thế mà điều đó có được ở thơ của bà huyện Thanh Quan. Có thể nói rằng, những câu thơ của bà thật đẹp và khó có một chữ thừa. Thơ Đường trước bà người ta làm vô số, sau bà người ta cũng làm vô số. Nhưng trước cũng như sau, có lẽ không ai vượt được Nữ Sĩ Thanh Quan. Chỉ một bài thơ bảy chữ, tám câu, vịnh con đèo nằm giữa hai tỉnh Hà Tĩnh, Quảng Bình của một nữ sĩ từ giữa thế kỉ 19, nhân một lần đi qua, thế mà bài thơ đã thành một viên ngọc lung linh trong kho tàng thơ ca Việt Nam”. I.Đọc- hiểu chung. 1.Tác giả: chú thích – sgk trang 102 2.Tác phẩm. a.Hoàn cảnh sáng tác: Trên đường vào Phú Xuân - Huế nhận chức. b.Thể thơ: Thất ngôn bát cú Đường luật. c. Bố cục: 4 phần: đề, thực , luận, kết II. Đọc hiểu văn bản 1-Cảnh đèo Ngang: Hai câu đề: Thời điểm: bóng xế tà =>ánh nắng nhạt của chiều muộn => gợi buồn. Cảnh: cỏ cây chen đá >vẻ đẹp hoang sơ, vắng lặng - Lom khom dưới núi tiều vài chú B B T T B B T - Lác đác bên sông chợ mấy nhà T T B B T T B 2.Hai câu thực: + Lom khom + Lác đác Từ láy tượng hình + đảo cấu trúc câu Nhấn mạnh dáng vẻ nhỏ bé, tội nghiệp của con người và sự thưa thớt, xác xơ, tiêu điều của cảnh vật +Tiều vài chú + Chợ mấy nhà Đảo từ trong cụm danh từ + từ chỉ số lượng ít ỏi: vài, mấy => gợi lên một thế giới cô liêu - lẻ loi, hoang vắng. Phép đối rất cân, rất chỉnh => phác họa nên một bức tranh sơn thủy hữu tình. => Cảnh : Sự sống ít ỏi, thưa thớt, hoang sơ => Tình: Nỗi buồn man mác của lòng người. I.Tìm hiểu chung. 1.Tác giả: chú thích – sgk trang 102 2.Tác phẩm. a.Hoàn cảnh sáng tác: Trên đường vào Phú Xuân - Huế nhận chức. b.Thể thơ: Thất ngôn bát cú Đường luật. c.Bố cục: 4 phần: đề, thực, luận, kết. II-Đọc – hiểu văn bản. Cảnh đèo Ngang: Cảnh vật hoang sơ, sự sống ít ỏi, thưa thớt. 3. Hai câu luận: Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc T T B B B T T Thương nhà mỏi miệng cái gia gia B B T T T B B => NT đảo ngữ + đối ý, đối thanh + tả thực + ẩn dụ + chơi chữ =>Tạo nhạc điệu cho lời thơ Bày tỏ nỗi lòng: nhớ nước + thương nhà da diết đang cuộn trào, xoáy sâu trong lòng người lữ thứ. Thương nhà: Lẽ tự nhiên của một tâm hồn phụ nữ đa cảm… Nhớ nước: tâm sự hoài cổ về một thời đại đã qua… I.Tìm hiểu chung. 1.Tác giả: chú thích – sgk trang 102 2.Tác phẩm. a.Hoàn cảnh sáng tác: Trên đường vào Phú Xuân - Huế nhận chức. b.Thể thơ: Thất ngôn bát cú Đường luật. c.Bố cục: 4 phần: đề, thực, luận, kết. II.Đọc- hiểu văn bản . Cảnh đèo Ngang: Cảnh đèo Ngang thật hoang sơ, vắng lặng Cảnh vật hoang sơ, sự sống ít ỏi, thưa thớt. 2.Tâm trạng của tác giả: nhớ nước, thương nhà 4. Hai câu kết + Cảnh: bao la, bát ngát, hùng vĩ, trùng điệp… + Tình: : nhỏ nhoi, cô đơn tuyệt đối. - Trời, non nước Ta với ta “Nhà thơ như t...