Download miễn phí Tiểu luận Biện chứng cái đẹp trong xã hội thông qua ngũ luân. Minh họa bằng các tác phẩm nghệ thuật, ca dao, tục ngữ để làm rõ điều đó





MỤC LỤC
 
MỞ ĐẦU 0
NỘI DUNG 1
I. PHẠM TRÙ CÁI ĐẸP TRONG MỸ HỌC 1
1. Cái đẹp 1
2. Cái đẹp trong xã hội 2
II. CÁI ĐẸP TRONG NGŨ LUÂN 2
1. Cái đẹp trong cách nhìn của nho giáo 2
2. Cái đẹp trong ngũ luân 4
2.1.Cái đẹp trong quan hệ vua tôi 4
2.2.Cái đẹp trong quan hệ thầy trò 6
2.3.Quan hệ bố mẹ với con cái và con cái với bố mẹ 7
2.4. Quan hệ vợ chồng 9
2.5. Quan hệ anh em - bạn bè 12
KẾT LUẬN 15
TÀI LIỆU THAM KHẢO 16
 
 



Để tải bản Đầy Đủ của tài liệu, xin Trả lời bài viết này, Mods sẽ gửi Link download cho bạn sớm nhất qua hòm tin nhắn.
Ai cần download tài liệu gì mà không tìm thấy ở đây, thì đăng yêu cầu down tại đây nhé:
Nhận download tài liệu miễn phí

Tóm tắt nội dung tài liệu:

Biện chứng cái đẹp trong xã hội thông qua ngũ luân. Minh họa bằng các tác phẩm nghệ thuật, ca dao, tục ngữ để làm rõ điều đó.
MỞ ĐẦU
Con người đồng hoá thế giới theo nhiều quy luật khác nhau trong đó có quy luật của cái đẹp. Trong cuộc sống con người cái đẹp luôn là người bạn đồng hành khắp mọi nơi, cái đẹp vây quanh con người trong mỗi bước đi, mỗi việc làm, mỗi hành vi ứng xử. Ở đâu có cuộc sống con người là ở đó có cái đẹp. Cái đẹp luôn là khát khao vươn tới của con người. Bởi vậy trong lịch sử tư tưởng Mỹ học cái đẹp là phạm trù thẩm mỹ xuất hiện sớm nhất. Với tư cách là chủ thể thẩm mỹ con người luôn đi tìm cái đẹp, khám phá cái đẹp và cao hơn là sáng tạo cái đẹp. Quan niệm về cái đẹp trong quan hệ ngũ luân của nho giáo thể hiện quan hệ : Vua - tôi, Thầy - trò, bố mẹ - con cái, vợ chồng, anh em - bạn bè. Đó chính là cách nhìn nhận cái đẹp của con người trong phép ứng xử với xã hội.
Bàn về cái đẹp đây là một phạm trù đứng ở vị trí trung tâm trong mối quan hệ thẩm mỹ con người với hiện thực. Cái đẹp có mặt ở khắp mọi nơi trong cuộc sống quanh ta được biểu hiện qua muôn vàn những sự vật, hiện tượng những kích thước màu sắc, hình dạng phẩm chất khác nhau. Từ những cái đẹp tự nhiên cho đến những hành động, cử chỉ, ánh mắt, lời nói và hình thể đều chứa đựng yếu tố của cái đẹp, hiện thân của cái đẹp.
NỘI DUNG
I. PHẠM TRÙ CÁI ĐẸP TRONG MỸ HỌC
1. Cái đẹp
Cái đẹp là một phạm trù mỹ học cơ bản, quan trọng. Nó là nền tảng, là xuất phát điểm mà các phạm trù khác phải chuyển động xung quanh nó, để tôn vinh nó, phục vụ nó. Trong việc đánh giá về cái đẹp có một phần rất quan trọng nếu không muốn nói là quyết định ở phía chủ quan. Mà nói đến chủ quan là nói đến những tiêu chuẩn đánh giá rất khác biệt nhau do thực tiễn xã hội và cá nhân không giống nhau. Vì thế mà hàng ngàn năm nhân loại đi tìm kiếm một khái niệm phổ biến về cái đẹp mà vẫn chưa thể minh định rõ ràng. Phạm trù cái đẹp thể hiện trong nhiều mặt: cái đẹp trong tự nhiên, cái đẹp trong xã hội, cái đẹp trong nghệ thuật. Nói về cái đẹp thì phải đạt hai tiêu chí: chân, thiện, mỹ và tính nhân dân, nhân loại.
Cái đẹp có mặt ở khắp mọi nơi trong cuộc sống của chúng ta được biểu hiện qua muôn vàn những sự vật, hiện tượng. Khi tiếp xúc với cái đẹp ta cảm giác dễ chịu, khoan khoái, phấn chấn trong lòng. Gần gũi với cái đẹp ta như quên hết mọi âu lo phiền muộn của đời thường. Đã có bao nhiêu các triết gia lớn đã từng bàn về cái đẹp, bao nhiêu học thuyết mỹ học đã từng đề xuất khái niệm về cái đẹp nhưng hình như nó vẫn còn ở phía trước, bởi con người đã gặp trở ngại từ cả hai phía: khách quan và chủ quan. Mỹ học duy tâm khách quan lý giải cái đẹp từ trong thế giới của “tinh thần thượng đế” thì mỹ học duy tâm chủ quan (tiêu biểu là: hume, kant, Lalo) lại tuyệt đối hoá cái đẹp theo quan niệm chủ quan, tìm nguồn gốc của cái đẹp trong ý thức của chủ thể, trong cảm xúc chủ quan của cá nhân. Theo kant: “Cái đẹp không ở trên đôi má hồng của cô thiếu nữ mà trong con mắt của kẻ si tình”. Còn Lalo: “Thiên nhiên chỉ đẹp trong trường hợp sự thụ cảm thẩm mỹ cung cấp cái đẹp cho nó. Theo quan điểm mỹ học thiên nhiên chỉ đẹp do những gì mà nghệ thuật của chúng ta đã gửi gắm nó”.
Cái đẹp chỉ được gọi là đẹp khi có phẩm chất hài hoà, câu đối, mực thước, số lượng, chất lượng và sự tiến bộ. Cái đẹp tồn tại trong tự nhiên, trong xã hội và trong nghệ thuật. Cái đẹp trong xã hội thể hiện qua tập quán nghi lễ, qua phép ứng xử con người với tự nhiên, với xã hội trong phạm vi quy mô từ nhỏ đến lớn…
2. Cái đẹp trong xã hội
Cái đẹp trong xã hội là kết quả của hoạt động thực tiễn của con người. Hoạt động thực tiễn của con người thì vô cùng phong phú nên trong đời sống xã hội cái đẹp cũng được biểu hiện dưới muôn hình nghìn vẻ khác nhau. Cái đẹp cũng có mặt trong các hoạt động đa dạng của con người từ vui chơi giải trí đến các hoạt động lao động sản xuất, đấu tranh xã hội và các mối quan hệ phức tạp khác nhau của con người. Trong lĩnh vực này cái đẹp chịu sự chi phối trực tiếp của các quan điểm chính trị, đạo đức và không xa rời những tiêu chuẩn xã hội - thực tiẽn nhất định. Đặc biệt trong bản thân con người với sự hài hoà giữa hình thể bên ngoài với thế giới tinh thần bên trong là một nhân tố quan trọng làm nên cái đẹp trong xã hội. Sự tồn tại của cái đẹp trong mọi lĩnh vực khác nhau của đời sống xã hội chính là một thước đo trình độ văn minh của xã hội.
Cái đẹp trong xã hội thể hiện qua tập quán nghi lễ, qua phép ững xử của con người với tự nhiên, con người với xã hội trong phạm vi vi mô gia đình đến phạm vi vĩ mô là xã hội, nhân gian mà quy tụ lại gọi là văn hoá ứng xử.
Trong giới hạn của đề tài bài này tui chỉ đề cấp đến cái đẹp trong ngũ luân của nho giáo về năm mối quan hệ xã hội.
II. CÁI ĐẸP TRONG NGŨ LUÂN
1. Cái đẹp trong cách nhìn của nho giáo
Trước hết để hiểu cái đẹp trong ngũ luân ta phải biết được cái đẹp trong văn hoá ứng xử là gì ? Văn hoá ứng xử là lối sống, suy nghĩ, hành động của con người với con người, con người với tự nhiên thể hiện qua từng đạo lý.
Nho giáo là một tôn giáo có nguồn gốc ở Trung Hoa. Thời Xuân thu là thời kỳ nở rộ xuất hiện các nhà tư tưởng, các trào lưu triết học trong đó khổng tử - nhà tư tưởng vĩ đại mở đường cho thời kỳ cổ đại này. Thời đại Khổng Tử là thời đại mà theo ông “Lễ nhạc hư hỏng” cần khôi phục lại “lễ”. “Lễ” mà ông nói ở đây là lễ nghi, quy phạm đạo đức thời Tây Chu, tức là lễ nhà chu. Ông cho rằng: “vua không giữ đạo vưa, tui không giữ đạo tôi, cha không giữ đúng đạo cha, con không làm đúng đạo con nên thiên hạ “vô đạo” và “thiên hạ đại loạn”. Do vậy phải lập kỷ cương cho vua ra vua, tui ra tôi, cha ra cha, con ra con để thiên hạ “hữu đạo”, xã hội yên ổn. Và từ quy định trong năm mối quan hệ trong ngũ luân của nho giáo Trung Hoa khi được truyền sang Việt Nam nó đã được Việt Nam hoá phù hợp với đời sống đạo đức văn hoá của người Việt Nam để giảm bớt tính hà khắc trong ngũ luân. Đối với Nho giáo “Mỹ” gắn liền với “thiện”. “tận thiện, tận mỹ” là yêu cầu cao nhất của cái đẹp. Cả Khổng Tử và Mạnh Tử đều lấy cái đẹp gắn liền với cái thiện, mà hạt nhân của “thiện” là “lễ” và “nhân”. Nho giáo không đề cao cái đẹp tự nhiên mà đề cao cái đẹp: “khắc vàng vẻ nét, chạm trổ loá mắt” chỉ có cái đẹp tuyệt sảo này mới thống trị được nhân tâm (Qúach Mạt Nhược).
Và ở góc độ nhìn nhận về cái đẹp trong ngũ luân với truyền thống văn hoá Việt Nam tui chỉ đề cập đến mặt tích cực tạo nên cái đẹp trong mối quan hệ ngũ luận.
Nho giáo muốn lập một trật tự vĩnh viễn để dứt loạn cho nên quy về quan hệ phức tạp vào chỉ năm quan hệ cường điệu trật tự trên dưới, định hình nghi lễ đòi hỏi con người khiêm cẩn theo nghi...
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top