tran_chanh_nghia
New Member
Vốn tính láu cá với khéo léo, nó muốn khá chóng vánh, vốn có chút kiến thức chứng khoán, nó tính kế bắt... cá lớn.Nó kết nối với mấy đối tác góp vốn tính toán cách khống chế giá chứng khoán . Lúc mới có chứng khoán, rất ít khách chú ý đến chứng khoán chứng khiếc. Có chú Giám đốc - sếp chứng khoán lớn,. Chú Giám đốc đó có vốn kiến thức chứng khoán rất tốt, chú ấy đánh giá chứng khoán có nét giống với vé số. Thấy nó có cái tướng quái quái, biết ít chứng khoán, sếp đó nói nó có hết các tố chất tốt, rất có khiếu với chứng khoán. Thấy chú giám đốc nói thế nó mới thấy có hứng thú với chứng khoán, chứ trước đó chứng khoán đối với nó quá mới. Nó quyết đến góp sức với chú Giám đốc đó bán chứng khoán.
Nó đến với chứng khoán rất háo hức. Lúc mới đến, khách khứa rất ít, chứng khoán ế lắm, giá giếc cứ bát nháo hết. Thấy thế nó lấy hết vốn đánh lướt sóng, cứ lúc giá xuống thấp sát đáy hắn vét tất, lúc giá nhích hắn bán tốc bán tháo. Có lúc đoán giá xuống dốc hắn biết cách bán khống kiếm tí... “chấm mút”. Với các cách đó nó kiếm số vốn khá khá.Sáng sáng,gió rét buốt thấu óc, nó khoác cái áo gió mới cóng, lấy chiếc ét hắt (SH) phóng xuống xóm chứng.
Mấy quý kế tiếp đó, chứng khoán đến lúc “ấm ấm”, khách khứa kéo vốn đến với chứng khoán rất khí thế. Với kiến thức tích góp suốt mấy tháng, nó cố gắng hết sức giúp các đối tác mới “lớ ngớ” với chứng khoán. Nó góp ý với khách hết các mánh lới: cách khống chế giá, cách lướt sóng, cách thế chấp rút vốn, cách báo cáo láo với các bút toán biến hóa rất rối rắm... Nó giúp khách tính toán cách “đánh úp”. Tiếng nói Nó lúc đó có giá lắm, nó nói bán khách mới dám bán. Nó “phán” bách phát bách trúng, khách cứ oánh trúng tiếp nối tiếp, khoái nó lắm. Cái tất yếu, khách trúng miếng lớn hắn tất có... miếng bé. Nói trắng phớ, kiến thức nó rất chắp vá, có cái nó quá tốt số, nó chớp đúng lúc chứng khoán “nóng sốt”, giá cứ phất suốt, cóc thấy xuống, với cái “thế” đó, đứa kiến thức tốt giống đứa kiến thức dốt, oánh thắng tuốt.
Chứng khoán giúp nó bán “nước miếng” kiếm số vốn lớn. Bốn quý kế tiếp, đến lúc chứng khoán “đứng”, giá cứ rớt suốt. Thấy chứng khoán đến lúc khó kiếm, nó tính kế oánh đất. Nó đoán giá đất chắc chắn sắp tới sốt ác, nó thoái hết vốn chứng khoán, bán hết trái phiếu lấy vốn... ném xuống đất. Có mấy miếng đất lớn, máu quá, nó thế chấp hết lấy vốn ném xuống đất tiếp. Nó tính kế “Lý bát cước”: có vốn nó sắm đất, lấy đất mới sắm thế chấp lấy vốn sắm đất tiếp, lấy đất đó thế chấp tiếp... Cứ thế cứ thế, đất nó bát ngát, xúi cái nó “dính” đúng lúc đất... xuống, đất cứ rớt giá suốt. Mới có mấy cái tết giá đất xuống khiến nó sắp mất hết vốn.
Nó chán ngấy báo chí cứ nhắc suốt đến các gói kích thích giúp cứu cánh giới “đất cát”, thấy các bạn “có chức sắc” nói ác lắm, phán cứ giống thánh sống: sắp có máu (ý nói đến vốn đấy)! Uốt cái các sếp cứ nói lấy oách, chứ “máu” có khối đấy, đất ế cứ ế, khối đứa sắp “chết”!
Đến lúc kết, với kế sách thất đức, nó với nhóm “có ích” trúng mánh lớn,đến lúc nó “nếm trái đắng”: mất trắng đất cát, mất hết vốn liếng.
... Đứng khấn vái trước miếng đất lớn, Nó ước sắp tới sớm có chính sách “kích thích” giúp đất cát “ấm cúng” giống lúc trước.
Nó đến với chứng khoán rất háo hức. Lúc mới đến, khách khứa rất ít, chứng khoán ế lắm, giá giếc cứ bát nháo hết. Thấy thế nó lấy hết vốn đánh lướt sóng, cứ lúc giá xuống thấp sát đáy hắn vét tất, lúc giá nhích hắn bán tốc bán tháo. Có lúc đoán giá xuống dốc hắn biết cách bán khống kiếm tí... “chấm mút”. Với các cách đó nó kiếm số vốn khá khá.Sáng sáng,gió rét buốt thấu óc, nó khoác cái áo gió mới cóng, lấy chiếc ét hắt (SH) phóng xuống xóm chứng.
Mấy quý kế tiếp đó, chứng khoán đến lúc “ấm ấm”, khách khứa kéo vốn đến với chứng khoán rất khí thế. Với kiến thức tích góp suốt mấy tháng, nó cố gắng hết sức giúp các đối tác mới “lớ ngớ” với chứng khoán. Nó góp ý với khách hết các mánh lới: cách khống chế giá, cách lướt sóng, cách thế chấp rút vốn, cách báo cáo láo với các bút toán biến hóa rất rối rắm... Nó giúp khách tính toán cách “đánh úp”. Tiếng nói Nó lúc đó có giá lắm, nó nói bán khách mới dám bán. Nó “phán” bách phát bách trúng, khách cứ oánh trúng tiếp nối tiếp, khoái nó lắm. Cái tất yếu, khách trúng miếng lớn hắn tất có... miếng bé. Nói trắng phớ, kiến thức nó rất chắp vá, có cái nó quá tốt số, nó chớp đúng lúc chứng khoán “nóng sốt”, giá cứ phất suốt, cóc thấy xuống, với cái “thế” đó, đứa kiến thức tốt giống đứa kiến thức dốt, oánh thắng tuốt.
Chứng khoán giúp nó bán “nước miếng” kiếm số vốn lớn. Bốn quý kế tiếp, đến lúc chứng khoán “đứng”, giá cứ rớt suốt. Thấy chứng khoán đến lúc khó kiếm, nó tính kế oánh đất. Nó đoán giá đất chắc chắn sắp tới sốt ác, nó thoái hết vốn chứng khoán, bán hết trái phiếu lấy vốn... ném xuống đất. Có mấy miếng đất lớn, máu quá, nó thế chấp hết lấy vốn ném xuống đất tiếp. Nó tính kế “Lý bát cước”: có vốn nó sắm đất, lấy đất mới sắm thế chấp lấy vốn sắm đất tiếp, lấy đất đó thế chấp tiếp... Cứ thế cứ thế, đất nó bát ngát, xúi cái nó “dính” đúng lúc đất... xuống, đất cứ rớt giá suốt. Mới có mấy cái tết giá đất xuống khiến nó sắp mất hết vốn.
Nó chán ngấy báo chí cứ nhắc suốt đến các gói kích thích giúp cứu cánh giới “đất cát”, thấy các bạn “có chức sắc” nói ác lắm, phán cứ giống thánh sống: sắp có máu (ý nói đến vốn đấy)! Uốt cái các sếp cứ nói lấy oách, chứ “máu” có khối đấy, đất ế cứ ế, khối đứa sắp “chết”!
Đến lúc kết, với kế sách thất đức, nó với nhóm “có ích” trúng mánh lớn,đến lúc nó “nếm trái đắng”: mất trắng đất cát, mất hết vốn liếng.
... Đứng khấn vái trước miếng đất lớn, Nó ước sắp tới sớm có chính sách “kích thích” giúp đất cát “ấm cúng” giống lúc trước.