dau_tay712211
New Member
Cô gái quê sinh trưởng ở vùng ven hồ Meceisee, nuôi mộng ước trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng thế giới. Vì thế ngay khi tốt nghề trung học, cô liền khăn gói rời làng quê, tới thành phố New York náo nhiệt để thử vận may của cuộc đời .
Thành phố New York nổi tiếng thế giới về đắt đỏ, nhưng cũng nổi tiếng về các dịch vụ thật dễ dàng. Tuy bạn không có nhiều tiền, cũng vẫn có thể thuê nhà và được ghi nợ, nhưng phải trả tiền thuê theo giá cắt cổ, và thế là bạn trở thành con nợ nặng lãi khó thoát.
Để thực hiện ước mơ của đời mình, cô gái rất chịu khó làm việc. Ban ngày cô đến nhạc viện học thanh nhạc, buổi tối cô đi làm nhân viên phục vụ cho một nhà hàng, để kiếm tiền trang trải học phí và các chi phí khác cho cuộc sống.
Một hôm, trời đang giữa tiết đông giá, có một ông lão khuôn mặt tiều tụy, quần áo nhàu nát, đẩy cửa bước vào trong nhà hàng. Nhiều người ngước nhìn ông lão, cho rằng ông lão muốn tìm chỗ ấm áp để tránh cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông ở bên ngoài. Một vài nhân viên nhà hàng còn muốn đuổi ông ra khỏi nhà hàng. Chỉ có cô gái quê là động lòng trắc ẩn. Cô biết nước Mỹ tuy có tiếng giàu có nhất thế giới, nhưng cuộc sống của nhiều người già về cuối đời lại rất cực khổ, cùng kiệt khó và cô độc, có khi không có cả chỗ nương thân tránh rét mùa đông vì tiền thuê nhà, con cái không đoái hoài.
Vì thế cô gái quê giàu lòng nhân ái, hết sức thông cảm với ông lão. Cô chủ động mang một chiếc ghế ấm lại mời ông ngồi xuống, lấy cho ông cốc nước chè nóng và chiếc bánh ngọt. Tất nhiên tất cả chi phí được chủ cửa hàng tính trừ vào tiền công của cô. Để cho ông lão yên tâm và thoải mái nghỉ ngơi, cô còn lại bên ông trò chuyện. Cô kể về làng quê của cô bên hồ Meceisee xinh đẹp, về những kỷ niệm thời (gian) thơ ấu và những dự định của cô trong tương lai. Để tăng thêm tình thân mật, cô còn cất tiếng hát khẽ cho ông lão nghe những bài dân ca quê hương mình. Cô chủ động nhiệt tình mời ông tham gia vui chung với các bạn trẻ tuổi của cô.
Dần dần ông lão cảm giác bớt cô độc, nụ cười vừa xuất hiện trên khuôn mặt buồn khổ của ông lão. Từ đó ông lão thỉnh thoảng lại đến cửa hàng trò chuyện cùng cô gái quê.
Khoảng hai tháng sau buổi tối đáng nhớ đó, cô gái nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong có một cái chìa khóa và một tờ séc lĩnh một khoản tiền lớn và một bức thư ngắn. Nhìn những thứ nhận được, cô gái phân vân không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình.
Bức thư ngắn được viết như sau.
“ Con gái, xin cho phép xưng hô như vậy nhé ! Thời tuổi trẻ, bố là một cựu chiến binh ở Việt nam, may mắn thoát chết trở về nước Mỹ. Hối hận vì hành động tội ác của mình vừa làm ở Việt nam, bố vừa nguyện cả đời không lấy vợ và nuôi 3 người con nuôi. Lo cho chúng ăn học, tạo công ăn chuyện làm cho chúng. Nay chúng vừa trưởng thành, có cuộc sống riêng ổn định. Nhưng hình như chúng quên mất còn có một người bố nuôi đang sống trên đời. Trước kia bố là kỹ sư giỏi của một công ty lớn, được trả lương khá cao, nên về kinh tế không có khó khăn gì. Nhưng nhiều tiền mà làm gì khi cái tuổi gần đất xa trời này của bố? Tiền có mang theo xuống lòng đất để dùng đâu mà cần? Cái bố cần là tình thương yêu của con người với con người, là lòng hiếu thuận của con cái. Con gái ạ ! Tình cảm của con dành cho bố không thể nào mua được bằng tiền. Nay bố vừa đến lúc lá rụng về cội, nên tặng tất cả số tiền bố dành dụm được suốt cả cuộc đời, cùng căn hộ mà bố vừa sống mấy chục năm qua. Mong sao những thứ lặt vặt đó có thể giúp cho con có cuộc sống dễ chịu hơn một chút, giúp con thực hiện được ước mơ trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng thế giớ của đời mình”.
Cô gái bồi hồi xúc động, mắt ngấn lệ, mãi sau mới bình tĩnh lại được. Để an ủi người già cô đơn, cô quyết dùng khoản tiền của ông lão tặng cho làm album ca nhạc dành tặng riêng cho ông lão tốt bụng. Album ca nhạc này dần dần nổi tiếng khắp thế giới, cô gái quê theo đó cũng nổi tiếng trên toàn thế giới. Đó chính là một đoạn trong cuộc đời của ngôi sao ca nhạc nổi tiếng thế giới - Madonna.
Theo VHTT.
Thành phố New York nổi tiếng thế giới về đắt đỏ, nhưng cũng nổi tiếng về các dịch vụ thật dễ dàng. Tuy bạn không có nhiều tiền, cũng vẫn có thể thuê nhà và được ghi nợ, nhưng phải trả tiền thuê theo giá cắt cổ, và thế là bạn trở thành con nợ nặng lãi khó thoát.
Để thực hiện ước mơ của đời mình, cô gái rất chịu khó làm việc. Ban ngày cô đến nhạc viện học thanh nhạc, buổi tối cô đi làm nhân viên phục vụ cho một nhà hàng, để kiếm tiền trang trải học phí và các chi phí khác cho cuộc sống.
Một hôm, trời đang giữa tiết đông giá, có một ông lão khuôn mặt tiều tụy, quần áo nhàu nát, đẩy cửa bước vào trong nhà hàng. Nhiều người ngước nhìn ông lão, cho rằng ông lão muốn tìm chỗ ấm áp để tránh cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông ở bên ngoài. Một vài nhân viên nhà hàng còn muốn đuổi ông ra khỏi nhà hàng. Chỉ có cô gái quê là động lòng trắc ẩn. Cô biết nước Mỹ tuy có tiếng giàu có nhất thế giới, nhưng cuộc sống của nhiều người già về cuối đời lại rất cực khổ, cùng kiệt khó và cô độc, có khi không có cả chỗ nương thân tránh rét mùa đông vì tiền thuê nhà, con cái không đoái hoài.
Vì thế cô gái quê giàu lòng nhân ái, hết sức thông cảm với ông lão. Cô chủ động mang một chiếc ghế ấm lại mời ông ngồi xuống, lấy cho ông cốc nước chè nóng và chiếc bánh ngọt. Tất nhiên tất cả chi phí được chủ cửa hàng tính trừ vào tiền công của cô. Để cho ông lão yên tâm và thoải mái nghỉ ngơi, cô còn lại bên ông trò chuyện. Cô kể về làng quê của cô bên hồ Meceisee xinh đẹp, về những kỷ niệm thời (gian) thơ ấu và những dự định của cô trong tương lai. Để tăng thêm tình thân mật, cô còn cất tiếng hát khẽ cho ông lão nghe những bài dân ca quê hương mình. Cô chủ động nhiệt tình mời ông tham gia vui chung với các bạn trẻ tuổi của cô.
Dần dần ông lão cảm giác bớt cô độc, nụ cười vừa xuất hiện trên khuôn mặt buồn khổ của ông lão. Từ đó ông lão thỉnh thoảng lại đến cửa hàng trò chuyện cùng cô gái quê.
Khoảng hai tháng sau buổi tối đáng nhớ đó, cô gái nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong có một cái chìa khóa và một tờ séc lĩnh một khoản tiền lớn và một bức thư ngắn. Nhìn những thứ nhận được, cô gái phân vân không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình.
Bức thư ngắn được viết như sau.
“ Con gái, xin cho phép xưng hô như vậy nhé ! Thời tuổi trẻ, bố là một cựu chiến binh ở Việt nam, may mắn thoát chết trở về nước Mỹ. Hối hận vì hành động tội ác của mình vừa làm ở Việt nam, bố vừa nguyện cả đời không lấy vợ và nuôi 3 người con nuôi. Lo cho chúng ăn học, tạo công ăn chuyện làm cho chúng. Nay chúng vừa trưởng thành, có cuộc sống riêng ổn định. Nhưng hình như chúng quên mất còn có một người bố nuôi đang sống trên đời. Trước kia bố là kỹ sư giỏi của một công ty lớn, được trả lương khá cao, nên về kinh tế không có khó khăn gì. Nhưng nhiều tiền mà làm gì khi cái tuổi gần đất xa trời này của bố? Tiền có mang theo xuống lòng đất để dùng đâu mà cần? Cái bố cần là tình thương yêu của con người với con người, là lòng hiếu thuận của con cái. Con gái ạ ! Tình cảm của con dành cho bố không thể nào mua được bằng tiền. Nay bố vừa đến lúc lá rụng về cội, nên tặng tất cả số tiền bố dành dụm được suốt cả cuộc đời, cùng căn hộ mà bố vừa sống mấy chục năm qua. Mong sao những thứ lặt vặt đó có thể giúp cho con có cuộc sống dễ chịu hơn một chút, giúp con thực hiện được ước mơ trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng thế giớ của đời mình”.
Cô gái bồi hồi xúc động, mắt ngấn lệ, mãi sau mới bình tĩnh lại được. Để an ủi người già cô đơn, cô quyết dùng khoản tiền của ông lão tặng cho làm album ca nhạc dành tặng riêng cho ông lão tốt bụng. Album ca nhạc này dần dần nổi tiếng khắp thế giới, cô gái quê theo đó cũng nổi tiếng trên toàn thế giới. Đó chính là một đoạn trong cuộc đời của ngôi sao ca nhạc nổi tiếng thế giới - Madonna.
Theo VHTT.