Hãy nỗ lực làm việc nếu bạn không muốn nỗ lực tìm việc
Trong xã hội, có rất nhiều người gặp khó khăn trong công việc và chúng ta nhận thấy rằng họ luôn cảm giác đau khổ và hay than vãn. Thực ra, những thứ họ kêu ca không phải nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc họ bị thất nghiệp. Mà ngược lại, hành động than vãn này đã chứng minh, nguyên nhân họ thất nghiệp là do chính họ tạo ra.
"tui phải làm rất nhiều việc mà lương lại chỉ có thế này? được trả bao nhiêu thì làm bấy nhiêu thôi".
"Ông chủ của chúng tui ấy à, keo kiệt lắm, trả chúng tui rất ít tiền lương”.
"Giám đốc làm việc ít hơn nhân viên mà sao lương của ông ta cao thế ông ta nhận lương cao thì phải làm nhiều chứ, tui thì chỉ làm đúng mức lương được trả thôi. Không cần làm hơn những gì mình được trả."
Rất nhiều nhân viên thường oán trách như vậy. Họ oán trách ông chủ hẹp hòi, oán trách thời gian làm việc lâu hay chế độ quản lý ở công ty quá nghiêm khắc. Có lúc, những lời than vãn đó chỉ là những lời bâng quơ, tạm thời giải quyết những bức xúc trong lòng. Thực ra, những lời than vãn đó xuất phát từ chính bản chất của nó, tuy không trực tiếp gây thiệt hại kinh tế cho cá nhân hay công ty, nhưng về lâu dài, do những người hay than vãn thường không có tâm lí ổn định, nên làm việc không thu được kết quả tốt. Tư tưởng của họ hết sức nông cạn, lòng dạ hẹp hòi, trong lòng họ đầy rẫy những lời oán trách và than vãn, giữa họ và công ty không có sự gắn bó, liên kết nào. Con đường tiến thân của họ cũng vì thế mà bị thu hẹp lại: Bị sa thải là điều chắc chắn xảy ra.
Bạn hãy nhìn những người lười biếng, suốt ngày chỉ biết kêu ca về những thứ xung quanh. Họ chưa từng coi trọng cơ hội làm việc của bản thân, họ không hiểu được mức lương cao phải được xây dựng trên nền tảng của sự nỗ lực làm việc, họ càng không biết được, cho dù họ chỉ nhận được một khoản lương ít hơn sức lao động họ bỏ ra, nhưng họ có thêm được cơ hội nâng cao, hoàn thiện bản thân. Những người này thường có rất ít kĩ năng nghiệp vụ cho dù thời gian họ làm việc rất dài, bởi họ luôn đắm mình trong những lời than vãn oán trách. Điều đáng tiếc là, những người này không thể nhận thấy một sự thực: trong thời đại cạnh tranh ác liệt như ngày nay, có được việc làm là điều không dễ dàng. Cho dù bằng cấp của họ có thể thoả mãn được yêu cầu cơ bản của công việc, họ cũng chỉ đáng đứng vào danh sách “những người bị sa thải mà thôi”.
Một hôm, tui đứng trước quầy chuyên bán giày dép của một siêu thị nói chuyện với một anh nhân viên. Anh ta nói với tôi, anh ta đã làm việc ở đây trong 7 năm, nhưng do ông chủ của anh ta “có tầm nhìn hạn hẹp” nên anh ta không được trọng dụng. Anh ta cảm giác rất buồn, nhưng cùng lúc anh ta cũng nói về bản thân một cách hết sức tự tin: “Như tui đây này, học lực không phải hạng xoàng, vừa còn trẻ lại vừa có triển vọng, thế mà phải chịu làm một công việc không có tương lai”.
Lúc đó, có một người khách bước đến hỏi anh ta cho xem một đôi tất. Anh chàng này chẳng hề đoái hoài đến vị khách nọ, vẫn thao thao bất tuyệt kể lể mọi chuyện với tôi, mặc kệ người khách nọ tỏ ra hết sức khó chịu, anh ta cũng chẳng mấy quan tâm.
Cuối cùng, đến khi kể xong câu chuyện, anh ta mới quay sang nói với người khách nọ: “Đây không phải quầy bán tất”. Người khách lại hỏi: “Xin hỏi, quầy bán tất ở đâu?” Anh ta trả lời: “Chị đi mà hỏi người phục vụ kìa, chị ta sẽ chỉ cho chị quầy bán tất ở đâu”. Hơn 7 năm làm việc, người nhân viên này vẫn không hiểu tại sao mình không được tăng lương hay thăng cấp gì. Ba tháng sau, tình cờ tui lại đến siêu thị này nhưng không thấy anh nhân viên kia đâu nữa. Một nhân viên khác bảo tôi: “Tháng trước công ty điều chỉnh lại nhân viên, anh ta bị sa thải rồi, lúc ấy anh ta vẫn băn khoăn không hiểu tại sao”.
Vài tháng sau, tui có dịp gặp lại người nhân viên nọ ở một khu trung tâm buôn bán lớn, anh ta buồn rầu bảo tôi: “Trong thời kì kinh tế khó khăn, đi tìm đã mấy tháng nay mà chẳng được việc nào vừa ý”. Nói xong, anh ta vội vã cáo từ. Anh ta nói phải tham gia một đợt phỏng vấn, mặc dù tính chất công việc này và công việc trước không giống nhau, lương cũng không cao như trước nhưng anh ta phải nắm lấy cơ hội này, nhất định không được đến muộn.
Bạn hãy thử nghĩ mà xem, nếu trước đây anh ta biết trân trọng công việc của mình và chăm chỉ làm việc thì bây giờ đâu phải khổ sở đi tìm việc như thế.
Ở đời có rất nhiều người gặp khó khăn trong công việc và dễ dàng nhận thấy rằng họ luôn cảm giác đau khổ và hay than vãn. Thực ra, những thứ họ kêu ca không phải nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc họ bị thất nghiệp. Mà ngược lại, hành động than vãn này đã chứng minh, nguyên nhân họ thất nghiệp là do chính họ tạo ra.
Có nhiều người cả ngày chạy từ công ty này sang công ty kia, nhưng chẳng phải vì họ làm việc quá bận rộn mà vì họ chạy khắp nơi tìm việc làm. Đáng tiếc rằng, chỉ sau khi gặp phải “tiếng sét giữa trời quang” họ mới thực sự tỉnh ngộ. Có nhiều người sau khi thi trượt mới có được quyết tâm ôn luyện thật tốt, khi đứng trước nguy cơ tan vỡ của hôn nhân mới biết quan tâm đến người bạn đời của mình, và khi mất việc mới nhận thức được tầm quan trọng của sự nỗ lực phấn đấu. Chỉ khi bước ra ngoài cuộc sống va chạm với tất cả mọi loại người, người ta mới tiếp thu được những bài học quan trọng của cuộc sống con người.
Người bình thường đều khó tránh thói quen lười lao động, những người được giao việc cũng chẳng rỗi hơi nhìn lại công việc của mình. Nếu không do hoàn cảnh bắt buộc, phần lớn mọi người đều bằng lòng với những gì mình có chứ không đòi hỏi những thứ cao hơn. Và khi tai họa đổ ập xuống đầu rồi, họ mới tự hỏi “Sao những thứ xui xẻo luôn luôn rơi vào tôi?”
Kì thực, mỗi người luôn tiềm ẩn một khả năng trở thành nhân viên ưu tú, và luôn có cơ hội được giao cho những nhiệm vụ quan trọng. Cánh cửa của sự thăng tiến luôn mở rộng chờ đón tất cả mọi người. Nhưng vì sao chúng ta cứ chờ đến khi chúng ta không lối thoát, khi chúng ta bước đến đường cùng chúng ta mới chịu thay đổi thái độ và phương pháp làm việc. Đừng để ánh sáng cuộc sống bình yên ngày một mất đi, cũng đừng để những tai hoạ làm bạn gục ngã. Những người chăm chỉ làm việc luôn biết cách nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. Muốn vượt lên những công việc bình thường, bạn cần có tài năng nhưng quan trọng hơn, bạn cần có chí tiến thủ. Thế giới luôn rộng mở chào đón những người chăm chỉ làm việc đến tận khi họ sức cùng lực kiệt.
Doanh nghiệp là hình thái kinh tế đặt lợi nhuận kinh doanh lên hàng đầu. Để làm được điều đó, ông chủ luôn phải sa thải đội ngũ nhân viên lười biếng, đồng thời thu hút cho công ty đội ngũ nhân viên mới. Điều này đều nằm trong công tác chỉnh đốn hàng ngày của bất cứ công ty nào. Dù công việc của bạn có bận rộn thế nào, nếu chăm chỉ bạn sẽ là người chiến thắng, nếu không bạn sẽ bị sa thải, mà điều này không chỉ đúng trong một nền kinh tế đang đi xuống ở trình độ thấp mà ngay cả trong xã hội phát triển, điều này cũng không có gì sai.
Hôm nay bạn không chăm chỉ làm việc, ngày mai bạn sẽ phải nỗ lực tìm việc. Hãy trân trọng công việc hiện tại của mình, cho dù chỉ để bạn tồn tại.