emsorry_27
New Member
Đây là tuyện tập những truyện kể “ngày xửa, ngày xưa” rất hay trên thế giới: từ châu Á đến châu Phi, từ đảo nước Anh ở Đại Tây Dương đến đảo Haiti ở Thái Bình Dương.
Nội dung các truyện nhẹ nhàng, hấp dẫn, song điều đặc sắc là bạn đọc được thưởng thức những câu chuyện này theo phong cách mới lạ: dí dỏm, bất ngờ qua lời kể mang đậm dấu ấn cá nhân của những người kể chuyện. Một số kể theo phong cách truyền miệng, một số kể theo nguyên bản sưu tầm được, một số khác lại chọn cách sáng tác mới… Chính vì vậy, mỗi câu chuyện ở đây không những thú vị, độc đáo về nội dung mà chúng còn là những thể hiện sáng làm ra (tạo) về nghệ thuật ngôn từ.
Sau đây là một truyện trích trong cuốn này, các bạn đọc thử xem có thích không :
Truyện Xênêgan
Người kể: Mamadou Diallo
Diabu N’Dao
Diabu N''Dao là một em gái nhỏ sống trong một ngôi làng ở Xênêgan. Giống như tất cả trẻ em châu Phi, em rất thích hạt cọ. Tất cả các em đều thích đập hạt cọ để ăn cái nhân be bé bên trong.
Nhưng Diabu N''Dao lại quá say mê. Em rất rất thích loại hạt cọ này.
Thậm chí ban đêm, khi tất cả người đều vừa ngủ say, Diabu vẫn còn đập hạt cọ một mình ở khoảnh sân rộng lớn trước nhà.
Ngay cả khi cả làng vừa say giấc nồng, người ta vẫn còn nghe thấy Diabu N''Dao đập hạt cọ.
Một đêm, khi cô bé đang đập hạt cọ một mình thì có tiếng Sư tử gầm ở đằng xa, trong rừng rậm.
Mẹ của Diabu N''Dao tỉnh dậy ngay lập tức:
- Diabu N''Dao, Diabu N''Dao, Diabu, chạy vềphòng chốngcon ngay đi. Con có nghe thấy tiếng sư tử gàm không? Thế nào nó cũng đi vào làng...
- Ôi, con đang đập hạt cọ mẹ ạ. Một con sư tử nhỏ làm sao dọa được Diabu N''Dao. Diabu N''Dao đang đập hạt cọ.
Và thế là cô bé vẫn tiếp tục bình thản đập hạt cọ.
Hằng ngày, cô bé ngồi trước một tấm đá dày và phẳng lì, đặt hạt cọ lên đó và dùng một hòn đá nhỏ để đập. Đập được hạt nào, cô bé bỏ luôn nhân vào miệng và nhai ngon lành.
Nhưng lại có tiếng gầm to hơn. Con sư tử vừa đến rất gần.
Ông bố tỉnh dậy:
- Diabu N''Dao, Diabu N''Dao, Diabu, chạy nhanh vềphòng chốngđi. Con “nghe thẩy sư tử gầm không? Không ai dám ra cứu con đâu.
- Ôi, con đang đập hạt cọ bố ạ. Một con mèo con ốm yếu làm sao dọa được con. Diabu N''Dao đang đập hạt cọ.
Và cô bé vẫn tiếp tục đập... Cốp! Cốp! Cốp! Cô cho vào miệng nhai... Cốp! Cốp! Cốp! Cô tiếp tục nhai...
Nhưng lúc này; sư tử vừa vào đến làng.
Tiếng gầm của nó thật khủng khiếp. Không ai dám ra ngoài nữa. Cửa tất cả các nhà đểu đóng chặt.
Diabu N''Dao còn có một anh trai. Anh ngủ trong một căn nhà khác ở cuối sân. Lần này, đến lượt người anh tỉnh dậy:
- Diabu N''Dao, Diabu, em chạy nhanh vàophòng chốnganh đi. Con sư tử sẽ đánh hơi thấy em đấy. Nhanh lên!
- Ôi, em đang đập hạt cọ.
Sư tử vừa vào trong sân và tiến về phia Diabu N''Dao.
Diabu N''Dao bật dậy, ném hòn đá nhỏ và lao vào sư tử. Thế là sư tử nuốt chửng luôn Diabu N''Dao.
Nhưng Diabu N''Dao chui qua đít sư tử... Rồi cô bé nuốt chửng sư tử...
Nhưng sư tử chui qua đít Diabu N''Dao và lại nuốt cô bé...
Diabu N''Dao chui qua đít sư tử, nuốt sư tử rồi dùng giấy nút đít lại.
Cô bé bình thản đi ngủ và đêm hôm đó ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Diabu N''Dao tỉnh dậy. Cô bé vắt chân lên cổ chạy thật nhanh.
Mọi người đều ngạc nhiên tự hỏi: con bé đi đâu mà chạy nhanh thế? Chỉ riêng Diabu N''Dao biết mình đi đâu.
Cô bé chạy đến chợ. Chợ rất đông người. Mọi người mua thứ mà họ thích.
Diabu N’Dao tách vào giữa đám đông. Cô đứng giữa chợ và hét to hết cỡ:
- Tất cả tất cả người hãy nghe đây, ta muốn là tất cả người phải sợ!
Đám đông quay lại:
- Con bé này mà làm chúng ta sợ được à? Ngay cả bố mẹ cháu cũng không làm chúng ta sợ. Chúng ta chỉ sợ Thượng đế thôi!
- Mọi người nhớ nhé! Chỉ sợ Thượng đế thôi ư? Có chắc không?
Diabu N''Dao rút nút giấy ra, thế là con sư tử chui tọt ra ngoài.
Nhưng chính sư tử cũng sợ đến nỗi chạy vụt vào rừng.
Mọi người ở chợ cũng sợ. Một số người sợ đến nỗi vứt hết những thứ vừa mua, những người khác thì vứt hết giày dép, mũ, khăn trùm đầu.
Diabu N''Dao phá lên cười... rồi bình thản quay về nhà và tiếp tục đập hạt cọ.
Câu chuyện kết thúc ở đây.
Người đầu tiên kể ra chuyện này được sẽ được lên thiên đường!
Nội dung các truyện nhẹ nhàng, hấp dẫn, song điều đặc sắc là bạn đọc được thưởng thức những câu chuyện này theo phong cách mới lạ: dí dỏm, bất ngờ qua lời kể mang đậm dấu ấn cá nhân của những người kể chuyện. Một số kể theo phong cách truyền miệng, một số kể theo nguyên bản sưu tầm được, một số khác lại chọn cách sáng tác mới… Chính vì vậy, mỗi câu chuyện ở đây không những thú vị, độc đáo về nội dung mà chúng còn là những thể hiện sáng làm ra (tạo) về nghệ thuật ngôn từ.
Sau đây là một truyện trích trong cuốn này, các bạn đọc thử xem có thích không :
Truyện Xênêgan
Người kể: Mamadou Diallo
Diabu N’Dao
Diabu N''Dao là một em gái nhỏ sống trong một ngôi làng ở Xênêgan. Giống như tất cả trẻ em châu Phi, em rất thích hạt cọ. Tất cả các em đều thích đập hạt cọ để ăn cái nhân be bé bên trong.
Nhưng Diabu N''Dao lại quá say mê. Em rất rất thích loại hạt cọ này.
Thậm chí ban đêm, khi tất cả người đều vừa ngủ say, Diabu vẫn còn đập hạt cọ một mình ở khoảnh sân rộng lớn trước nhà.
Ngay cả khi cả làng vừa say giấc nồng, người ta vẫn còn nghe thấy Diabu N''Dao đập hạt cọ.
Một đêm, khi cô bé đang đập hạt cọ một mình thì có tiếng Sư tử gầm ở đằng xa, trong rừng rậm.
Mẹ của Diabu N''Dao tỉnh dậy ngay lập tức:
- Diabu N''Dao, Diabu N''Dao, Diabu, chạy vềphòng chốngcon ngay đi. Con có nghe thấy tiếng sư tử gàm không? Thế nào nó cũng đi vào làng...
- Ôi, con đang đập hạt cọ mẹ ạ. Một con sư tử nhỏ làm sao dọa được Diabu N''Dao. Diabu N''Dao đang đập hạt cọ.
Và thế là cô bé vẫn tiếp tục bình thản đập hạt cọ.
Hằng ngày, cô bé ngồi trước một tấm đá dày và phẳng lì, đặt hạt cọ lên đó và dùng một hòn đá nhỏ để đập. Đập được hạt nào, cô bé bỏ luôn nhân vào miệng và nhai ngon lành.
Nhưng lại có tiếng gầm to hơn. Con sư tử vừa đến rất gần.
Ông bố tỉnh dậy:
- Diabu N''Dao, Diabu N''Dao, Diabu, chạy nhanh vềphòng chốngđi. Con “nghe thẩy sư tử gầm không? Không ai dám ra cứu con đâu.
- Ôi, con đang đập hạt cọ bố ạ. Một con mèo con ốm yếu làm sao dọa được con. Diabu N''Dao đang đập hạt cọ.
Và cô bé vẫn tiếp tục đập... Cốp! Cốp! Cốp! Cô cho vào miệng nhai... Cốp! Cốp! Cốp! Cô tiếp tục nhai...
Nhưng lúc này; sư tử vừa vào đến làng.
Tiếng gầm của nó thật khủng khiếp. Không ai dám ra ngoài nữa. Cửa tất cả các nhà đểu đóng chặt.
Diabu N''Dao còn có một anh trai. Anh ngủ trong một căn nhà khác ở cuối sân. Lần này, đến lượt người anh tỉnh dậy:
- Diabu N''Dao, Diabu, em chạy nhanh vàophòng chốnganh đi. Con sư tử sẽ đánh hơi thấy em đấy. Nhanh lên!
- Ôi, em đang đập hạt cọ.
Sư tử vừa vào trong sân và tiến về phia Diabu N''Dao.
Diabu N''Dao bật dậy, ném hòn đá nhỏ và lao vào sư tử. Thế là sư tử nuốt chửng luôn Diabu N''Dao.
Nhưng Diabu N''Dao chui qua đít sư tử... Rồi cô bé nuốt chửng sư tử...
Nhưng sư tử chui qua đít Diabu N''Dao và lại nuốt cô bé...
Diabu N''Dao chui qua đít sư tử, nuốt sư tử rồi dùng giấy nút đít lại.
Cô bé bình thản đi ngủ và đêm hôm đó ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Diabu N''Dao tỉnh dậy. Cô bé vắt chân lên cổ chạy thật nhanh.
Mọi người đều ngạc nhiên tự hỏi: con bé đi đâu mà chạy nhanh thế? Chỉ riêng Diabu N''Dao biết mình đi đâu.
Cô bé chạy đến chợ. Chợ rất đông người. Mọi người mua thứ mà họ thích.
Diabu N’Dao tách vào giữa đám đông. Cô đứng giữa chợ và hét to hết cỡ:
- Tất cả tất cả người hãy nghe đây, ta muốn là tất cả người phải sợ!
Đám đông quay lại:
- Con bé này mà làm chúng ta sợ được à? Ngay cả bố mẹ cháu cũng không làm chúng ta sợ. Chúng ta chỉ sợ Thượng đế thôi!
- Mọi người nhớ nhé! Chỉ sợ Thượng đế thôi ư? Có chắc không?
Diabu N''Dao rút nút giấy ra, thế là con sư tử chui tọt ra ngoài.
Nhưng chính sư tử cũng sợ đến nỗi chạy vụt vào rừng.
Mọi người ở chợ cũng sợ. Một số người sợ đến nỗi vứt hết những thứ vừa mua, những người khác thì vứt hết giày dép, mũ, khăn trùm đầu.
Diabu N''Dao phá lên cười... rồi bình thản quay về nhà và tiếp tục đập hạt cọ.
Câu chuyện kết thúc ở đây.
Người đầu tiên kể ra chuyện này được sẽ được lên thiên đường!