...
Mà đi bất cứ đâu, cuối cùng, chúng em vẫn gặp nhau ở góc ba – phần – tư. Nó cho em xem những con ốc biển to, à không, là vỏ ốc, lấy từ Địa Trung Hải, áp tai vào đó có thể nghe thấy cả tiếng sóng rì rào. Lần khác, nó mang ở Châu Phi về một con trăn màu trắng, khỏi phải nói mẹ em vừa la lớn thế nào, nhưng hóa ra con trăn không phải là khó nuôi lắm, nó chịu quấn mình quanh một cái cành cây khô, đặt trong một cái bể kính trong suốt, ở dưới trải vài hòn sỏi. Những ngày nắng đẹp, thằng em em vẫn mang con vật tới góc ba-phần-tư, đặt nó lên một cành liễu và ngồi tinh nghịch gại gại ngón tay vào cái đầu tam giác uể oải của nó...
...
Nó vẫn luôn che chở cho em, dù bé hay lớn. Dường như những người đàn ông của em đều ít nhất một lần – phải mang em trên lưng. Trong thiên nhiên, những con đầu đàn là những con vượt qua được những thử thách sinh tồn, những con phát triển nhất là con chiến thắng. Còn với con người, trẻ trai thường dễ thiệt mạng hơn trẻ gái, vì chúng tinh nghịch hơn, tò mò hơn, và ngỗ ngược khám phá hơn. Em không tương tự con gái nhiều, phải không anh? Từ nhỏ đến lớn, không lúc nào trên tay, chân, người em lại không có sẹo, sẹo ngã trèo cây, sẹo vấp phải đá lúc chạy... Nhiều lần, em em phải cõng em trên lưng. Từ lúc cả nó và em đều nhỏ như hai con chuột lôi tha nhau, đến khi nó có thể bế bổng em trên tay đi một quãng đường dài mà không hề thở dốc...
...
Mẹ em luôn hôn vào má em rồi nói tạm biệt con yêu mỗi khi chia tay.
Bố em luôn hôn vào trán em rồi nói tạm biệt con yêu mỗi khi chia tay.
Chỉ có em trai em... Một cái ôm xiết. Một cái cắn tai. Và một tiếng thì thào...
Em chờ chị ở góc ba – phần – tư nhé.
...
Chỉ một tiếng nổ.
Đơn giản.
Nếu hôm ấy Praha không nhiều sương mù đến thế. Em vừa không muộn chuyến bay chuyển tiếp để cùng đi với cả nhà tới hội nghị về môi trường mà bố em là khách mời.
Thậm chí bố mẹ em chưa hề nói tạm biệt với em.
Đến giờ em vẫn tự hỏi, trong đám tro tàn của chiếc máy bay mang cả gia đình em theo ấy, chính xác chỗ nào là nơi em trai em vừa ngồi.
Em vẫn nghĩ rằng đâu đó trên thế giới này, nó vẫn đang lang thang, tìm những con ốc biển và mang về cho em, và chúng em sẽ lại cùng áp tai và nghe tiếng sóng, ở góc ba – phần – tư.”
...
Mà đi bất cứ đâu, cuối cùng, chúng em vẫn gặp nhau ở góc ba – phần – tư. Nó cho em xem những con ốc biển to, à không, là vỏ ốc, lấy từ Địa Trung Hải, áp tai vào đó có thể nghe thấy cả tiếng sóng rì rào. Lần khác, nó mang ở Châu Phi về một con trăn màu trắng, khỏi phải nói mẹ em vừa la lớn thế nào, nhưng hóa ra con trăn không phải là khó nuôi lắm, nó chịu quấn mình quanh một cái cành cây khô, đặt trong một cái bể kính trong suốt, ở dưới trải vài hòn sỏi. Những ngày nắng đẹp, thằng em em vẫn mang con vật tới góc ba-phần-tư, đặt nó lên một cành liễu và ngồi tinh nghịch gại gại ngón tay vào cái đầu tam giác uể oải của nó...
...
Nó vẫn luôn che chở cho em, dù bé hay lớn. Dường như những người đàn ông của em đều ít nhất một lần – phải mang em trên lưng. Trong thiên nhiên, những con đầu đàn là những con vượt qua được những thử thách sinh tồn, những con phát triển nhất là con chiến thắng. Còn với con người, trẻ trai thường dễ thiệt mạng hơn trẻ gái, vì chúng tinh nghịch hơn, tò mò hơn, và ngỗ ngược khám phá hơn. Em không tương tự con gái nhiều, phải không anh? Từ nhỏ đến lớn, không lúc nào trên tay, chân, người em lại không có sẹo, sẹo ngã trèo cây, sẹo vấp phải đá lúc chạy... Nhiều lần, em em phải cõng em trên lưng. Từ lúc cả nó và em đều nhỏ như hai con chuột lôi tha nhau, đến khi nó có thể bế bổng em trên tay đi một quãng đường dài mà không hề thở dốc...
...
Mẹ em luôn hôn vào má em rồi nói tạm biệt con yêu mỗi khi chia tay.
Bố em luôn hôn vào trán em rồi nói tạm biệt con yêu mỗi khi chia tay.
Chỉ có em trai em... Một cái ôm xiết. Một cái cắn tai. Và một tiếng thì thào...
Em chờ chị ở góc ba – phần – tư nhé.
...
Chỉ một tiếng nổ.
Đơn giản.
Nếu hôm ấy Praha không nhiều sương mù đến thế. Em vừa không muộn chuyến bay chuyển tiếp để cùng đi với cả nhà tới hội nghị về môi trường mà bố em là khách mời.
Thậm chí bố mẹ em chưa hề nói tạm biệt với em.
Đến giờ em vẫn tự hỏi, trong đám tro tàn của chiếc máy bay mang cả gia đình em theo ấy, chính xác chỗ nào là nơi em trai em vừa ngồi.
Em vẫn nghĩ rằng đâu đó trên thế giới này, nó vẫn đang lang thang, tìm những con ốc biển và mang về cho em, và chúng em sẽ lại cùng áp tai và nghe tiếng sóng, ở góc ba – phần – tư.”
...