em và k yêu nhau hơn một năm.k sinh năm 1980 còn em thì 1987,chúng em quen nhau khi k làm it cho một dvụ lắp ráp máy vi tính.Làm it rất vất vả, những ngày đầu biết nhau k rủ em mua thiết bị cùng k, em rất tò mò bất biết it là như thế nào nên cùng k rong ruổi trên khắp những con đường thành phố.Trong ấy em thấy cảm phục sự chịu khó của k.Buổi tối em làm thêm ở Q3 rất xa nhà trọ(em và k cách nhau khoảng 1km) k đưa đón em đi về...em cảm giác k e sợ cho mình rất nhiều.Rồi k nhờ em cùng đi tiệc cưới của bạn k ở Đồng Nai,trên đừơng về k ngà ngà say càm thấy mệt và k dừng lại nghỉ chân ở một quán cafe võng ở Đồng Nai, k hôn em và như biết mình bất thể kiềm chế được nữa k bật dậy và nói rằng "mình về đi em!Anh sợ mình bất thể kiềm chế làm tổn hại em!!".Em và k về!Trên đường không tình bị quẹt vào một chiếc taxi khiến xe máy của k loạng choạng ngã xuống,k quay người lại và nâng ngược người em lên,cả hai ngã xuống đường,em năm gọn trên người k.Kể từ giờ phút đó em vừa hoàn toàn tin tưởng vào k!Tin k có thể yêu thương và hi sinh để bảo vệ mình trước tấc cả tất cả việc.Và chúng em yêu nhau.Sống bên nhau trong sự khó khăn và thiếu thốn tất cả thứ càng làm chúng em trân trọng và yêu nhau hơn (em và k từng tìm khắp tất cả gócphòng chốngđể tìm lại mhững cùng tiền xu còn sót lại để mua mỳ gói ăn cho qua cơn đói..)K vì em mà từ bỏ những cuộc ăn chơi bè bạn mà tìm cách vươn lên trong cuộc sống.Em luôn ủng hộ và động viên k.Hơn một năm qua,tình yêu em và k ngày càng sâu đậm hơn tưởng rằng bất có gì có thể làm tan vỡ được.Nhưng em nghe một người bạn của k vội miệng nói rằng k vừa có vợ và con??Em bất tin và trở về hỏi lại k, em nghe k thú nhận điều đó trong nước mắt ( đây là lần đầu tiên em thấy k rơi lệ) và xin lỗi em.Trước đây,k có quen và quan hệ với một người phụ nữ nhỏ hơn k 1 tuổi.Khi người đó mang thai, k khuyên hãy bỏ đứa bé đi vì k đang học và gia (nhà) đình cũng bất thể chấp nhận được.Chị ấy về quê và sinh ra đứa bé.Sau khi sinh ra,chị ấy nói cho gia (nhà) đình k biết, và một đám cưới vừa diễn ra.Ngày" mới "hôn k tự cầm Bình Thuỷ đập vào đầu mình trước mặt Bố vợ và tất cả người (thời gian này em và k quen nhau được 2tháng),đêm đó k đi hát karaoke với bạn bè.Đám cưới chưa đầy tuần k vừa xuống thành phố gặp em và tiếp tục đi làm.Sau hơn một tuần chị ấy bế đứa bé bỏ về quê mà bất nói với ai một lời.Em bất hề hay biết!Em vẫn bất nghi ngờ và bất bao giờ nghĩ ra chuyện này vừa xảy ra.Có lần k hỏi em nếu có một người đàn bà bế theo một đứa trẻ và nói là con k em sẽ làm thế nào?Em nói mình sẽ chấp nhận đứa trẻ và yêu thương nó chư con ruột của mình nhưng em bất chấp nhận người phụ nữ đó.Em hỏi tại sao k hỏi vậy thì k nói rằng anh chỉ muốn hỏi em như vậy thôi,em cũng bất nghĩ gì vì em tin vào k.Gần tháng sau,k đưa em về quê thăm nhà với lý do là về ráp máy vi tính cho người cùng xóm.Gia đình nghĩ em như người bạn bình thường của k cho đến tháng sau,k lại đưa em về nhà vào dịp tết.Lúc này gia (nhà) đình bắt đầu có thái độ phản đối và bất thích em lên nữa.K nói với gia (nhà) đình k là đừng nói cho em biết vì sợ làm em suy sụp tin thần bất thể tiếp tục học nữa.Và gia (nhà) đình k vừa im lặng,mà âm thầm tỏ thái độ bất thích để em rút lui.Em cho rằng do tính tình của mình còn con nít quá nên tất cả người bất thích và k cũng nói vậy với em.Em hi vọng khi có thời (gian) gian tất cả người hiểu em sẽ thương em và chấp nhận em.Em vừa cố gắng rất nhiều.Và hơn một năm qua,mọi người giờ đây rất yêu thương em.Nhưng em biết gia (nhà) đình k yêu thương đứa bé và em hiểu rằng đứa trẻ thật sự không tội.Khi Mẹ k gặp tai nạn giao thông tính mạng nguy kịch,anh chị k gọi điện báo nhưng người ấy bất vào thăm và nếu muốn người đó vào thì k phải tự về quê người đó để đưa về trên nhà k(khoảng 2ngày đi ôtô),k bất đón chị ấy.Em thăm Mẹ k nhưng bị anh chị ngăn cản và bảo em trở về Saì Gòn.Em rất buồn nhưng biết gia (nhà) đình đang rối nên trở về và chỉ còn biết gọi điện thăm hỏi Mẹ k mà thôi.Khi mẹ xuất viện em lên thăm, em cảm nhận gia (nhà) đình vừa thương em hơn,điều đó làm em rất hạnh phúc!6 tháng sau Bố k gặp tai nạn và chuyển viện xuống Chợ Rẫy,em vừa đến đó cùng k đứng cạnh giường Bố k suốt đêm đến khi Bố mất.Nhìn thấy anh chị và k vật vã em rất đau lòng vì chính bản thân em cũng vừa được Bố k yêu thương như con trong nhà.Em cùng tất cả người đưa Bố trở về và chứng kiến cảnh cả nhà trong cơn đau xót.Em biết dù làm thế nào cũng bất làm mất đi nổi đau đó,em chỉ biết cố gắng ở bên cạnh tất cả người an ủi và chăm nom sức khoẻ cho từng người trong nhà và mong cho tất cả người nguôi ngoai đi phần nào đó.Nhưng chị ấy vừa không đến dù Mẹ vừa gọi điện nói với chị ấy như vậy.Sau khi bố mất được một tháng là những ngày này đây em vừa biết được chuyện này và như muối xác trong lòng.Em khuyên k trở về bên người đó vì dù bất còn yêu nhưng con trẻ là không tội, k nói nếu có thể sống cùng người đó k vừa không trở vào Sài Gòn với em.Em dù vừa khuyên k như vậy đó!Nhưng lòng em thấy nhói đau khi thốt ra nó!Em rất ít kỉ phải không?Em tự thấy mình xấu hổ với lòng ít kỉ của chính mình.Em bất muốn mất k!Em cũng bất biết làm sao bây giờ