suzuki_vn

New Member
LỜI TÁC GIẢ
Khi còn là một đứa trẻ, tui chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó tin vào những gì tui nên phải nói, và vì vậy, khi cuốn sách của tui trở thành cuốn sách bán chạy nhất và tất cả tất cả người đều nói về chuyện tui vừa dũng cảm như thế nào khi kể lại câu chuyện của chính mình, tui thật sự cảm giác khó có thể tin được. Phút trước, tui vừa mới ngập mình trong một cảm xúc phấn khích tột độ, phút sau, tui đã rơi vào nỗi hoảng sợ, hoảng sợ về những gì sẽ xảy ra nếu như tui phơi bày toàn bộ sự thật.

Ban đầu tui muốn viết cuốn sách này chỉ đơn giản là vì tui biết mình vừa cảm giác khá hơn biết nhường nào khi đọc được cuốn “Những đứa trẻ vừa gọi điều đó như thế” của Dave Pelzer. Chỉ cần một đứa bé đang bị đàn áp, bị bắt nạt, bị lạm dụng đọc được cuốn sách của tui và cảm giác đó là một động lực đủ mạnh để thúc đẩy nó nói ra những gì mình đang phải chịu đựng, nhờ đó tự mình chấm dứt được chuỗi ngày bị áp bức, bị đè nén, bị đày đọa của cuộc đời nó thì tui cũng vừa cảm giác chuyện làm này của mình được trả công xứng đáng lắm rồi.
Bất cứ khi nào các Nhà xuất bản gọi cho tui và nói rằng họ đang muốn tái bản thêm cuốn sách để đáp ứng đủ nhu cầu của đọc giả, tui lại articulate sướng tưởng tượng xem có bao nhiêu người nữa sẽ đọc được câu chuyện này và nó có thể giúp họ thấy rằng họ trả toàn có thể tố cáo những kẻ đang áp bức họ, giành lại quyền kiểm soát và quyết định cuộc đời mình.
Sự thực là quá trình viết lại câu chuyện rất khó khăn đối với tui bởi vì nó vừa khuấy động lại những ký ức và tình cảm mà tui đã cố gắng để quên đi. Nhưng giờ đây, tui đã có thể hét to trước toàn thế giới tất cả những gì mà người ta bảo tui phải giữ bí mật. Điều đó khiến tui có cảm giác như một gánh nặng nghìn cân vừa được cất khỏi đôi vai nhỏ bé của mình.

Nhiều năm qua, dù cho tui có cố gắng đến thế nào để quên đi những nỗi kinh hoàng thời (gian) thơ ấu, chúng vẫn đen tối ảnh tâm trí tôi. tui có thể tìm quên bằng cách bận rộn với công chuyện nhà, bằng cách quên mình qua những ly rượu hay khói thuốc. Tuy nhiên, tất cả những thứ đó cũng chỉ có thể giúp tui quên đi nỗi đau một vài giờ. Thế nhưng, đối mặt với những ký ức và kể lại toàn bộ câu chuyện về những nỗi kinh hoàng đó tương tự như tui đã mở được cánh cửa sổ, vén rèm thật cao trong một ngày nắng đẹp để ánh sáng và làn gió dịu nhẹ tràn ngập cănphòng chốngtăm tối, cuốn đi cái bất khí tù ngục của nó.

Một trong những mối e sợ lớn nhất của tui là phản ứng của các con tui với cuốn sách này sẽ như thế nào. Cả hai đứa con tui đều còn quá nhỏ và mặc dù chúng biết rằng điều gì đó rất tồi tệ vừa xảy ra trong tuổi thơ của tôi, nhưng chúng bất hề biết điều gì cụ thể cả. tui cũng vừa nói với chúng rằng, trong cuốn sách có cả những tình tiết khiến chúng buồn bã và tui chưa muốn chúng đọc cuốn sách này cho tới khi chúng lớn hơn chút nữa và tui nghĩ rằng cho đến giờ, chúng vừa cố gắng để kiểm soát thôi thúc được đọc cuốn sách. Sự phấn khích khi được nghe mẹ mình nói chuyện trên đài phát thanh và được nhìn thấy cuốn sách của mẹ xuất hiện trên tất cả những giá sách trong siêu thị dường như vừa lấn át những nỗi lo lắng, e dè.
Điều khó khăn đối với chúng là chúng bất được phép kể với bạn bè về cuốn sách đó. Điều này quả là một thử thách lớn khi mà cuốn sách xuất hiện trong danh sách những cuốn sách bán chạy nhất và chúng sẽ khao khát được sẻ chia niềm articulate sướng, hãnh diện với những người xung quanh về những gì đang diễn ra trong gia (nhà) đình bé nhỏ của mình. Nhưng chúng đều quả hiểu những hiểm nguy có thể xảy đến nếu như chúng tiết lộ thân phận thật của tui và về nguy cơ gia (nhà) đình sẽ phát hiện ra nơi ở của tôi. Chúng vừa từng được chứng kiến những gì xảy ra đối với mẹ chúng khi một lần những anh em của mẹ chúng tóm được bà và chúng tui không hề muốn đánh liều để điều đó xảy ra một lần nữa. Nhưng chúng luôn luôn nói với tui rằng chúng tự hào về tui như thế nào. tui chỉ hy vọng các con tui cũng nhận ra tui cũng hết sức tự hào về chúng.
Chồng tui cũng phải thu xếp để thay vì trước đây anh là nhiều làm chuyện duy nhất trong gia (nhà) đình thì bây giờ anh ở nhà nhiều hơn để trông nom hai cô con gái trong khi tui tới tham gia những cuộc họp với Nhà xuất bản, những buổi phỏng vấn. Nhưng anh ấy cũng vừa được đền đáp xứng đáng. Sự hài lòng khi chứng kiến cuốn sách của mình thành công như thế nào vừa khiến tui trở thành một người phụ nữ dễ chịu hơn (mặc dù bất phải là bất có những khi tui vẫn là một cơn ác mộng đối với anh ấy!), và chúng tui đã có thể trang trải được một vài khoản nợ và cải thiện về mặt vật chất cuộc sống của gia (nhà) đình mình.

tui nghĩ rằng cũng như tôi, anh ấy cũng bất bao giờ tưởng tượng được cuốn sách này lại có được thành công lớn đến vậy. Nhưng thật bất ngờ là chúng tui đã nhanh chóng quen với chuyện cuốn sách của chúng tui trở thành cuốn sách bán chạy nhất và cũng bắt đầu biết cảm giác thất vọng khi nó rơi xuống vị trí thứ hai, thứ ba.
Giờ đây, những cửa hàng sách vừa chất đầy những câu chuyện kể về tuổi thơ bị lạm dụng và cũng có bất ít bài báo đang phân tích, tìm hiểu xem tại sao lại có quá nhiều người muốn đọc về những đề tài gai góc như vậy. tui bất cho rằng cái họ muốn nghe, muốn đọc là sự lạm dụng mà cái họ thật sự muốn biết chính là thực tế của một số trẻ em đang phải chịu đựng sự lạm dụng đó, những người đang cố gắng để được còn tại, sống sót và cuối cùng là chiến thắng vinh quang. Họ muốn được bàng hoàng lúc bắt đầu, khóc thương ở đoạn giữa và hân hoan, hạnh phúc ở đoạn cuối khi đọc những cuốn sách như thế.
tui cho rằng độc giả của những cuốn sách như “Người tù nhỏ bé” sẽ chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất là những người được sinh ra và lớn lên trong những gia (nhà) đình ổn định, hạnh phúc và họ muốn được hiểu hơn về một thế giới mà họ khó có thể tưởng tượng ra nổi. Nhóm thứ hai là những người vừa phải chịu đựng những gì tương tự và họ có thể tìm thấy ở những cuốn sách đó một niềm an ủi rằng họ bất cô đơn trên thế giới này. Họ cũng sẽ có thể khám phá ra rằng bất những chuyện tạo ra một cuộc sống bình thường và hạnh phúc là trả toàn có thể, mà họ còn có thể biến tất cả những điều tưởng chừng như bất hạnh, đau khổ thành một điều gì đó tích cực hơn.

tui có một cảm giác kinh hoàng rằng những người thuộc nhóm hai nhiều hơn những người thuộc nhóm thứ nhất, nhiều hơn tới mức hiếm có ai muốn chấp nhận sự thực đó và chừng nào mà người ta vẫn còn cho rằng đây là một điều cấm kỵ để nói công khai thì chúng ta sẽ bất bao giờ có thể biết được một cách chính xác mức độ sâu rộng lớn và nghiệm trọng của vấn đề đó. Tuy nhiên, khi những cuốn sách tương tự như cuốn sách của tui được phổ biến rộng lớn rãi thì ít nhất chúng ta cũng bắt đầu hé mở được tấm màn bí mật (an ninh) và lùa được một chút ánh sáng vào những góc tối tăm nhất, đáng sợ nhất của nó.
Nếu như tất cả chúng ta bất hiểu được điều gì đang diễn ra trong những gia (nhà) đình tương tự như gia (nhà) đình tui đã sống trước kia thì chúng ta bất bao giờ có thể hy vọng làm cho tất cả thứ trở nên tốt đẹp hơn được.

LỜI NÓI ĐẦU
Khi nói về quỷ sứ, người ta thường nghĩ ngay tới những tên giết người hàng loạt tương tự như nhân vật văn học giả tưởng Hannibal Lecter hay những tên độc tài như Adolf Hitler, nhưng thực tế hầu hết chúng ta đều phải đối mặt với những con quỷ trần tục, đời thường hơn thế. Có những vụ bắt nạt lẫn nhau tại trường học, có những giáo viên afraid dữ, tàn ác, có những vị bạo hành gia (nhà) đình, chính những người đó vừa biến một ngày trong đời nạn nhân của họ trở thành những cơn ác mộng.

Tuy nhiên, đây là câu chuyện có thật của một cô bế bốn tuổi, người vừa rơi vào tay một người đàn ông và mỗi hành động thường ngày của ông ta là một con ác quỷ đối với cô bé. Cô vừa phải chịu đựng sự lạm dụng, đàn áp, đè nén dưới bàn tay của người đàn ông đó trong suốt mười bảy năm trời cho tới khi ý thức về sự đau đớn và tương lai u đen tối của mình nếu cứ mãi cam chịu sống dưới sự bạo hành của gã cha dượng độc ác, cô vừa vùng lên trốn thoát và đảo ngược tình thế. Đây là câu chuyện về nỗi kinh hoàng và sự lạm dụng đến độ độc giả cảm giác khó có thể tin được. Tuy nhiên câu chuyện này cũng kể về những nỗ lực vượt bậc, những hành động dũng cảm tuyệt cú vời của cô bé để đưa tới kết cục là kẻ hành hạ và lạm dụng cô vừa bị xét xử và bị bỏ tù.

Có lẽ hầu hết trong số chúng ta đều bất thường xuyên được nghe kể về những đứa trẻ tương tự như Jane Elliott cho tới khi chúng ta đọc được về cái chết của chúng trên các mặt báo và khi đó tất cả chúng ta mới tự hỏi làm sao những chuyện như vậy lại có thể diễn ra ngay trước mắt chúng ta, ngay trước mắt những nhân viên phúc lợi xã hội, những người đáng ra phải có mặt để giúp đỡ những đứa trẻ đáng thương đó. Chúng ta cố gắng để giải thích xem điều gì là sai trái, điều gì là bất ổn, nhưng chúng ta bất thể bởi vì những đứa trẻ này phải sống trong một thế giới, một thế giới mà những người bất có mặt ở đó, bất trực tiếp chứng kiến và bất trực tiếp kinh qua thì sẽ bất tài nào tưởng tượng nổi. Đây là câu chuyện của một người vừa sống sót sau một quãng kinh hoàng và tất cả chúng ta hãy lắng nghe những gì cô ấy kể.

Khi đọc một vài phần trong câu chuyện của Jane Elliott, bạn có cảm giác gần như bất thể chịu đựng nổi, nhưng nó nên phải được công khai bởi vì lý do những kẻ đang nhẫn tâm lạm dụng, đàn áp những đứa trẻ như Jane vẫn tiếp tục thực hiện những hành vi này là do những nạn nhân của chúng vừa im lặng. Nếu tất cả người được bàn luận một cách thoải mái về những gì đang diễn ra sau những cánh cửa đóng chặt kia thì chắc hẳn những bi kịch tồi tệ mà Jane Elliott phải chịu đựng sẽ bất cay đắng, kinh hoàng đến thế, hay cũng có thể cô sẽ bất bao giờ phải chịu đựng mối kinh hoàng này. Việc bắt nạt, đàn áp, hành hạ chỉ có thể diễn ra khi những người khác vì quá sợ hãi, quá xấu hổ hay quá ngượng ngùng mà bất dám nói về những gì họ phải chịu đựng. Thông qua chuyện kể lại câu chuyện của mình, Jane vừa khiến cho những tên quỷ đội lốt người này về sau sẽ khó có tiềm năng tiếp tục hành vi độc ác của mình.

Tất cả tên các nhân vật trong câu chuyện vừa được thay đổi để bảo vệ cho Jane và những người vừa giúp đỡ cô trong cuộc chiến giành công lý.
 

Jorel

New Member
CHƯƠNG 1
Những ký ức thời (gian) thơ ấu thường bất bao giờ lưu giữ được theo đúng trật tự hay có những khi bạn cần tới, chúng lại cứng đầu náu mình rất kỹ trong một góc bí mật (an ninh) nào đó của trí nhớ khiến cho bạn chẳng thẻ nào nhớ nổi. Có những lúc tui còn có thể thấy rõ mồn một những cảnh tượng từ khi tui còn là một cô bé ba bốn tuổi, nhưng tui lại bất thể nhớ được tại sao tui lại có mặt trong khung cảnh đó và điều gì xảy ra tiếp theo. Nhiều khi, những ký ức vừa bị lãng quên đột ngột trở về bất báo trước và thường thì tui cảm giác rằng thà chúng cứ mãi mãi bị lãng quên đi có lẽ lại tốt hơn. tui sợ rằng một ngày nào đó tất cả những khoang ký ức mà tui đã cố tình cất giấu sẽ được mở toang ra. tui sợ rằng tui không đủ mạnh mẽ, nghị lực để có thể đối mặt với những điều đó.
tui cũng thường xuyên bất thể chắp nối, lắp ráp được các sự kiện vừa xảy ra theo đúng một trật tự. tui có thể nhận ra rằng khi một sự kiện nào đó xảy ra, lúc đó tui bốn tuổi hay sáu tuổi nhưng lại bất thể nói chính xác điều đó diễn ra trong vòng một năm hay một tháng. tui nghĩ rằng điều này cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm nhưng sự lộn xộn của trí nhớ này khiến cho chuyện kể lại một cách chính xác và chân thực câu chuyện của cuộc đời tui trở nên khó khăn hơn bởi vì bất kỳ ai có thể nhớ được chính xác những thời (gian) điểm đó chắc chắn cũng sẽ có đủ lý do để bất nói ra sự thật hay ít nhất thì cũng thay đổi đôi chút nhằm làm cho vai trò của họ trong câu chuyện này dễ chịu hơn.
tui vẫn còn nhớ cái ngày tui và cậu em trai Jimmy của mình cùng được đưa vào trại trẻ mồ côi. Khi đó, tui mới chỉ khoảng ba tuổi và Jimmy ít hơn tui mười tám tháng. tui yêu Jimmy hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này. Ba tui vẫn kể với tui rằng, mỗi lần ông đưa chúng tui ra khỏi nhà trẻ đi ăn trưa hay bất kỳ chuyến đi ra ngoài nào, tui hành động tựa như bà mẹ tí hon của Jimmy, cho Jimmy ăn và quan tâm từng ly từng tí tới nó. tui bất nhớ được tất cả những lần ba đưa chúng tui khỏi nhà trẻ đi chơi nhưng tui vẫn nhớ rõ mồn một tui yêu Jimmy tới mức nào.
Điều đáng kể nhất tui còn nhớ được về nhà trẻ là những viên thuốc vitamin màu xám xịt mà họ vẫn thường phân phát cho chúng tui mỗi buổi sáng trong những chiếc chén nhỏ màu tía, và chuyện người ta bắt chúng tui phải ăn món cải bruxen cùng sự căm ghét từng thìa súp lạnh ngắt và bất thể nuốt nổi trong đĩa…
Trong nhà trẻ đó có một người phụ nữ, sau khi tất cả chúng tui đã được uống sữa buổi tối, bà thường tách tui ra khỏi những đứa trẻ đang xếp hàng, đưa tui tới một nơi bí mật, đặt ngón tay trỏ lên miệng như thể chúng tui đang sở có một điều gì đó hết sức bí mật (an ninh) với toàn thế giới. Sau đó, người ấy thường đặt tui ngồi xuống, chải tóc cho tui và dành hàng giờ liền để uốn cong những lọn tóc, khiến cho tui được có cảm giác mình thật xinh đẹp dù chỉ là một vài phút mỗi ngày. Mái tóc tui dày, tối màu và rất mềm mượt khiến cho nhiều người hay hỏi tui có phải là người Ấn Độ hay người Pakistan không. Sau khi vừa hoàn thiện công trình của mình, người phụ nữ tốt bụng đó thường đưa ra một tấm gương và giơ nó ra trước mặt tôi, nhờ thế tui có thể nhìn thấy mái tóc mình cả đằng trước lẫn đằng sau qua một tấm gương nữa treo trên tường và ngưỡng mộ công trình của bà. Đối với tôi, nócoi nhưmột tấm gương có phép màu vậy.
Sau này, hầu hết những thông tin tui biết được về những năm tháng ấu thơ và về lý do tại sao chúng tui lại bị đưa tới trại trẻ đó là do mẹ tui luôn luôn rất articulate sướng khi được nói về tui với những người khác như thể tui không hề có mặt ở đó vậy. tui thường ngồi lặng lẽ trong một góc phòng, chờ đợi một mệnh lệnh để biết được nhiệm vụ tiếp theo của mình là gì trong khi mẹ tui cứ bất ngừng anchorage bên này, anchorage bên kia, diễn thuyết với hết người này đến người khác. Nhưng thỉnh thoảng, khi chợt nhớ ra rằng tui vẫn còn ngồi ở đó, mẹ sẽ lại nhắc tôi: “Đừng bao giờ nói với ông ấy rằng mẹ vừa nói với con như thế nhé”. Cha dượng của tui thường bất thích bất cứ ai nhắc lại những chuyện quá khứ.
Khi tui khoảng mười tuổi, tui thường đến thăm cha tui và cha cũng kể cho tui biết một vài điều nhưng tui không thích cứ liên tục hỏi cha những câu hỏi. Hình như ngày trước cha có một số vấn đề với rượu và mẹ làm cho vấn đề càng tồi tệ hơn khi bất ngớt càu nhàu và khiến cha phải sống trong tình trạng tồi tệ. Cha vừa bỏ chúng tui đi trước khi chúng tui bị đưa tới trại trẻ và mẹ thì bắt đầu hẹn hò với Richard, hay là “Git ngu ngốc”, cái tên tui vẫn thích gọi mỗi khi nhớ về ông ta. Có lẽ ông ta vừa bắt đầu sống trong nhà tui từ ngày đó mặc dù ông ta còn rất trẻ, chỉ mười sáu hay mười bảy tuổi là cùng. Ông ta chỉ lớn hơn tui có mười bốn tuổi.
Jimmy và tui đã từng bị gửi tới hai trại trẻ khác nhau, một trong hai nhà trẻ đó tui nhớ rằng hình như cũng bất đến nỗi tệ. Nhưng nhà trẻ thứ hai thì bất được ổn lắm. Đối với tôi, tất cả người ở đó tương tự như những con quỷ. Nhưng có lẽ họ cũng chỉ quá nghiêm khắc theo cái cách mà tui không cảm giác quen thuộc mà thôi. Chúng tui không bao giờ được phép thì thầm với nhau, bất được phép nói chừng nào người ta cho phép. Có một lần, khi người ta bắt gặp tui thì thầm với Jimmy, họ vừa nhét cả một cái nút chai cuộn giẻ trong miệng suốt cả đêm trong khi tất cả những người khác vừa được đi ngủ hết.
tui bất cảm giác vui vẻ gì khi sống trong trại trẻ nhưng tui vẫn bất bao giờ mong muốn được anchorage trở về nhà, dù cho tui không thể giải thích được lý do tại sao. Khi gặp mẹ, bao giờ tui cũng sẽ nói: “Con thật sự rất mong muốn được trở về nhà!” mặc dù tui hoàn toàn bất muốn điều đó một chút nào cả.
Khi chúng tui được trở về thăm gia (nhà) đình, bầu bất khí trong ngôi nhà đó khiến cho tui hoảng sợ mặc dù trong vòng vài giờ đó, bất có điều gì thực sự tồi tệ xảy ra. tui giữ thái độ im lặng vì bất muốn làm người đàn ông mới tới trong gia (nhà) đình cảm giác bực mình. Nhưng Jimmy thì bất thể kiềm chế được như tui và ngay khi chúng tui vừa xuống xe, bước vào nhà, Jimmy vừa kêu toáng lên như thể hết sức kinh hoàng. tui vẫn còn nhớ rõ ràng rằng điều đó khiến cho Richard nổi giận còn tui thì sợ phát run lên. Tuy vậy, tui đã bất thể làm gì để có thể xoa dịu tình hình và làm Jimmy bình tĩnh lại cho tới khi các nhân viên xã hội đến đưa chúng tui trở lại trại trẻ. Trong suốt chuyến trở về thăm nhà hôm đó, chúng tui cùng ngồi trên ghế sofa, Jimmy thì kêu thét còn tui thì cố gắng dỗ dành em. Cơn giận dữ của Richard và nỗi tuyệt cú vọng của mẹ tui ngày càng tăng lên đến mức bất thể chịu đựng nổi và họ đợi chờ chuyến viếng thăm khó chịu này sớm kết thúc.
Jimmy có một vết sẹo lớn ngay giữa trán. Vết sẹo này vừa gắn bó với em suốt thời (gian) thơ ấu. Người ta luôn luôn nói với tui rằng Jimmy bị vết sẹo đó là do em vừa bị ngã đập đầu xuống cái bàn uống nước trước khi chúng tui bị đưa vào trại trẻ. Lúc đó, tui đã chấp nhận câu chuyện nàycoi nhưmột sự thật hiển nhiên, nhưng giờ đây, khi nghĩ lại, tui cảm giác rằng đó là một vết sẹo quá lớn so với một cú ngã đập đầu vào bàn uống nước bởi lúc đó, Jimmy còn nhỏ xíu nên khó có thể ngã đập vào bàn với một lực mạnh đến như vậy. Lúc này, tui đang tự hỏi bất biết có phải có một điều gì đó còn tồi tệ hơn vừa xảy ra với em trai tui hay bất và rằng tại sao chúng tui lại bị đưa vào trại trẻ, tại sao Jimmy lại luôn hoảng sợ mỗi khi trở về nhà. tui bất thể biết được câu trả lời vì lúc đó Jimmy còn quá bé để có thể nhớ được điều gì.
Có ai đó vừa nói với tui rằng chúng tui bị đưa vào trại trẻ là bởi vì chúng tui đã bị bỏ rơi, rằng chúng tui đã bất được quan tâm đầy đủ nhưng bất ai cho chúng tui biết một cách rõ hơn câu chuyện.
Trước khi bị đưa đến trại trẻ, chúng tui sống trong một căn hộ, nhưng khi trí nhớ của tui hồi tưởng những ký ức về mẹ và Richard thì chúng tui đã chuyển tới sống trong một ngôi nhà. Họ cũng vừa có một đứa con chung, đó là Pete. Điều này có vẻ cũng bình thường, tương tự như những người đang vá víu lại cuộc sống của mình, nuôi dưỡng con cái và cố gắng làm tốt những nghĩa vụ của mình. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Richard cũng vẫn chỉ là một cậu thanh niên.
Đôi khi tui cứ tự hỏi rằng bất biết mẹ và Richard có quyết định đưa tui trở lại nhà bất nếu như tui cũng gây ồn ào, nhặng xị lên như Jimmy. Giờ đây, tui ước gì lúc đó mình bắt chước Jimmy, bất bởi vì sau này Jimmy vừa được những người tốt bụng nhận nuôi. Nhưng lúc đó, dường như chuyện khiến cho Richard trở nên giận dữ là một điều hết sức nguy hiểm và tui chấp nhận ngồi yên một cách ngoan ngoãn. Nhiều năm sau, tui mới phát hiện ra rằng chính họ vừa nói với những người có thẩm quyền là họ “chỉ muốn đưa đứa bé gái về nuôi”. tui vừa không thể tin nổi điều đó. Jimmy cũng vừa được tự mình đọc tập hồ sơ về cậu và cảm giác bị bỏ rơi còn đen tối ảnh mãi, thậm chí ngay cả khi tui khẳng định rằng đó là một sự giải thoát may mắn nhất giành cho cậu.
tui cũng vừa được nghe mẹ kể rằng gia (nhà) đình chúng tui đã phải hối lộ ai đó trong chính quyền đất phương thì người ta mới cho phép tui trở về nhà và rằng hai nhân viên nhà nước lớn tuổi vừa từ chức khi họ biết được rằng tui đang bị đưa trở lại cái “hố sâu đất ngục đó”. Từ này vừa được sử dụng để mô tả gia (nhà) đình tui trong một số bản báo cáo. Nếu được đọc những tập hồ sơ bị thất lạc của tui chắc chắn sẽ rất ấn tượng nhưng những điều vừa xảy ra trong một vài năm đầu tiên đó của cuộc đời tui cũng chẳng còn quan trọng lắm bởi vì những nỗi kinh hoàng thực sự chỉ mới chớm bắt đầu mà thôi.
Một cảnh tượng luôn luôn hiện có rất rõ trong tâm trí tui là khi phải nói lời tạm biệt với Jimmy trên ngưỡng cửa trại tế bần. Jimmy khóc nức nở và tui thực sự cũng muốn được làm như thế nhưng tui không dám cho bất kỳ ai biết cảm xúc thực của mình. Ai đó vừa nói với tui rằng Jimmy cũng sẽ trở về nhà trong một hai tuần nữa nhưng tui không hề tin vào điều đó. tui nghĩ rằng chắc hẳn tui đã nghe lỏm thấy điều gì đó, nên tui biét rằng những lời nói đó chỉ là dối trá. tui biết họ đang sắp sửa chia rẽ chúng tui và điều đó làm trái tim tui tan nát. tui vừa từng căm thù cái trại tế bần này nhưng ít nhất ở đó tui cũng còn có Jimmy. Nhưng giờ đây, tui đang sắp phải chuyển đến nơi mà những điều tồi tệ hơn sẽ xảy ra, và tui thậm chí còn bất có Jimmy ở bên để ôm ấp, vỗ về và sẻ chia.
 

Felicio

New Member
Nhưng tui không hề nói với mẹ bất kỳ điều gì đang diễn ra trong tâm trí mình. tui chỉ nói với bà rằng tui đang rất mong chờ được trở về nhà bởi vì tui không muốn làm tổn thương tình cảm của bà.
Từ khi Jimmy và tui bị chia rẽ, tui thường cố gắng liên lạc, giao tiếp với em bằng ngoại cảm bất cứ khi nào tui được ở một mình. tui có một cái bớt trên cánh tay và tui đã cố bắt mình tin rằng lối cái bớt đó mang hình tương tự như chữ “J”, vì vậy tui cứ nhìn chăm chú vào đó và cố gắng nói chuyện với Jimmy bằng trí não, nói với em rằng phải cố gắng để trở thành một cậu bé tốt và hứa với Jimmy rằng chẳng bao lâu nữa tui sẽ đến thăm cậu, kể với cậu tất cả những gì vừa xảy đến với tôi. Nhưng thực tế là từ đó cho tới khi chúng tui trưởng thành, chúng tui không hề gặp lại nhau một lần nào cả. Tuy nhiên, ở vào thời (gian) điểm đó, cách giao tiếp bằng ngoại cảm với Jimmy mà tui tự huyễn hay mình cũng giúp tui thanh thản chút ít bởi vì tui nghĩ rằng mình vẫn còn liên lạc được với cậu em trai.
Sau Pete, mẹ và Richard còn có thêm ba cậu con trai khác nữa, gần như mỗi năm một đứa, nhưng bất đứa nào có thể thay thế được Jimmy trong lòng tôi. tui phải giữ kín những tình cảm với Jimmy, tui không bao giờ được phép nói chuyện về cậu, phải coi cậu như thể chưa từng còn tại trong cuộc sống của chúng tôi. Gia đình tui còn có không số những bí mật (an ninh) kiểu như vậy. tui bất bao giờ được phép nói với bất cứ ai rằng Richard là cha dượng chứ bất phải cha đẻ của tui mặc dù chắc hẳn bất kỳ người hàng xóm nào cũng biết được sự thật đó. Bốn đứa em cùng mẹ khác cha của tui không bao giờ nhận ra rằng tui không phải là người chị ruột của chúng cho tới khi tui hai mươi tuổi và những chứng cứ tại phiên tòa phơi bày tất cả việc ra ánh sáng. tui cũng bất bao giờ được phép liên lạc với bất cứ người họ hàng nào thuộc đằng cha đẻ tui như thể họ bất hề còn tại. Và vì vậy, tui cũng bất hề có ý niệm gì trong ký ức về ông bà nội tôi. Có vẻ như Richard muốn kiểm soát từng thông tin và chỉ cho phép một số lượng ít ỏi có thể đến được với tui vậy.
Cha tui kể với tui rằng ông vừa cố gắng đến thăm tui vài lần nhưng bao giờ cũng phải đụng đầu với bạo lực và sự thô lỗ, vì vậy ông nghĩ rằng sẽ an toàn hơn cho tui nếu như ông lánh xa ra và để cho tất cả việc lắng xuống. Điều đó khiến tui có cảm giác như cùng minh cuối cùng của mình cũng vừa biến mất mặc dù sau này tui đã phát hiện ra rằng ông vẫn cố gắng dõi theo những gì xảy đến đối với cuộc sống của tui theo một cách khác.
Một hôm, một bức ảnh của Jimmy rơi ra từ sau một cuốn album. Một trong những đứa em trai cùng mẹ khác cha của tui hỏi:
- Ai đây? Ai đây?
Ngay lập tức Richard nổi giận, ném ngay bức ảnh vào thùng rác và cấm chúng bất được hỏi thêm bất kỳ điều gì về đứa trẻ trong bức ảnh đó nữa. Vậy là Jimmy bất còn là một phần trong gia (nhà) đình tui nữa.
Ngôi nhà nào chúng tui sống cũng đều hết sức gọn gàng, sáng sủa. tui đoán rằng có lẽ đó là một lý do khiến cho mẹ và Richard thuyết phục được các nhà chức trách rằng họ có thể trở thành những bậc cha mẹ tốt đối với tôi. Họ luôn giữ cho nhà cửa sạch như lau như ly, bất một vết bẩn và trả toàn biệt lập. Cha dượng của tui bị đen tối ảnh bởi chuyện trang trí nhà cửa. Không có ngày nào là ông ta bất trang trí, sắp đặt lạiphòng chốngnày hayphòng chốngkhác với những thứ giấy dán tường phế phẩm, loại giấy mà bạn có thể thấy trong những quán rượu cũ kỹ, lỗi thời, hay sơn lại màu sơn khác, hay sửa lại cái bệ lò sưởi bằng gạch giả. Thậm chí, ngày đó, tui còn hay bọc sách vở của mình bằng những mảnh giấy thừa từ những cuộn giấy dán tường của ông ta.
Sự riêng tư, biệt lập của gia (nhà) đình chúng tui là tất cả đối với ông ấy. Ngôi nhà của chúng tui bao giờ cũng là ngôi nhà đẹp nhất trong khu phố. Những tấm rèm phủ kín khung cửa sổ suốt cả ngày và còn được gia (nhà) cố thêm một lớp rèm bằng nhung dày cộm ngay khi ánh sáng bên ngoài bắt đầu mờ và trong nhà thắp đèn. Chỉ có Chúa mới biết họ lấy ở đâu ra nhiều trước thế để mua chúng nhưng sự thật là họ vừa đặt mua tấm rèm nhung đó từ trong những quyển sách giới thiệu vải mẫu. Không con mắt tò mò nào có được thời cơ dù là nhỏ nhất nhìn thấy cuộc sống bên trong của chúng tôi. Bên ngoài ngôi nhà là những cánh cổng cùng hàng rào cao ngất và những bụi cây còn cao hơn thế. Không ai, kể cả những thành viên trong gia (nhà) đình có thể ra vào ngôi nhà một cách dễ dàng khi phải vượt qua những lần khóa và again cửa kiên cố như thế. Richard vừa kiểm soát trả toàn lãnh đất của mình.
Tất cả chúng tui đều phải làm chuyện nhà bất ngừng nghỉ. Không một hạt bụi, bất một vết bẩn nào có thể thoát khỏi đôi mắt diều hâu của Richard. Chỉ cần một chút bông nhỏ xíu rơi ra từ quần áo hay bít tất của chúng tui xuống thảm là ngay lập tức chúng tui bị quát mắng. Vì thế chúng tui thường đi dép lê trong nhà để tránh điều đó xảy ra. Bất cứ ai đến thăm nhà chúng tui cũng bất thể tin được rằng người ta lại có thể giữ gìn một ngôi nhà đầy trẻ con được gọn gàng và sạch sẽ đến như vậy. Tất cả thìa, dĩa, cốc, chén, bát, đĩa trong tủ bếp, chạn bát đều được dọn xuống, lau chùi hàng ngày, tất cả thứ đồ gỗ đều được đem ra ngòai cọ rửa, kể cả nồi nấu và tủ lạnh. Khung cửa sổ, cửa ra vào là những nơi thường khuất tầm mắt và bất được để ý cũng được lau chùi mỗi ngày. Mọi thứ trong nhà lúc nào cũng bóng lộn như trong một doanh trại quân đội được điều hành bởi một thiếu tá lúc nào cũng sẵn sàng nổi cơn thịnh nộ. Cầu thang phải được cọ bằng tay mỗi buổi sáng và sau đó mẹ sẽ làm sạch nó thêm ba bốn lần nữa trong suốt cả ngày.
Khu vườn cũng nhận được sự quan tâm kỹ lưỡng tương tự. Rìa thảm cỏ được cắt bằng chằn chặn bởi kéo.
Nhưng làm chuyện nhà là cách duy nhất để khiến tui bận rộn và tránh được Richard khi ông ta bỗng nhiên nổi cáu.
Richard trẻ hơn mẹ khoảng bốn tuổi và cũng chỉ hơn tui khoảng mười bốn tuổi khi tui được đưa trở về nhà. Nhưng đối với tui ông ta vẫn là người lớn hòan toàn và tui biết rằng chuyện phản đối lại ông ta hay bất nghe lời ông ta dưới bất kỳ hình thức nào cũng sẽ cùng nghĩa với chuyện mạo hiểm tới sự an toàn của chúng tôi. tui rất ghét phải uống những viên thuốc khi còn ở trại tế bần và tui không bao giờ cảm giác sợ hãi khi chống đối lại những người quản lý chuyện uống thuốc. Vậy mà có điều gì đó ở người đàn ông này khiến cho tui biết rằng nếu như tui dám chống đối lại ông ta, tất cả việc sẽ trở nên ngàn lần tồi tệ hơn thế.
Trông ông ta bất giống như một con quỷ mặc dù ông ta cao hơn sáu anxiety (1m80), mảnh dẻ và nhiều cơ bắp. Ông ta có mái tóc hoe vàng với đôi mắt màu xanh sáu như mắt rắn, ăn mặc bình thường nhưng rất chải chuốt. Ông ta rất quan tâm tới vẻ bề ngoài, cũng tương tự như chăm nom ngôi nhà của mình vậy. Trong nhiều năm liền, tui đã phải là quần áo cho ông ta nhiều tới nỗi tui vẫn nhớ chính xác những thứ đồ mà ông ta có: một đôi quần jean và áo phông cổ tròn, những chiếc áo len cổ chữ V và những chiếc quần hiệu Farrahs. Khi tui lớn tuổi hơn chút nữa, bạn bè tui đôi khi nói với tui rằng họ rất ngưỡng mộ ông ta. Điều đó khiến tui cảm giác phát ốm bởi vì đối với tôi, ông ta dườngcoi nhưsản phẩm xấu xí nhất của làm ra (tạo) hóa trên thế giới này. Ông ta xăm tên mẹ lên cổ để nói với cả thế giới rằng ông ta mạnh mẽ đến thế nào.
Ngay sau khi tui vừa bị đưa trở lại ngôi nhà đó và bất ai ở thế giới bên ngoài có thể nhìn thấy tui nữa, ông ta thể hiện ra mặt sự căm ghét đối với tôi. Bất cứ khi nào đi qua tui mà mẹ bất để ý, ông ta đều đánh tôi, hay giật tóc tui thật mạnh đến mức tui có cảm tưởng tóc tui gần như đứt ra khỏi da thịt. Ông ta thường ghé môi sát tai tui và rít lên rằng ông ta khó chịu và căm ghét tui đến thế nào, cùng thời những ngón tay ông ta như gọng kìm véo mạnh vào má tôi. Ông ta sẽ phun ra những lời lẽ sau:
- Tao căm ghét mày, đồ con hoang Pakistan. Trước khi mày trở về đây, tất cả thứ đều tốt đẹp, mày là đứa con lai chó chết. Mày là đồ xấu xí gớm ghiếc. Mày cứ đợi đấy, rồi sẽ biết tay tao!
Sự căm ghét mà ông ta dành cho tui lớn đến nỗi ông ta bất thể kiềm chế nổi bản thân mình. Gọi tui với cái tên “con hoang Pakistan” là lời sỉ nhục tồi tệ nhất mà ông ta có thể nghĩ ra bởi vì ông ta thường tự hào khi mang theo mình những tư tưởng kỳ thị chủng tộc tương tự như một tấm huân chương danh dự trên ngực áo.
Ông ta thường xuyên khạc nhổ vào đĩa thức ăn của tui bất cứ khi nào ông ta có thời cơ và tui thường phải trộn cả nước bọt với súp khoai tây hay nước thịt để dễ nuốt hơn bởi vì bao giờ ông ta cũng bắt tui phải ăn tới miếng cuối cùng có trong đĩa. Ông ta sẽ nói tương tự như một người cha quan tâm tới sự ăn uống của con mình: “Con bất được rời khỏi bàn nếu như bất ăn hết đĩa thức ăn của mình đâu đấy!”. Nhưng bao giờ ông ta cũng cười rất nham hiểm vì ông ta biết rõ những gì mình vừa làm được.
Khi cậu em Pete của tui đủ lớn để có thể nói ra những gì nó nhìn thấy thì một lần điều đó vừa thực sự xảy ra.
- Ơ, sao ba lại nhổ vào đĩa thức ăn của chị Janey?
Ông ta nạt nộ:
- Đừng có nói những điều ngu ngốc như thế. Ta đâu có làm thế.
Khi tui thấy mẹ vừa chú ý tới sự chuyện này, và vì nghĩ rằng tui đã có một nhân chứng là Pete, tui lấy hết can đảm lên tiếng:
- Đúng là ba vừa làm thế. Ba luôn luôn làm như thế.
Nhưng mẹ bất bao giờ có thể tin rằng ai đó lại làm điều đáng ghê tởm như thế và từ đó trở đi Richard vừa biến trò đó thành một trò tệ hại gấp đôi. Ông ta thường làm ra (tạo) ra những tiếng động trên đĩa thức ăn của tui và sau đó khạc một miếng dãi to gấp bội vào đồ ăn của tui khi mẹ tui anchorage đi, chỉ tặc lưỡi một cách bất hài lòng và nói với ông ta “đừng có vớ vẩn như thế nữa” như thể điều đó chẳng hơn gì một trò đùa mà bà bất cảm giác buồn cười.
tui nghĩ chắc hẳn bà cũng biết ông ta căm ghét tui đến thế nào bởi vì khi tui còn bé dường như bất bao giờ bà muốn để tui ở lại một mình trongphòng chốngvới ông ta lâu. Nếu như bà thấy Richard đang bực dọc mà bà lại phải đi toa lét thì bà thường gọi tui đi cùng, tương tự như gọi một con chó theo gót chủ. Khi chúng tui đã vào bên trong toa lét, bà sẽ để tui ngồi xuống ngay đằng trước bà, lưng tui tựa vào đầu gối bà trong khi bà làm chuyện của mình.tui bất thể tìm ra một lý do khác cho hành động đó của bà, nhưng chúng tui không bao giờ nói với nhau về điều đó và tui luôn luôn hạnh phúc được đi cùng với bà bởi vì tui biết rằng điều đó sẽ giúp tui thoát khỏi một cái tát tai hay một cú đá của Richard. Tuy nhiên, điều mà bà bất bao giờ nhận ra là bất phải chỉ khi bất vui hay cáu giận Richard mới đánh tôi, véo tui hay rít lên những lời nguyền rủa, sỉ nhục vào tai tui mà ông ta làm điều đó tất cả lúc, tất cả nơi, trong tất cả hoàn cảnh.
Căn nhà nơi chúng tui ở có baphòng chốngngủ. Vì vậy, tui có mộtphòng chốngriêng ngay từ đầu và nó cũng được trang trí rất đẹp, tương tự nhưphòng chốngngủ của bất cứ cô bé con nào. Giấy dán tường trongphòng chốngtui cũng đầy màu sắc, từ loại giấy có những cô bé con đội những chiếc mũ mềm, rộng, xinh xắn tới những con ngựa đủ kích cỡ, kiểu dáng. tui cũng có rất nhiều đồ chơi nhưng tui không bao giờ được phép chơi với chúng trừ khi tui trả ơn cho Richard bằng một điều gì đó.
Những lần trả ơn đó vừa trở thành thường nhật trong cuộc sống của tôi. Nếu như mẹ cho phép tui ra ngoài chơi khi Richard đi đâu đó và rồi ông ta trở về nhà và biết rằng tui đã ra ngoài thì có nghĩa là tui đã “nợ ông ta một lần trả ơn”. Nếu như tui muốn ăn một cái kẹo, hay muốn đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của một người bạn hay muốn xem vở “The Muppet”, ông ta vẫn có thể cùng ý nhưng ông ta sẽ làm cho tui biết rằng sau đó tui sẽ phải bù lại bằng một lần trả ơn. Cuối cùng, tui quyết định bất hỏi xin ông ta bất kỳ điều gì nữa nhưng ông ta vẫn yêu cầu tui những lần trả ơn, hay thay vì thế ông ta gọi nó là “những hình phạt” vì “những tội lỗi”, chẳng hạn như khi ông ta thấy mặt mũi tui sưng sỉa, hờn dỗi hay ủ ê. Giờ đây, khi ngẫm lại quá khứ, tui nhận ra rằng, bằng cách này hay cách khác, ông ta cũng vẫn yêu cầu tui những lần trả ơn, vì vậy, tui ước rằng tui đã xin nhiều thứ hơn để đổi lấy những lần tui phải trả ơn ông ta. Thế nhưng lúc đó, tui còn quá nhỏ để có thể hiểu được một cách rõ ràng những gì đang diễn ra. Ông ta vừa sắp xếp để tất cả chuyện trở nên phức tạp và đáng sợ đối với tôi.
Wolfie là thứ đồ chơi yêu thích của tôi. Đó là một con thú nhồi bông với cái đầu chó rất lớn, to gần bằng tôi. Wolfie có một khoảng eo nhỏ giữa thân. tui thường vòng tay qua chỗ ngẵng đó và Wolfie có thể khiêu vũ với tôi, đi cùng tui xung quanh căn phòng. Đó là người bạn thân nhất của tôi.
Nếu như Richard muốn trừng phạt tui mà mẹ lại ở nhà, ông ta sẽ thì thầm vào tai tôi: “Nhìn đây này!”. Sau đó ông ta sẽ mắng chửi tui vì một điều gì đó và mắng mỏ, to tiếng với mẹ rằng tui là một con bò xấu xí, đáng bực mình. Khi nhìn thấy cơn giận dữ của ông ta khi đó, mẹ sẽ cùng ý với ông ta, tặc lưỡi một cách buồn bã với cô bé con mệt mỏi, ủ rũ là tôi. Sau đó, Richard sẽ đá tôi, tát tai tui và túm lấy đuôi tóc lôi tui lên nhà, làm cho tui không thể nào theo kịp và thế là đương nhiên, tui bị kéo lê đi trả toàn bằng mớ tóc trên đầu. Ông ta sẽ nói với mẹ rằng ông ta sẽ đưa tui lên giường đi ngủ và sẽ “nói chuyện” với tui nhưng sau đó ông ta sẽ đánh tui còn dã man hơn là khi tui còn ở dưới nhà. Ông ta sẽ nói với tui trong lúc kẹp nhéo khuôn mặt tui qua những ngón tay như gọng kìm:
- Hãy đợi cho tới khi mẹ mày đi vắng. Rồi mày sẽ biết tay tao!.
Ban đầu, khi ông ta hay đánh đập tui bằng tay, bằng dép hay bằng gậy, tui thường khóc thút thít. Nhưng chẳng mấy chốc, tui quyết tâm sẽ bất để cho ông ta được hả hê như thế nữa. tui bất thể ngăn nước mắt ròng ròng chảy ra vì đau đớn nhưng tui nhận thấy rằng nếu như tui nghiến chặt răng và nhìn chằm chằm vào ông ta thì tui có thể ngăn mình bật lên những tiếng nức nở. Đó chỉ là một chút rất nhỏ sự chống đối mà tui thấy mình còn có đủ can đảm và sức mạnh để thực hiện và điều đó thường khiến cho sự hành hạ, đánh đập còn trở nên tàn tệ hơn.
Ông ta nói:
- Không khóc hả? Có nghĩa là mày thấy như thế này chưa đủ đau phải không?
Nhưng sau đó, khi tui khóc thành tiếng, ông ta thậm chí còn trở nên giận dữ hơn và bảo tui rằng ông ta sẽ cho tui lý do để khóc cho dễ dàng. Ông ta luôn luôn làm điều gì ông ta muốn mà bất cần quan tâm tới chuyện tui nói gì hay làm gì.
 

Oidhche

New Member
Trích từ bài của minhtrang86_vn viết lúc 21:14 ngày 07/03/2009:
Bạn ơi.....hay quá....tớ đang chờ bạn đây...



ở đây có này bạn
http://www.vuontaodan.net/thuviensach/noidung.aspx?id=00537%20&matg=00182
 
Các chủ đề có liên quan khác
Tạo bởi Tiêu đề Blog Lượt trả lời Ngày
D Tài liệu Liên môn tích hợp ngữ văn 11 bài chữ người tử tù Luận văn Sư phạm 0
K Hướng dẫn học sinh trung học phổ thông đọc hiểu văn bản Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân theo đặc trưng thi pháp chủ nghĩa lãng mạn Luận văn Sư phạm 2
V Hình phạt tù đối với người chưa thành niên phạm tội - lý luận và thực tiễn áp dụng Luận văn Luật 0
A Quyền và nghĩa vụ của người chấp hành hình phạt tù: vấn đề lí luận và thực tiễn4 Luận văn Luật 0
B Bài thơ Tâm tư trong tù hay chính là một khúc ca tâm trạng của người thanh niên trẻ – một cánh chim Văn học 0
N Chủ tịch Hồ Chí Minh là một nhà thơ lớn, nhưng trong Nhật kí trong tù, Người lại viết: Văn học 0
P Trong bài thơ Giải đi sớm của Hồ Chí Minh, hình ảnh người tù bị giải đi sớm đã hóa thành nhà thơ đi Văn học 0
C Nhận thức của những người sau khi chấp hành xong hình phạt tù về quá trình tái hoà nhập cộng đồng Tài liệu chưa phân loại 0
L Nhất sinh đê thủ bái mai hoa - Từ nguyên mẫu Cao Bá Quát đến hình tượng Huấn Cao trong Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân Tài liệu chưa phân loại 0
Q Mọi người cho em hỏi Học xong Foundation có được chuyển ngành không? Sinh viên chia sẻ 1

Các chủ đề có liên quan khác

Top