meocon80cc
New Member
Download miễn phí Tóm lược về quyền con người
NỘI DUNG
Giới thiệu 1
Tiến bộqua các thếkỷ
Sựphát triển của thuyết nhân quyền bắt đầu với triết gia người
Anh John Locke 2
Nhân quyền là một vấn đềquốc tế
Chiến tranh Lạnh kết thúc đã củng cốnỗlực ủng hộnhân quyền
quốc tế4
Những đóng góp của Mỹ
Mỹ đóng vai trò chủchốt trong việc phát triển và ủng hộnhân quyền10
Giám sát quốc tếvà cơchếthịthực
Cơchếthực hiện và giám sát quốc tế 17
Các tổchức phi chính phủvà các quốc gia: những vai trò đối lập nhau
Hoạt động của các tổchức phi chính phủrất quan trọng đối với
nền chính trịnhân quyền 20
Những phát triển gần đây vềnhân quyền
Các thực thểquốc tế, công khai thúc đẩy những tiến bộ 22
http://cloud.liketly.com/flash/edoc/jh2i1fkjb33wa7b577g9lou48iyvfkz6-swf-2014-04-14-tom_luoc_ve_quyen_con_nguoi.NNRey5CntP.swf /tai-lieu/de-tai-ung-dung-tren-liketly-67413/
Để tải bản Đầy Đủ của tài liệu, xin Trả lời bài viết này, Mods sẽ gửi Link download cho bạn sớm nhất qua hòm tin nhắn.
Ai cần download tài liệu gì mà không tìm thấy ở đây, thì đăng yêu cầu down tại đây nhé:
Nhận download tài liệu miễn phí
Tóm tắt nội dung tài liệu:
ào đối với côngdân của họ là vấn đề nội bộ. Do vậy, việc tàn sát công dân của một nước
không phải là một tội danh được quy định theo luật pháp quốc tế.
Tòa án Xét xử Tội phạm Chiến tranh Nuremberg năm 1945 đã giúp thay đổi
thực tiễn này. Các phiên tòa xét xử - trong đó những tướng lĩnh phát-xít
cấp cao đã phải chịu bản án vì những hành vi của mình - đã cho ra đời khái
niệm về tội ác chống lại nhân loại. Lần đầu tiên, các quan chức phải chịu
trách nhiệm pháp lý trước cộng đồng quốc tế về những tội danh chống lại
cá nhân công dân. Tuy nhiên, tại Liên Hợp Quốc, nhân quyền mới thực sự
trở thành một chủ đề của quan hệ quốc tế. Nhân quyền chiếm một vị trí nổi
trội trong Hiến chương Liên Hợp Quốc đưa ra năm 1945. Ngày 10/12/1948,
Đại hội đồng Liên Hợp Quốc đã thông qua Tuyên ngôn Nhân quyền Toàn
cầu. Tuyên ngôn này khẳng định cách thức các nhà nước đối xử với công
dân họ là vấn đề quốc tế chính đáng cần quan tâm và phải tuân theo các
chuẩn mực quốc tế.
Tác động của Chiến tranh Lạnh
Tuy nhiên, không phải mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Trong những năm sau
Chiến tranh Thế giới Thứ hai, một cuộc chiến ý thức hệ căng thẳng đã nổ
ra giữa các nước cộng sản và các nước tư bản có tác động tới toàn thế giới.
“Chiến tranh Lạnh” kéo dài cho đến khi Liên Xô sụp đổ năm 1991. Giống
như Mỹ đôi lúc sẵn sàng bỏ qua những vụ vi phạm nhân quyền ở các chế
độ chống cộng sản “thân thiện” thì Liên Xô sẵn sàng sử dụng vũ lực khi cần
thiết để đảm bảo các chế độ độc tài “thân thiện” ở trong vòng ảnh hưởng
của mình.
Hơn thế nữa, một số quốc gia sẵn sàng chấp nhận sự kiểm soát đa phương
đối với các thực tiễn nhân quyền của họ, nói gì đến việc thực thi nhân
quyền ở cấp quốc tế. Liên Hợp Quốc không phải là một chính phủ thế giới.
Tổ chức này không thể làm gì nếu thành viên của nó - các quốc gia có chủ
quyền - không cho phép. Rốt cuộc thì trong hai thập kỷ đầu của Chiến
tranh Lạnh, không khối nước nào sẵn sàng cho phép Liên Hợp Quốc được
làm gì nhiều trong lĩnh vực nhân quyền.
Tuy nhiên, vào giữa những năm 1960 khối Á-Phi đã trở thành nhóm lớn
nhất tại Liên Hợp Quốc. Những nước này - từng chịu sự cai trị của chế độ
- 5 -
thực dân - có mối quan tâm đặc biệt về nhân quyền. Họ nhận thấy sự cảm
thông từ khối các nước Xô-viết, một số nước ở châu Âu và châu Mỹ, trong
đó có Mỹ. Do vậy, Mỹ lại một lần nữa bắt đầu chú ý tới nhân quyền.
Điều quan trọng nhất là thực tế này đã dẫn đến sự hoàn thành các Công
ước Quốc tế về Nhân quyền vào năm 1966. Cùng với Tuyên ngôn Nhân
quyền Toàn cầu, những công ước này là sự khẳng định mạnh mẽ nhất về
các quyền con người được quốc tế công nhận.
Tuy nhiên, tính toàn diện của các Công ước đòi hỏi Liên Hợp Quốc phải
chuyển hoạt động vì nhân quyền của tổ chức này từ việc định ra các tiêu
chuẩn sang giám sát việc các quốc gia tuân thủ những tiêu chuẩn này như
thế nào. Đây là lĩnh vực mà Liên Hợp Quốc đã không đạt được tiến bộ nào
trong hai thập kỷ đầu tiên.
Mặc dù những khái niệm trụ cột về các chuẩn mực nhân quyền đã được
làm rõ vào giữa những năm 1960, nhưng việc thực hiện những chuẩn mực
này về cơ bản vẫn phụ thuộc vào thiện chí của từng chính phủ.
Sự hồi sinh của nhân quyền dưới thời Carter
Khi Jimmy Carter trở
thành Tổng thống Mỹ
năm 1977, ông đã đưa
nhân quyền trở thành
một vấn đề quốc tế.
Carter đã biến các
quyền phổ quát trở
thành một ưu tiên
trong chính sách đối
ngoại của Mỹ, và
khuyến khích những
người ủng hộ nhân
quyền trên toàn thế
giới.
Carter cố gắng tách nhân quyền quốc tế khỏi nền chính trị Đông-Tây của
Chiến tranh Lạnh và cuộc tranh luận Bắc-Nam giữa các nước công nghiệp
và các nước phi công nghiệp về các vấn đề kinh tế. Cố gắng này đã mang
đến động lực mới và làm gia tăng tính hợp pháp của các tổ chức nhân
quyền ở khắp mọi nơi.
Tổng thống Jimmy Carter và người đoạt giải Nobel Hòa
bình Desmond M. Tutu năm 1986. (T. Cambre Pierce/
Ảnh của AP)
- 6 -
Tiến trình Helsinki
Thời kỳ giữa thập kỷ 1970 chứng kiến việc đưa nhân quyền trở thành nội
dung chính trong chính sách đối ngoại song phương và đa phương. Mỹ và
các nước châu Âu bắt đầu xem xét các thực tiễn nhân quyền trong các
chính sách viện trợ của họ. Và Đạo luật Cuối cùng Helsinki năm 1975 công
khai đưa nhân quyền vào nội dung quan hệ Mỹ-Liên Xô.
Hội nghị An ninh và Hợp tác châu Âu (CSCE) bắt đầu vào đầu những năm
1970 với một loạt đàm phán trong đó có sự tham gia của Mỹ, Ca-na-đa,
Liên Xô và hầu hết các nước châu Âu. Các cuộc bàn thảo tập trung vào việc
giải quyết các vấn đề giữa phương Đông Cộng sản và phương Tây dân chủ.
Đạo luật cuối cùng của CSCE, đạt được năm 1975 tại Helsinki, Phần Lan và
được 35 nước ký kết được gọi là Thỏa ước Helsinki. Thỏa ước này nêu ra
10 nguyên tắc cụ thể, trong đó có tôn trọng nhân quyền và các quyền tự
do cơ bản như tự do tư tưởng, tự do lương tri, tự do tôn giáo và tín
ngưỡng. Nhiều chuyên gia cho rằng tiến trình Helsinki khiến các chế độ độc
tài cộng sản ở Liên Xô và Đông Âu sụp đổ.
Cuối những năm 1980, Chiến tranh Lạnh kết thúc và ngày 25/12/1991
không còn lá cờ Xô Viết tại điện Kremlin. CSCE ở thời điểm đó tổ chức các
hội nghị và hội thảo, nhưng giờ đây đã có vai trò lớn hơn đó là quản lý
những thay đổi lịch sử đang diễn ra ở châu Âu. Tên của nó được đổi thành
Tổ chức An ninh và Hợp tác châu Âu (OSCE). Hiện nay OSCE là tổ chức an
ninh khu vực lớn nhất trên thế giới, với 56 nước thành viên ở châu Âu,
Trung Á và Bắc Mỹ. Tổ chức này cũng có các đối tác ở châu Á và khu vực
Địa Trung Hải. Nhiều người coi OSCE là điển hình cho các nỗ lực hợp tác ở
các khu vực khác nhằm thúc đẩy sự tôn trọng nhân quyền ở các nơi khác
trên thế giới. Tuyên bố Copenhagen và những Nguyên tắc Paris của OSCE
có ảnh hưởng lớn bởi chúng là thước đo thực hiện nhân quyền, trong đó có
thành tích của các quốc gia dân chủ.
Trong khuôn khổ Liên Hợp Quốc, Ủy ban Nhân quyền được hồi sinh, đứng
đầu là Ca-na-đa, Hà Lan và các nước khác, đã xây dựng những công ước
mới về Quyền Phụ nữ (1979), công ước Chống tra tấn (1984) và công ước
về Quyền Trẻ em (1989). Các chuyên gia đã được chỉ định để nghiên cứu
và báo cáo về các vụ vi phạm nhân quyền ở ngày càng nhiều quốc gia.
Vào giữa những năm 1980, hầu hết các nước phương Tây nhất trí rằng
nhân quyền phải là ưu tiên trong chính sách đối ngoại, và hướng tới vấn đề
giám sát và thực thi nhân quyền.
- 7 -
Thập kỷ 1970 là giai đoạn trong đó các tổ chức phi chính phủ (NGO) hoạt
động trên lĩnh vực nhân quyền xuất hiện với tư cách là một lực lượng chính
trị quốc tế nổi bật. Điển hình là giải thưởng Nobel Hòa bình dành cho Tổ
chức Ân xá Quốc tế năm 1977 vì đã giúp đỡ các tù nhân chính trị. Năm
1980, có khoảng 200 tổ...