4.
Lúc bác sĩ tới, chúng tui đã nhấc cha tui lên đi văng và phủ một cái chăn lên người ông. Bác sĩ là một người gầy dong dỏng, rắn chắc, đầu hói, đeo kính dầy cọp. Ông nhấc cái chân lên, nhìn. Rồi ông buông chân xuống. "Ông ấy vừa chết, chết hẳn rồi".
tui lặng thinh. Mac Alixtơ là người hỏi, trong khi tui đung đưa người trong cái ghế của cha tui "Vì sao?"
Ông bác sĩ đi đến bàn. "Tắc mạch máu não. Đột quỵ. Máu cục đông ở não, nom bên ngoài thì biết". Ông ta nhìn tui "Anh nên lấy làm mừng vì sự chuyện đã xảy ra nhanh chóng. Ông ấy vừa không khổ sở vì đau đớn."
Sự chuyện đúng là xảy ra nhanh, quá nhanh. Vừa mới phút trước, cha tui còn sống, phút sau ông vừa chả là gì nữa; thậm chí còn không đủ sức phủi được con ruồi đang từ từ bò qua mép cái chăn trên khuôn mặt vừa đậy lại của ông. tui không nói.
Ông bác sĩ ngồi phịch xuống cái ghế đối diện tôi. Ông lấy ra một cái bút và một tờ giấy. Ông đặt tờ giấy lên bàn. tui có thể đọc được dòng chữ in đậm trên đầu nó. GIẤY CHỨNG TỬ. Cái bút bắt đầu kêu sột soạt trên mặt giấy. Sau một thoáng, bác sĩ ngẩng lên. :Đồng ý để tui đề tắc mạch máu là nguyên nhân chết nhé, hay các anh yêu cầu phải giải phẫu xác?"
tui lắc đầu: "Tắc mạch máu là ổn rồi. Mổ xác bây giờ cũng chả khác gì nữa".
Bác sĩ lại viết. Một thoáng sau, ông vừa xong và đẩy tờ giấy lại tôi:" Xem lại xem tui đã ghi tất cả thứ đúng chưa". tui nhặt lên. Ông ta ghi đúng cả. KHá tốt đối với một bác sĩ hôm nay mới gặp chúng tui lần đầu. Nhưng thực ra bất kỳ người nào ở bang Nêvađa này đều biết tất cả cái về gia đình Cođơ cả. Tuổi 67. Để lại: vợ - Raina Malovi Cođơ; con trai - Gionơx Cođơ (con). tui đẩy tờ giấy lại phía ông ta. "Được rồi".
Ông ta cầm lấy, đứng dậy. "tui sẽ viết vào sổ và bảo cô thư ký gửi các bản sao cho ông".
Ông ta đứng lưỡng lự, có vẻ như đang cân nhắc xem có nên ngỏ lời an ủi hay không. Rõ ràng là ông ta quyết định không, nên lẳng lặng đi ra cửa.
Giờ Đenbai lại bước vào, "còn những người ngoài kia thì sao ạ? tui bảo họ đi nhé?"
tui lắc đầu, họ sẽ lại tìm đến thôi. "Đưa họ vào đây đi".
Họ bước vào, ông bố và bà mẹ cô gái ấy, nét mặt lộ rõ vẻ lẫn lộn kỳ lạ giữa nỗi buồn đau và lòng ái ngại.
Ông bố nhìn tôi: "tui lấy làm tiếc rằng chúng ta vừa không thể gặp nhau trong trả cảnh vui vẻ hơn, thưa ông Cođơ".
tui nhìn ông ta. Mặt người đàn ông là mặt một ngưòi trung thực. Ông ta cảm giác thực sự như vậy. "tui cũng thế", tui đáp.
Và bà vợ đột nhiên oà lên khóc. "Thật khủng khiếp, khủng khiếp quá". Bà ta khóc tu tu, nhìn thi thể cha tui đã được đậy lại ở đivăng.
tui nhìn bà ta. Cô con gái tương tự mẹ, nhưng sự tương tự nhau chỉ đến bề ngoài là hết. NGưòi con gái có một vẻ chân thành trẻ tươi. Còn con mẹ này là một đứa gian manh tử thuở lọt lòng.
- Làm sao mà bà phải khóc? - tui hỏi, - mãi tới hôm nay bà mới biết ông ta. Mà cũng là đến để hỏi ông ta tiền.
Bà ta trố mắt nhìn tôi, choáng người. Giọng bà ta the thé lên: "Sao mà anh nói thế được cơ chứ? Bố đẻ anh còn đang nằm kia, và sau những cái anh vừa gây cho con gái tui như thế".
tui đứng dậy. Giả dối là điều tui không nhìn được. "Sau những cái tui đã gây cho con gái bà!", tui thét lên "tui dã không hề làm cái gì mà con gái bà không thích tui làm cả. Có lẽ nếu bà không nói với cô ấy rằng đừng từ một cái gì để ràng buộc tôi, thì cô ấy chắc còn sống đến hôm nay. Cô ấy vừa bảo tui rằng bà vừa chuẩn bị cả đến lễ cưới rồi!"
Ông chồng quay ngoắt lại phía bà ta. Giọng ông ta run rẩy:"Thế có nghĩa rằng bà biết nó có mang?"
Bà ta nhìn ông ta, kinh sợ :" Không , anh Henry, không. Em chỉ nói với nó rằng nếu nó lấy được anh ta thì hay lắm. Em chỉ nói thế thôi."
Môi ông ta mím lại, và trong một thoáng, tui tưởng ông ta sẽ đánh bà ta. Không, ông ta không đánh. Mà ông ta quay sang phía tôi: "TÔi xin lỗi ông, thưa ông Cođơ. Chúng tui sẽ không làm phiền ông thêm nữa".
Ông ta kiêu hãnh đi về phía cửa. Bà vợ lập cập đuổi theo. "Nhưng...anh Henry", bà ta kêu lên, "anh..."
"Im đi!" Ông ta quát, mở cửa và gần như đẩy bật bà ta ra trước. "Bà vừa nói thế còn chưa đủ sao?"
Cưả đóng lại phía sau họ, tui quay sang Mac Alixtơ: "LIệu tui thế là vừa hết rắc rối chưa nhỉ?"
Mac lắc đầu.
tui nghĩ ngợi một thoáng. "Tốt hơn là ngày mai anh tới gặp ông ta ở chỗ ông ta làm việc. Giờ chắc là ông ấy sẽ tha thôi. ÔNg ta có vẻ là một người trung thực".
Mac Alixtơ chậm rãi mỉm cười: "Anh cho rằng một người trung thực sẽ xử sự như vậy hả?"
- Đấy là một trong những điều tui học được ở cha tôi. - Vô tình tui liếc cái đivăng. - Ông thường nói rằng người nào cũng có cái giá riêng của mình. ĐỐi với người này , là trước bạc, đối với người khác, là đàn bà, đối với kẻ thứ ba, là vinh quang. NHưng đối với người trung thực thì ta không phải mua gì cả - anh ta sẽ giải quyết việc, không lấy của anh cái gì".
- Cha anh là một người thực tiễn. - Mac Alixtơ nói.
tui chằm chằm nhìn ngưòi luật sư: "Cha tui là một lão ích kỷ, tham lam, muốn vơ tất cả tất cả thứ trên đời này vào tay mình. tui chỉ mong đủ trưởng thành để được như ông ấy".
Mac Alixtơ tư lự xoa cằm: "Rồi anh sẽ làm được thế đấy:
tui khoát tay về phía cái đivăng: "Sau này chẳng bao giờ tui còn được giúp đỡ luôn nữa".
Mac Alixtơ nín lặng. tui liếc nhìn Nêvađa. SUốt thời (gian) gian vừa rồi, anh đứng tựa tường, không nói một lời. Mắt anh loé sáng sau mi mắt lim dim. Anh lấy ra một gói thuốc vời và giấy, sửa soạn quấn một điếu hút. tui quay sang Mac Alixtơ:
- tui sẽ cần được giúp đỡ rất nhiều. - tui nói.
Mắt Alixtơ ánh lên, chăm chú. Anh lặng thinh.
- tui cần một cố vấn, một chuyên gia, và một luật sư. - tui tiếp tục nói, - anh có thể nhận lời được không nhỉ?
Mac đáp từ tự: "Không biết tui có thể tìm ra đủ thì giờ không anh Gionơx ạ. tui bận lắm".
- Đến mức nào?
- Một năm tui làm được sáu mươi ngàn.
- Một trăm ngàn có thẻ chuyển được anh tới Nêvađa này không?
Câu trả lời của anh ta đến rất nhanh "Nếu anh để tui thảo ra bản hợp đồng".
tui rút ra một bao thuốc, mời anh ta một điếu. Anh cầm. tui cắm một điếu vào miệng mình, bật diêm, chìa cho Mac. "Ôkê", tui đáp.
Que diêm trên tay Mac chững lại giữa chừng. Anh nhìn tui rất kỳ quặc: "Mà làm sao anh chắc dược anh có thể trả tui số lương đến như vậy?"
tui châm thuốc cho mình và mỉm cười: "tui không hề biết, cho đến khi anh ưng thuận. Và giờ thì chắc".
MỘt nụ cười đáp lại hiện trên miệng Mac rồi biến mất. Anh ta trở lại trả toàn được ngay với công việc: "Việc đầu tiên chúng ta phải làm là triệu tập một cuộc họp ban giám đốc và bầu anh làm chủ tịch công ty. Anh thấy có trở ngại nào trong chuyện này không?"
TÔi lắc đầu: "tui nghĩ rằng không. Cha tui không ưa chung đụng làm ăn. Ông nắm đến chín mươi phần trăm cổ phần và theo di chúc của ông thì chúng sẽ chuyển sang tui sau khi ông chết".
- ANh có bản sao di chúc nào không?
- Không, - tui đáp, - nhưng nhất định Đenbai có. Anh ta sao chép lại tất cả cái cha tui làm.
tui ấn chuông. Đenbai bước vào.
- Tìm cho tui một bản sao di chúc của cha tôi. tui ra lệnh.
Một thoáng sau, nó vừa ở trên bàn - tất cả đều hợp lệ, có thị thực của luật sư - một cái tem xanh. TÔi đẩy nó cho Mac Alixtơ. Anh ta lật lật xem nhanh.
- Đâu vào đấy, - anh nói, - cổ phần đúng là của anh. Chúng ta phải đem nó đi nhận thực ngay.
tui quay sang Đenbai, dò hỏi. Đenbai không kịp đợi được hỏi, lập cập đáp ngay "Ông thẩm phán Haxken ở Rênô vừa có nó trong hồ sơ".
- Thế thì gọi điện cho ông ta bảo thực hiện ngay căn cứ vào nó. - tui nói. Đen bai chực đi. tui ngăn lại, - Và sau khi nói chuyện với ông ta xong, anh gọi tất cả các giám đốc bảo họ rằng sáng mai có cuộc họp đặc biệt toàn thể vào bữa điểm tâm. Tại nhà tôi.
Đenbai đi khỏi, tui quay sang Mac Alixtơ: "Còn chuyện gì tui phải làm nữa không, anh Mac?"
ANh chậm rãi lắc đầu. "Không, giờ thì không. Chỉ còn có cái hợp đồng Đức. tui không biết nhiều lắm về nó nhưng vừa nghe cha anh nói rằng đấy là một thời cơ lớn. Có liên quan đến một loại sản phẩm mới. Plaxtic - hìn như cha anh gọi thế thì phải."
tui dụi tắt mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn trên bàn "Bảo Đen bai đưa anh xem hồ sơ về chuyện đó. Đêm nay anh nghiên cứu và sáng mai trình bày để tui hay trước cuộc họp ban giám đốc. Mai năm giờ tui sẽ dậy".
Mặt Mac lộ một vẻ kỳ lạ. Thoạt đầu tui không hiểu, rồi tui nhân ra đó là cái gì. Sự kính nể. "Năm giờ mai tui sẽ tới, anh Gionơx ạ"
Mac đứng dậy đi ra. tui gọi với theo trước khi anh đến cửa: "Trong khi anh xem tài liệu, bảo Đenbai cho anh danh sách những cổ đông của công ty. TÔi thiết tưởng cũng phải biết tên họ trước cuộc họp".
Vẻ kính nể trên mặt Mac hiện ra sâu sắc thêm. "Vâng, được, anh Gionơx ạ" - anh đáp, đi khuất.
tui quay ngoắt lại với Nêvađa và nhìn anh. "Anh nghĩ sao", tui hỏi.
Anh lặng thinh hồi lâu rồi mới trả lời. Anh dứt khỏi miệng một miếng giấy thuốc lá dính vào mép. "tui nghĩ rằng ông cụ chú giờ trả toàn nghỉ yên được rồi".
Anh làm tui sực nhớ. tui vừa gần như quên bẵng. Đứng lên khỏi ghế, tui đi vòng quanh bàn, tới đi văng. tui nhấc chăn lên, nhìn ông.
Mắt ông nhắm, miệng mím lại nghiêm nghị. Trên thái dương bên phải, có một quần thâm xanh, chạy đến tận chân tóc. Hẳn đó là chỗ xuất huyết, tui tự nhủ.
KHông hiểu sao, ở sâu xa trong lòng, tui muốn trào ra một chút nước mắt khóc ông. Nhưng không có được. ÔNg vừa từ bỏ tui lâu rồi, lâu lắm rồi - từ cái ngày ở hàng hiên ông ném tui cho anh Nêvađa.