loebatai_camtinhdepzai
New Member
Download Ebook Vui vẻ - Hạnh phúc tới từ bên trong miễn phí
Mục lục
Lời nói đầu . 1
Hạnh phúc là gì?. 13
Điều đó tuỳ ởbạn . 13
Từbềmặt tới trung tâm . 19
Bàn tay trống rỗng . 32
Theo đuổi . 39
Nhịnguyên nền tảng . 39
Không tính cáchmà tâm thức . 46
Săn cầu vồng . 50
Gốc rễcủa khổ. 64
Từcực khổtới cực lạc . 73
Hiểu biết là chìa khoá . 73
Bánh mì và xiếc . 75
Cực lạc mang tính nổi dậy . 78
Thực hay tượng trưng . 88
Hiện hữu và trởthành . 93
Hiểu gốc rễcủa khổ. 103
Đáp lại câu hỏi . 103
Hãy sống trong vui vẻ. 223
Để tải bản DOC Đầy Đủ thì Trả lời bài viết này, mình sẽ gửi Link download cho
Tóm tắt nội dung:
ochuyện tình hài hoà dường
như đờ đẫn và chết?" Bởi lí
do đơn giản là nó hài hoà đấy! Nó mất đi mọi hấp dẫn
cho bản ngã; nó dường như là không có. Nếu nó tuyệt
đối hài hoà bạn sẽ hoàn toàn quên về nó. Xung đột nào
đó là cần thiết, đấu tranh nào đó là cần thiết, bạo hành
nào đó là cần thiết, hận thù nào đó là cần thiết. Tình
yêu - cái gọi là tình yêu của bạn - không đi rất sâu; nó
chỉ như lớp da, hay có thể còn không sâu được đến thế.
Nhưng cái ghét của bạn đi rất sâu; nó đi sâu như bản
ngã của bạn.
Jesus là đúng khi ông ấy nói, "Tha thứ," nhưng ông
ấy đã bị hiểu lầm hàng thế kỉ. Phật nói cùng điều đó -
Khoảnh khắc bạn
chấp nhận sự bình
thường của mình,
bạn trở thành phi
thường. Khoảnh
khắc bạn chấp
nhận dốt nát của
mình, tia sáng đầu
tiên đã đi vào
trong bản thể bạn.
|
|
117 28/02/2010 - 1/ 59 118
tất cả mọi người chứng ngộ nhất định nói cùng điều đó.
Ngôn ngữ của họ có thể khác, một cách tự nhiên - thời
đại khác, thời gian khác, con người khác - họ phải nói
những ngôn ngữ khác nhau, nhưng cốt lõi tinh túy
không thể khác. Nếu bạn không thể tha thứ được, điều
đó nghĩa là bạn sẽ sống với kẻ thù của mình, với tổn
thương của mình, với nỗi đau của mình,
Cho nên một mặt bạn muốn quên đi và tha thứ, bởi
vì cách duy nhất để quên là tha thứ - nếu bạn không tha
thứ bạn không thể quên được - nhưng mặt khác có dính
líu sâu sắc. Chừng nào bạn còn chưa thấy dính líu đó,
Jesus hay Phật sẽ không giúp gì được. Phát biểu hay
của họ sẽ được bạn nhớ, nhưng chúng sẽ không trở
thành một phần của phong cách sống của bạn, chúng sẽ
không tuần hoàn trong máu bạn, trong xương bạn, trong
tuỷ bạn. Chúng sẽ không là một phần của bầu không
khí tâm linh của bạn; chúng sẽ vẫn còn xa lạ, cái gì đó
bị áp đặt từ bên ngoài; chúng hay, hấp dẫn về trí tuệ,
nhưng về mặt tồn tại bạn sẽ cứ sống theo cách cũ.
Điều đầu tiên cần ghi nhớ là ở chỗ bản ngã là hiện
tượng mang tính phủ định nhất trong sự tồn tại. Nó
giống như bóng tối. Bóng tối không có sự tồn tại khẳng
định; nó đơn giản là việc thiếu vắng ánh sáng. Ánh
sáng có sự tồn tại khẳng định; đó là lí do tại sao bạn
không thể làm được gì trực tiếp với bóng tối. Nếu
phòng bạn đầy bóng tối, bạn không thể đẩy bóng tối ra
khỏi phòng được, bạn không thể ném nó ra được, bạn
không thể phá huỷ nó bằng bất kì cách trực tiếp nào.
Nếu bạn cố gắng tranh đấu với nó, bạn sẽ bị thất bại.
Bóng tối không thể bị đánh bại bởi việc tranh đấu. Bạn
có thể là lực sĩ lớn nhưng bạn sẽ ngạc nhiên mà biết
rằng bạn không thể đánh bại được bóng tối. Điều đó là
không thể được, bởi một lẽ đơn giản là bóng tối không
tồn tại. Nếu bạn muốn làm cái gì đó với bóng tối bạn sẽ
phải đi qua ánh sáng. Nếu bạn không muốn bóng tối,
đem ánh sáng vào. Nếu bạn muốn bóng tối, thế thì tắt
ánh sáng đi. Nhưng làm cái gì đó với ánh sáng; chẳng
thể làm gì được với bóng tối một cách trực tiếp. Cái
phủ định không tồn tại - bản ngã cũng vậy.
Đó là lí do tại sao tui
không gợi ý rằng bạn tha
thứ. tui không nói rằng bạn
phải yêu và không ghét. tui
không bảo bạn vứt bỏ tất cả
mọi tội lỗi của mình và trở
nên đức hạnh. Nhân loại đã
cố gắng đủ mọi điều và nó
đã thất bại hoàn toàn. Công
việc của tui hoàn toàn khác.
tui nói: đem ánh sáng vào
bản thể bạn. Đừng bị bận
tâm bởi mọi mảnh mẩu của
bóng tối.
Và tại chính trung tâm
của bóng tối là bản ngã. Bản
ngã là trung tâm của bóng tối. Bạn đem ánh sáng vào -
phương pháp là thiền - bạn trở nên nhận biết hơn, bạn
trở nên tỉnh táo hơn. Bằng không bạn sẽ cứ kìm nén, và
bất kì cái gì bị kìm nén phải bị kìm nén lặp đi lặp lại.
Và nó là bài tập trong vô tích sự, hoàn toàn vô tích sự.
Nó sẽ bắt đầu trồi lên ở đâu đó khác. Nó sẽ tìm chỗ
khác nào đó, điểm yếu trong bạn.
Nếu bạn không
muốn bóng tối,
hãy đem ánh sáng
vào. Nếu bạn
muốn bóng tối,
thế thì hãy tắt ánh
sáng đi. Nhưng
hãy làm cái gì đó
với ánh sáng;
chẳng thể làm gì
được với bóng tối
một cách trực
tiếp.
|
|
119 28/02/2010 - 1/ 60 120
Bạn hỏi: "Tại sao lại khó tha thứ thế, khó dừng việc
níu bám lấy nỗi đau kéo dài từ quá khứ?"
Bởi một lẽ đơn giản chúng là tất cả những điều bạn
có. Và bạn cứ chơi với những vết thương cũ để cho
chúng còn tươi trong kí ức bạn. Bạn chưa bao giờ cho
phép chúng được lành.
Một người đang ngồi trong khoang tầu hoả. Đối
diện với người đó là một tu sĩ với chiếc giỏ cắm trại
bên cạnh mình. Người này chẳng có gì để làm cho nên
anh ta chỉ ngắm nhìn tu sĩ.
Sau một chốc tu sĩ mở giỏ cắm trại ra và lấy ra một
miếng vải nhỏ, đặt nó cẩn thận lên đầu gối. Rồi ông ấy
lấy cái bát ra và đặt nó trên miếng vải. Thế rồi ông ấy
rút ra con dao và quả táo, gọt vỏ quả táo, cắt nó ra, đặt
từng miếng táo vào bát. Rồi ông ấy cầm cái bát lên,
nghiêng bát và đổ táo ra ngoài cửa sổ.
Thế rồi ông ấy lấy ra quả chuối, bóc nó ra, cắt nó
ra, để nó vào bát, và đổ nó ra ngoài cửa sổ. Cùng điều
đó diễn ra cho quả lê và hộp dâu tây nhỏ và quả dứa, và
hộp kem - ông ấy đổ tất cả chúng ra ngoài cửa sổ sau
khi cẩn thận chuẩn bị chúng. Thế rồi ông ấy chùi sạch
cái bát, phủi bụi tấm vải, và cất chúng trở lại trong giỏ
cắm trại.
Người này, người đã quan sát tu sĩ một cách sửng
sốt, cuối cùng hỏi, "Xin lỗi ngài, thưa cha, nhưng ngài
đang làm gì vậy?"
Viên tu sĩ trả lời lạnh lùng, "Làm món sa lát quả."
"Nhưng ngài đã đổ tất cả chúng ra ngoài cửa sổ
rồi," người này nói.
"Đúng đấy," tu sĩ đáp, "tui ghét món sa lát quả."
Mọi người cứ mang những thứ mà họ ghét. Họ
sống trong hận thù của mình. Họ cứ sờ mó những vết
thương của mình để cho chúng không lành; họ không
cho phép chúng được lành - cả đời họ phụ thuộc vào
quá khứ của họ.
Chừng nào bạn còn chưa
bắt đầu sống trong hiện tại,
bạn sẽ không có khả năng
quên và tha thứ cho quá
khứ. tui không gợi ý rằng
bạn phải quên và tha thứ cho
tất cả mọi điều đã xảy ra
trong quá khứ; đó không
phải là cách tiếp cận của tôi.
tui nói: Sống trong hiện tại.
Đó là cách nói khác, mang
tính thiền nhiều hơn, nhận biết nhiều hơn, tỉnh táo hơn,
bởi vì khi bạn tỉnh táo, nhận biết, bạn đang trong hiện
tại.
Nhận biết không thể ở trong quá khứ và không thể
ở trong tương lai được. Nhận biết chỉ biết hiện tại.
Nhận biết không biết tới quá khứ, tương lai; nó chỉ ở
một thời, thời hiện tại. Nhận biết đi, và khi bạn bắt đầu
tận hưởng hiện tại ngày một nhiều hơn, khi bạn cảm
thấy phúc lạc của việc hiện hữu trong hiện tại, bạn sẽ
dừng làm việc ngu xuẩn này mà mọi người vẫn cứ làm.
Bạn sẽ dừng việc đi vào quá khứ. Bạn sẽ không phải
quên và tha thứ, nó đơn giản sẽ biến mất theo cách
riêng của nó. Bạn sẽ ngạc nhiên ...