Briggebam

New Member
Tớ có mấy truyện ngắn của PTVA sưu tầm được để trong máy lâu rồi hôm nay column lên cho tất cả người cùng đọc.
Mọi người thử đọc đi, giọng văn châm biếm phết!!



Được nhl81 sửa chữa / chuyển vào 09:54 ngày 01/02/2007
 

Cawrdav

New Member
Có con
Truyện ngắn của Phan Thị Vàng Anh

********************************

Về đến nhà thì cũng vừa mệt rã rời. Tuyền dù có tắm nước lạnh, uống trà dược thảo, bật cả hai bóng đèn cho sáng loà cáiphòng chốngcon, thì cũng bất thức được. Tuyền chui vào giường, tự nhủ, thì đi ngủ. Mình sẽ chỉ như thế này hai năm nữa thôi, rồi sau đó sẽ chỉ làm những gì mình thích, còn bây giờ thì ngủ.

Trong giấc mơ, Tuyền thấy mình đi chơi với Khang. Tỉnh dậy nhớ lại cũng vui vui. Phải đến một năm rồi họ bất gặp nhau, kể từ khi khai trương cửa hàng Tuyền làm việc. Tuyền bất phải đợi lâu. Ngay chiều hôm sau, Khang gọi. Khang nói, Khang nhớ Tuyền, và muốn đi chơi. Tuyền cũng bất tin vào câu nói này nhưng thấy cũng chẳng thiệt hại gì mà bất nói : "Đêm qua Tuyền cũng nằm mơ thấy Khang!". Đến lượt Khang, chỉ trong điện thoại, cũng bất giấu nổi vẻ nghi ngờ. Hai người ăn một bữa ăn cảnh vẻ và nhạt nhẽo trong một quán Huế. Lúc lấy xe, Khang hỏi: " Bây giờ mình đi đâu?". Tuyền hỏi lại:"Khang muốn mình đi đâu?". Ngoài đường, các phố vừa ngập đầy nước. Mưa vẫn chưa dứt nhưng nhỏ hạt lại. Trong lùng bùng áo mưa, Khang nói, Khang muốn về nhà thay quần áo. Họ đi về nhà Khang.

***

Tuyền nói, chúng mình ẩu quá, coi chừng Tuyền có bầu. Đèn đường hắt vào cũng đủ soi cho Tuyền thấy Khang cười âu yếm: "Thì chúng mình nuôi nó!", rồi Khang sửa lại: "Khang nuôi!".

Tự nhiên Tuyền thấy thật là tình nghĩa khi nghe Khang khẳng định như vậy. Tuyền đi lấy khăn lau mặt cho Khang. Khi cái khăn chạm đến, Khang chợt rùng mình như muốn né. Khang bất quen nhìn Tuyền như thế, Khang quen nhìn Tuyền lạnh lạnh, khó hiểu rồi.

Họ nằm, nhìn lên trần nhà và nhắc lại những câu chuyện từ cách đó 10 năm, lúc mới vào lớn học. Đó là những câu chuyện lần nào gặp cũng nói và vừa chết cứng lại rồi, nhưng kẻ hứng, người tung, còn có đối thoại. Bây giờ, Tuyền nghĩ, lại có thêm một câu chuyện để cùng nói. Tuyền nhắc lại: "Nhỡ đâu Tuyền có bầu?..." - "Thì chúng mình cùng nuôi!", Khang vui vẻ lặp lại.

***

Tuyền thấy mình quan trọng hẳn và tự nhiên thành mỏng manh. Tuyền thấy mình bước đi có hơi chậm lại, và mắt khi nhìn có dịu đi. Tuyền bỏ uống kháng sinh, dù còn phải uống tới hai ngày vì Tuyền đang viêm họng, bài học vỡ lòng cô gái nào cũng biết là bất nên uống thuốc khi đang có bầu. Tuyền cũng bỏ đi chơi đêm, sợ về cảm lạnh. Nghe nói ba tháng đầu bị cúm là quái thai.

Bây giờ, Tuyền chỉ nghĩ tới đứa trẻ. Tự nhiên, Tuyền nghĩ nó là con trai. Có thể vì Tuyền thích gương mặt Khang, với mũi dài và mắt xếch. Cũng có thể vì suốt 10 năm, chưa bao giờ Tuyền chắc Khang thuộc về Tuyền, nên một đứa con sẽ là một sợi dây ràng buộc, mà con trai ắt dây phải chắc.

Tuyền bất đợi nhưng Khang cũng bất gọi lại. Vả lại, Tuyền nghĩ cũng hơi sợ, gọi lại thì nói cái gì bây giờ, có bao nhiêu chuyện thì hôm nọ nói cả rồi. Nhưng Tuyền định sẽ có hôm Tuyền nói, Khang đừng lo, Tuyền nuôi con một mình. Chỉ cho Tuyền xin con được mang họ mẹ. Cái mà Tuyền mong chờ, cuối cùng, rất mơ hồ, là Khang phản đối. "Con Khang là của Khang!", Khang sẽ sừng sộ. Rồi Khang sẽ đưa Tuyền đi siêu âm. Khang sẽ đi sau Tuyền khi Tuyền bước lên cầu thang. Khang sẽ chở Tuyền đi làm vào những buổi sáng Tuyền gọi điện than mệt. Cả cơ quan sẽ phải xì xào trước cái bụng mỗi ngày mỗi lùm lùm. Tuyền sẽ bất khai ra cho đến một hôm chỉ vào Khang hào hoa: "Bố của con em đó!"... Tưởng tượng đến khúc ấy thì Tuyền chán oặt cả người. Không, Tuyền muốn bí ẩn mặc áo bầu, Tuyền muốn tất cả người tức tối khi Tuyền bất chịu nói đó là con ai. Nói ra, câu chuyện vừa khép lại.

***

Nhưng Khang vẫn bất gọi lại. Tuyền đi qua cái điện thoại và hơi thắc mắc, có nên gọi cho Khang không. Nhưng nói cái gì? Tuyền bất thể rủ Khang đi chơi. Tuyền thích mắt Khang cười, thích gia (nhà) cảnh Khang, thích ngồi sau xe Khang đi ngoài phố cho mấy cô nhìn nhìn, nhưng phải đi chung, đi riêng thì gượng gạo. Tuyền cũng nhớ là mình chưa bao giờ lo cho Khang. Có vẻ như khó khăn nào Khang cũng thoát ra được, bất phải bằng tài khéo, bất phải bằng thông minh, mà bằng sự không tâm. Khang không tâm nên bất có gì chạm đến Khang được. Cho nên Tuyền thắc mắc, có con rồi, Khang có yêu con không?

Tuyền sẽ yêu con như thế nào, Tuyền chưa biết. Tuyền vào cơ quan họp, nghe các chị bàn chuyện con cái mà tò mò. "Có con thì sao, có vui không?", Tuyền hỏi. "Vui lắm, nhưng mà cực. Cỡ em bất biết có chịu nổi không!". Tuyền nghĩ, chịu nổi chớ. Hai mẹ con tui ở với nhau. Buổi chiều mẹ qua nhà trẻ đón con ra, con mặc quần áo toàn bằng vải trắng, đi giày đỏ ; mặc thêm một cái gi-lê cho ấm, đội cái mũ có quai vào, đeo khẩu trang và cầm bell bóng, hai mẹ con mình về... Tuyền đi vào nhà sách, thấy bán cuốn dạy chăm nom trẻ con. "Vừa nhấc bé bạn vừa phải nựng nịu bé ", hình minh hoạ có em bé nằm ngo ngoe cười. Trong sách, người ta chơi với trẻ con, tắm cho chúng, cho chúng ngủ... như với búp bê. Nhưng khi chúng bệnh hay khóc lóc chắc bất ai chụp ảnh. Những lúc đó, những lúc khó khăn đó, Tuyền khựng lại... Tuyền bất thể một mình. Tuyền muốn gọi cho Khang: "Nếu Tuyền có con, Khang có phiền không?". Rồi Tuyền thấy chuyện đó không ích quá chừng, Khang sẽ nói, bất có chi, chúng ta sẽ nuôi, rồi lại im lặng bất gọi điện thoại, biết đâu bất gọi cả lúc "con chúng ta bệnh?".
Tuyền bất chắc vừa có đứa bé trong bụng chưa nhưng tình cảm dành cho nó vừa bắt đầu phai nhạt. Bây giờ thì Tuyền bất chắc mình có còn yêu đứa bé bất nếu bất có bố nó bên cạnh và chỉ còn nó như một cục nợ.

Tuyền biết, Khang chỉ cần gọi điện hỏi thăm thôi là Tuyền sẽ yêu đứa bé chưa rõ ràng này ngay. Nó quả thực bất phải là đứa con của tình yêu nhưng ít nhiều lúc đầu cũng là tình cảm. Chẳng phải là Tuyền vừa cúi xuống vuốt tóc Khang và nói Khang đừng hút thuốc nữa như nói với một ông bố của đứa bé trong bụng sao? Nếu bất có tí tình cảm nào với Khang thì chuyện gì Tuyền phải nghĩ về đứa bé? Tuyền chưa đến tuổi để có bằng được một đứa con. Tuyền còn trẻ. Tuyền đi ngang cái điện thoại và kêu thầm, Khang ơi, gọi lại đi, cho Tuyền có lại cái tinh thần yêu trẻ. Khang bất gọi lại, Tuyền cảm tưởng như cái thai bất lớn thêm được nữa. Tuyền thấy thương nó. Nó như một đứa nhỏ chờ ba về mới chịu ăn cơm và đói lả, Tuyền nói, con ăn trước đi rồi ba sẽ về nhưng nó bất nghe. Cái thai chờ đợi và giờ thì Tuyền bất còn nhìn ra nó là con gái hay con trai. Trong óc Tuyền, nó rút xuống hình ảnh của một cái bào thai, nằm co co, đầu rất to, như trong mấy cuốn tạp chí vẫn hay đăng ảnh.

***

Một buổi sáng thức dậy, Tuyền tự nhiên thấy ghét Khang kinh khủng và ghét cả mình. Mười năm vừa qua kể từ cái ngày đầu tiên Tuyền làm quen Khang trong căng tin trường. Tuyền thích Khang và thấy Khang vừa đẹp, vừa dễ mến, vừa bất quý báu đến nỗi để Tuyền bất dám đến làm quen trước. Nếu Tuyền thích Khang hơn, Tuyền vừa không làm quen như thế. Nếu tình cảm của Tuyền dành cho Khang lớn hơn, Tuyền vừa phải giấu đi vì sợ nó có thể bị sây sát. Rồi Tuyền rủ Khang đi uống nước, rủ Khang ôn bài mà bất ngượng ngùng hay cân nhắc. Có những lúc Tuyền bất thích Khang nữa, Khang cũng bất được trân trọng đến mức Tuyền bất dám nói thẳng ra. Tuyền bất hề ân hận rằng mình có làm tổn thương Khang hay không, bởi lần nào gặp lại cũng vẫn thấy Khang tươi tỉnh như cũ. Có vẻ như Khang bất nhớ chuyện gì cả. Tuyền thấy phí, nếu có yêu, ghét gì dành cho Khang.

Bây giờ, Tuyền ghét mình vì tự nhiên Khang rất bất quan trọng như thế mà làm cho Tuyền phải đánh giá lại bản thân: "Mình xấu quá phải không? Mình lố bịch quá phải không?". Tuyền ước gì Khang gọi lại và rủ đi chơi để Tuyền từ chối, trật tự cũ như vậy mới mong thiết lập lại được.

Mình già rồi, Tuyền nằm và nghĩ. Đời một người đàn bà chán thật với tuổi xuân bất dài và càng về sau càng chỉ là chịu đựng và thất thế. Nhưng trước nay mình vẫn nói là bất phải chịu đựng nếu mình bất muốn chịu đựng cơ mà! Khi nào chán quá thì mình chết. Chừng nào còn chịu được thì cứ sống, bởi vì ai mà biết được, nhỡ đâu ngày mai có một chuyện vui rơi xuống đời? Nhớ lại cái ý nghĩ về chuyện mình có thể tự quyết cuộc đời mình làm Tuyền thích thú. Tuyền bò dậy mở nhạc. Cái đĩa bị hỏng, giật cục. Mới đêm qua nó còn hát bình thường. Sự trục trặc đáng bực lúc đầu ngày này tự nhiên làm Tuyền nhớ đến đứa bé, nếu có nó, mình còn tự quyết được đời mình không? Hay là mình phải sống theo nó, ngay cả khi đời mình bất vui. Mà nó là ai, nó chỉ là đứa con của một người bạn trai, chưa bao giờ mình thật yêu và bây giờ thì thằng ấy làm mình khó chịu. Tuyền bỗng thấy sự tự do của mình bị đe doạ. Tuyền bất nghĩ tới chuyện đứa bé ngăn cản Tuyền đi lấy chồng. Tuyền cũng bất sợ chuyện nó bất cho Tuyền đi du lịch. Tuyền chỉ sợ, nó bất cho Tuyền quyết định khi nào chấm dứt cuộc đời Tuyền. Tuyền sẽ phải sống ngay cả khi bất muốn sống nữa, chỉ vì nó. Mà Tuyền biết, Tuyền bất thể bỏ nó. Tuyền sợ đẻ con ra bất phải như mua búp bê về. Búp bê chơi chán thì cho ai đó hay bỏ vào tủ xong quên hẳn. Con thì bất cho được trong khi Tuyền cũng bất chắc có một ngày nào mình sẽ chán con không.

Tuyền bất muốn nghĩ nữa. Tự nhiên Tuyền sợ đứa bé bất khỏe nếu Tuyền cứ nghĩ mãi như thế này. Tuyền thấy thương nó và thương cả mình. Tuyền nghĩ nó đang nằm trong hồ nước và những nghĩ ngợi đen tối của mình làm cái hồ nổi sóng. Nó sẽ rất mệt, Tuyền tưởng tượng, và rồi nó yếu thần kinh. Tuyền muốn hai mẹ con yên bình, Tuyền gọi cho Khang. Máy ở nhà Khang bất ai bắt, chắc Khang đi làm. Tuyền gọi theo Khang ra đường, máy di động bảo là " Nghẽn mạch ". Không gọi được, Tuyền lại tự an ủi, thôi thế là may, biết đâu Khang nghĩ là mình muốn ràng buộc rồi nói nặng thì sao. Tuyền hú vía.

***

Bây giờ thì Tuyền vừa không còn tưởng tượng ra nổi khuôn mặt của đứa bé vì thấy nó như bất liên hệ gì đến Khang. Khang vẫn bất gọi điện lại và Tuyền cũng mất hẳn sự đắn đo có nên gọi cho Khang hay là không. Tuyền bất còn thắc mắc mảy may "Giờ này Khang ở đâu?". Tuyền bất hề âu lo: "Hay Khang gặp chuyện gì?". Tuyền cũng chẳng còn thù oán hay trách móc. Tuyền soi gương và thấy mình tự nhiên khắc khổ. Đứa bé trong bụng bây giờ là của Tuyền. Một mình Tuyền đối đầu với nó. Buổi tối Tuyền lên kế hoạch chi tiêu nếu có nó. Một người giúp lúc mới sanh mà cũng có thể bất cần, tự Tuyền xoay xở được. Tã và quần áo. Sữa và đồ chơi. Có nó Tuyền sẽ bất đi làm thêm được, một mình lương chỉ đủ lúc nó bất bệnh hoạn. Tuyền bất tính phần Khang vào đây. Tuyền cộng bản dự toán lại và mệt mỏi khi thấy nó vừa khít trước lương, bất còn thừa lại một cùng nào có nghĩa là sẽ thiếu. Tuyền thấy không lý quá và tức đến muốn đập nát cả cái máy tính. Tự nhiên một buổi tối nằm mơ thấy Khang, rồi hôm sau Khang gọi điện, và rồi Tuyền đang tự do hết mực bây giờ lại phải đau đầu vì cái kết quả của cuộc gặp nhau đó. Tuyền tức giận, mình đang thoả hiệp đây, và chuyện này sẽ đem đến những kết quả bất thay đổi được. Mọi chuyện mình đều có thể thí nghiệm, trừ chuyện thí nghiệm có một đứa con. Mình bất chuẩn bị để có chuyện này. Mình còn nhiều chuyện phải làm. Mình bắt nó làm người khi chưa chuẩn bị gì cho nó. Mình tung nó ra cuộc đời trong khi chính mình nhiều lúc muốn từ bỏ. Mình chưa muốn có con. Mình bất muốn có con...

***

Nhưng Tuyền bất phải làm gì cả, đứa bé ấy bất có. Khi biết mình bất có bầu, Tuyền đang ngồi trên xe lửa. Tuyền nằm lắc lư, lắc lư trên cái võng của một người đi buôn. Tự nhiên Tuyền thấy hụt hẫng và buồn không kể. Không phải là buồn phát khóc hay là muốn chết, hay là nghẹn ngào; Tuyền chỉ thấy buồn, có phần hỗn độn không lý, như những ngày thi căng thẳng vừa hết, như những năm học cực nhọc vừa xong, vừa nhẹ gánh vừa man mác... Mà so sánh như vậy cũng sai nốt, Tuyền chỉ thấy cuộc đời trước mặt mình thăm thẳm, mới cách đây ít giờ nó còn rõ ràng, các nhiệm vụ nó đặt ra đáng ghét, nặng nề, nhưng cụ thể... Tuyền thấy thương đứa bé bất có thực ấy, mình vừa tính toán chi li với nó, Khang cũng phải mất công trốn nó, mà nó có thực đâu. Tuyền định khi nào xuống ga rồi sẽ gọi cho Khang, tương tự như hồi bé chơi trốn tìm báo cho nhau: "Ra đi!", nhưng chỉ thoáng nghĩ thế thôi trong một giây rồi mất ngay, bởi hình ảnh của Khang tự nhiên mờ mịt. Nó mờ nhanh quá làm Tuyền cũng hoảng nhưng quả thực nó mất hẳn rồi. Tuyền bất muốn nghĩ nữa, bây giờ thì bất phải vì sức khoẻ của đứa bé, mà chỉ vì Tuyền muốn quên đi. Tuyền nằm lắc lư, lắc lư và ngủ thiếp đi, bất nghe cả tiếng còi tàu rúc lên khi vào đến sân ga tỉnh lẻ...
 

yeunu

New Member
Người Có Học
Phan Thị Vàng Anh

**********************

Một lớp ngoại khoá mở ra cho những sinh viên chăm chỉ trong dịp hè. Mỗi người có một phiếu vào lớp với số ghế cố định, có nghĩa là dù đi sớm hay muộn, anh vẫn có một chỗ ngồi đàng hoàng. Nhầm to! Ban tổ chức lớp nhầm to, ngày nào cũng có cãi vã đòi chỗ: số người nhiều hơn số ghế và đâu phải chỗ nào cũng dễ nhìn thấy bảng đen.
tui ngồi ghế số một, hàng hai, ở một góc mà từ đây tui phải liếc về bảng chứ bất nhìn thẳng được. Một cái quạt trong góc giảng đường luôn làm đầu tóc tui rối tung rối mù, vở lật tứ tung. Ba giờ học trôi qua như trong cơn giông. Tóm lại là cũng chẳng béo bở gì! Vậy mà cũng bất thoát. Vào buổi học thứ ba, tui đi muộn năm phút. Một anh béo tóc xoăn đang ngọ nguậy trong cái ghế của tôi. Co mình lại vì ý thức được rằng cả cái giảng đường dốc ngược kia đang ngồi nhìn xuống mà tui thì đang đứng, tui bảo : "Anh ơi! Chỗ này của em!". "Giấy đâu?". tui buồn cười, rút tờ giấy có ghi số ghế đưa anh béo, cảm giác hành động của mình sao mà khúm núm tương tự như các gia (nhà) đình có công đi nộp một tờ giấy chứng nhận thành tích cho cán bộ phường để xin một mảnh đất làm nhà. Anh béo đọc xong, rất thờ ơ và công chức, bảo tôi: "Ðợi tí được không? Ðể tui nghe nốt đoạn này đã!". tui cũng bất nhớ vừa nói gì, hìnhcoi nhưnằng nặc đòi lại cái ghế bão gió của mình. Không phải để ngồi nghe giảng nữa, đơn giản là tui sợ bị quê, tui nên phải chứng tỏ cho cả một đống người đang nhìn xuống kia rằng đây là cái ghế của tôi, rằng nãy giờ tui đòi ghế chứ bất phải xin ghế... Cuối cùng, thằng béo ấy cũng rút, để lại một câu chửi tui không nghe rõ. Một vụ tranh chấp cũng khá nhẹ nhàng, tui không cho có gì là ghê gớm lắm...
Buổi học thứ năm. Kem bảo tôi: "Ði sớm để khỏi phải đòi ghế!". Vào sớm nhưng trong cái ghế của tôi, một cô nàng đang chống cằm tư lự, mắt nhìn xa xôi... Lần nay, hùng dũng hơn, tui cười: "Chị ơi, tui ngồi chỗ này!". Một đôi mắt xếch ngược ngước lên nhìn tui rồi cô ả nói như ra lệnh: "Chị đuổi cái anh đang ngồi ghế số chín ra đi rồi tui trả lại chỗ!" "Sao kỳ vậy?" tui trả toàn đảo điên trước con người này. "Ghế số 9 là của tôi, ảnh chiếm, tui đuổi bất ra!". "Ðó là chuyện của chị, chị đuổi bất được nên sang lấy ghế của tui sao?". tui lắp bắp, thấy mình có vẻ hèn hèn sao đó. Một cái cười khinh bạc như cái cười của nữ tặc và nó bảo: "Không biết, tui không đi! Chị mời ban tổ chức lại đây!". Mọi thứ đều u mê đi trong tôi, tui đứng đó gọi Kem: "Kem, anh Huy đâu?" Anh Huy - người hùng của những ai bị chiếm chỗ- hôm nay biến mất. Hoảng loạn (và cũng bất hiểu vì sao tui hoảng loạn lên như vậy ), tui hỏi câu ấy bốn năm lần dù Kem vừa bảo: "Không thấy". Kem cũng đang đằng đằng sát khí ở cái ghế của nó! tui nhìn tất cả, thấy sao ai cũng kinh khủng quá, trơ tráo quá. tui bảo nữ tặc mắt xếch ấy: "Chị ra đi!". "Không, tui không đi!". Mọi người vừa bắt đầu nhìn tui và tui ngượng, một câu nói như đưa con hoang tự động vọt ra miệng: "Chị đừng có ăn nói du côn như thế!". Và con người ấy ngồi thẳng lên. Một cái áo soie hồng kín cổ, tay phồng, một mái tóc dài kẹp lưng đoan trang, như một nhà đạo đức, bảo tôi: "Này! Vào lớn học rồi, chúng ta là những người có học, đừng có dùng chữ du côn ở đây. Khi chị nói chữ đó ra, chị vừa mất dạy hơn người ta rồi đấy!". Và khoảng một chục cặp mắt xung quanh nhìn tôi, nhìn một đứa ngày thường vẫn được coi là ngổ ngáo giờ vừa có người trị. tui bất nhận ra được ai quen ai lạ trong đám đó, tự nhiên thấy sợ hãi: "Hay mình mất dạy thật?". tui thấy tất cả chuyện như trong mơ. Một ví von rất tiểu thuyết nhưng đúng là như vậy. Vì thế tui hành động một cách u mê. Những tác phong bạo dạn ngày thường tui bỏ đi sạch! tui cảm giác hình như cái cổ áo mình quá rộng, cái đầu mình quá ngắn, cái quần mình quá to... Tóm lại là bất có học tí nào! Một loạt ý nghĩ diễn ra như chớp trong đầu tui lúc ấy, để bây giờ anchorage chậm lại, ấy là tui cảm giác cô đơn không cùng. tui nhớ đến Mỹ, con bạn "vườn" của tôi. Nó đi làm ở một xưởng may mặc, vào làm được hai tháng vừa suýt đánh nhau ba lần chỉ vì cáu tiết, bất bình bé tí, vậy mà về nhà nó như em tôi. tui ngồi nơi bàn học bài thi, nó nằm dưới đất, thò hai chân vào gầm, đọc truyện trinh thám... Trời đất, tui mong có nó ở cạnh biết bao nhiêu. Không bị ràng buộc bởi chữ học to tướng, nó sẽ nhảy vào thộp cổ, vò nát cái áo soie hồng kia cho đúng luật và bảo con ấy một cách không cùng đơn giản, minh bạch: "Tao bất cần biết, chỗ tao, mày lấy là tao đánh!". Rồi tui nhớ đến Luynh của tui với cái đầu tóc lộn xộn, với một nghề nghề mọi người coi là hư hỏng. tui muốn có phép lạ nào đó khiến mình tự nhiên biến mất trước hàng trăm cặp mắt kia, bay vù một cái về bên Luynh, ở một cái quán nào đó, nghe nó nói bậy cũng được, sặc sụa vì khói thuốc nó hút... Hình như tui hợp với thế giới đó hơn. Trong cái thế giới bị coi là mất dạy của tụi nó, chuyện gì cũng được hiểu theo nghĩa đen, sòng phẳng. Ơ'' đó, một hành động nghĩa hiệp có thể tiến hành song song với một câu chửi thề. Cũng chẳng ai ý thức được câu chỉ đó có ý nghĩa gì, đơn giản là quen miệng vậy thôi. Và hình như tiếng chửi đó thốt ra mạnh bạo chỉ cốt để che giấu sự bối rối vụng về của một người bị coi là không đạo đức nay lại đi làm chuyện thiện.
... Bất lực. Những người xung quanh bất ai nói gì, tui đi tìm một ai đó có máu mặt. Ơ'' vănphòng chốngÐoàn, cửa đóng. Ơ'' thư quán, cửa cũng đóng. tui bò lại giảng đường, lo âu và uất ức, chẳng lẽ mình thua sao! Nhưng quả thật, ở đây, giữa một đám trí thức tương lai này, tui không được xử sự như ở ngoài đường. Ơ'' đây, một cái trừng mắt, một năm tay nổi gân khẽ đưa lên cũng có thể khiến những con người tinh tế ấy cảm giác bị tổn thương kinh khủng. tui đứng lại cạnh Nghiệm, một người quen khác lớp. Nghiệm chỉ: "Anh Khoa kìa!". Và tui rối rít kêu gọi anh cán bộ lớp ấy, cũng là một chuyện khá vất vả! Rồi như đứa bé dẫn mẹ đến gặp đứa vừa bắt nạt mình để rồi bẽ bàng khi hiểu rằng cái thằng ấy mới là con ruột của bà, còn mình chỉ là con nuôi, tui lại lâm vào trạng thái hư thực khi anh Khoa cười cười , nó với cái áo hồng : "À , bạn của X . À ! Xin lỗi nhé , xin lỗi nhé ... ", và :"Xuyên ,em chịu khó một chút qua góc kia được không?". Bây giờ tui mới hiểu thế nào là công lý. Nó không vọng và thật bất định nghĩa nổi. Cái ghế của tui mà tui phải bỏ đi, phải thu xếp một chỗ khác sau bao nhiêu thời (gian) gian đứng ngượng nghịu giữa một đám người ngồi, lại còn bị chửi nữa chứ... Không nhớ tui đã nó gì, anh Khoa loay hoay khó xử vừa nó gì, cái áo hồng kia vừa nó gì, chỉ nhớ kết cục, dưới sự điều động của anh Khoa, một bạn trai vừa tìm một cái ghế phụ, nhường chỗ cho cái áo hồng, và tui rơi phịch vào cái ghế của tôi. Mọi người nhìn tui khó chịu vì các mặt sưng sỉa đau đớn bất biết kiềm chế tình cảm. Dở thật! tui anchorage sang con bé đó. Nó vẫn đạo mạo như không, tay chống cằm, đầu gật gật, mắt chớp theo lời thầy giảng, rất đúng tác phong con nhà!
Ba tiết sau đó, tui hầu như bất nghe, bất hiểu được gì. Dù tất cả việc vừa ổn, tui vẫn cảm giác đau đớn vì nhận ra mình là một đứa hèn, chỉ giỏi ở nhà bắt nạt mẹ và bà, đau đớn vì ngượng và ngượng vì tác phong bặm trợn hàng ngày của mình rốt cuộc chỉ là một cái vỏ rỗng.
Tối về, tui chạy như bay đến nhà Mỹ. Nó mặc cái áo pun xanh, một cái quần soọc, ngồi chồm hỗm trên cái ghế đá nhìn tui trêu chọc: "Sao có vẻ tức giận thế kia hả con?". tui kể lại, nó vừa nghe vừa chửi luôn miệng, nhiều nhất là chửi tôi. Nó dài mồm: "Ðại học! Là những người có học! Sao mày bất cho cái con đạo đức giả ấy một bợp, hỏi nó: Mầy biết tao là ai không?". Rồi Mỹ nhìn tui từ đầu đến chân thảm hại, phì cười: "Mọi ngày dữ lắm mà?". "Không, quả thật tao chưa bao giờ gặp chuyện ngang ngược như vậy, làm ra (tạo) lạ quá nên bất biết làm sao!". Mỹ lại nổi cáu: "Không biết làm sao! Tụi này phải để tao xử luật rừng. Mẹ, đồ không học!". tui bảo: Mày mở miệng là chửi thề, cái miệng bẩn kinh khủng!". Mỹ nhìn tôi, cười đơn giản: "Cà phê?"
Và tui ngồi sau xe, bình an và cũng chẳng còn giận hờn gì cả. tui thấy mình hìnhcoi nhưhai nửa con người, nửa hướng thiện và nửa hướng ác. Lúc này, nửa hướng thiện đang trên đường ra quán cà phê.

Được nhl81 sửa chữa / chuyển vào 11:23 ngày 01/02/2007
 

Yong

New Member
tui cũng muốn ăn cắp
Thảo Hảo

********************

Mười năm mới lò dò từ nước ngoài về. Ở nhà chán, gặp bạn bè chán, nhắc lại chuyện cũ hồi ấy mày thích cô này, cô kia thích mày... chán chê, lại đi ăn phở nhiều bột ngọt đến mụ mị cả người, thì cuối cùng cũng cạn thú vui. tui bèn vào thư viện.

Giờ thì mới thấy được cái lợi của chuyện mãi bất hội nhập được vào môi trường sống nước ngoài của mình. Không có được tác phong Việt kiều, tui mượn thẻ của đứa cháu cũng vêu vao, đen đúa và bất đeo kính, bước vào thư viện, mượn sách. Nhờ có bước vào đây, tui mới hiểu vì sao đàn ông nước nhà hay nhậu, đàn bà thì bị chồng chê là kém hiểu biết, và trẻ con thì bị mắng là bất giỏi bằng thế hệ trước.

(Ðọc đến đây, bạn có thể đang ghét tôi, nghĩ rằng tui lên giọng anchorage về dạy nước. Nhưng, tui đùa đấy, tui không phải Việt kiều. tui chỉ thử trêu một tí thôi, xem cái tính xấu của chúng ta, là hễ người ngoài chê là y như bất tiếp thu nổi).

Ở thư viện tui đến đọc, nội quy ghi rõ:

Sáng: từ 7h30 đến 11h30
Chiều: từ 13h30 đến 16h30

Và chỉ cấp thẻ cho những người có công ăn chuyện làm đàng hoàng, có cơ quan chứng nhận, hay bất thì cũng phải là sinh viên, học sinh; tức toàn là bọn bất thể đến thư viện vào cái giờ thư viện mở cửa được.

Nội quy ngặt cùng kiệt trái khoáy khiến thư viện trở thành một chốn riêng của bọn mọt sách (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, cả về phương diện con người lẫn côn trùng). Vắng vẻ tới mức các chị thủ thư coi đây như một chốn bất người, bàn với nhau chuyện con tao tuần sau thi rồi, con mày thi chưa; chuyện mẹ chồng tao hôm qua đi ăn giỗ bị ngã sái cả chân.

***

Cho nên, cách đây hai tháng, đọc cái tin có một anh nhân viên thư viện ăn cắp sách tuồn ra ngoài, bất phải để bán theo kiểu giấy vụn, mà để bán theo diện sách quý, cho các nhà sách cũ, thì tui thấy thế... cũng được.

Ăn cắp đành rằng là xấu, tui biết chứ. Nhưng dẹp cái chuyện anh nhân viên kia bỏ trước bán sách vào túi riêng kia qua một bên, thì cái hành động của anh này tui lại nghĩ có thể là... đáng khích lệ, nếu chỉ xét trên phương diện chuyển một vật từ-vô-dụng-sang-hữu-dụng.

Ít ra, nhờ có anh, mấy bộ tạp chí cổ mới có thời cơ được người yêu sách sờ tới một cách tự do.
( Bạn sẽ chặn lại, bảo tui "phản động" rồi, sách đang nằm trong thư viện công, chui vào tủ sách riêng, người dân bất được đọc một cách bình đẳng nữa, mà là chuyện đáng khích lệ sao?)

Thật ra, cái lý của tui dựa trên một bài báo cách đây 5 năm của ai đó mà tui được đọc: cảnh người người sánh vai trong nhà sách, trước những đầu sách mới, và phải móc trước ra mua, trả toàn bất phản ánh được tình trạng "bình đẳng trước sách". Chỉ khi nào, sau giờ hành chính, anh thợ máy ham đọc vừa tắm rửa thơm tho được ngồi đàng hoàng trong thư viện; chị kế toán trốn người yêu có thể lẩn quẩn giữa các tủ sách đến hết 10h tối, hay anh kỹ sư thất nghề không có nhiệm sở nào (nhận đóng dấu làm thẻ) vẫn giết thời (gian) gian được cả ngày dài trong thư viện..., thì khi đó chúng ta hẵng nói là có sự bình đẳng trước sách.

Ðằng này, hệt như những truyện thần thoại luôn luôn có ba cửa ải ngăn hiệp sĩ đi tìm công chúa, gần như thư viện nào cũng có sự bất hợp lý của nội quy là con rồng phun lửa thứ nhất, thủ thư khó tính là bầy rồng khạc lửa thứ hai, sự lề mề của thủ thư khi đi tìm sách là cú quật đuôi của con rồng thứ ba. Sách như gái già trong nhà đá, thà được một chú bất lương rình lúc rồng ngủ thì kéo ra ngoài, còn hơn cao sang bất đắc dĩ bất hít được khí trời.

Thế cho nên, thưa anh ăn trộm sách,
Giờ thì anh hẳn vừa y án, nhưng tui chắc anh đang ngậm ngùi.
Anh ngậm ngùi cho cái thân anh. Ai bảo anh ăn cắp. Lại là ăn cắp cái thứ cồng kềnh, ai (ngoại trừ thư viện) có được cũng khoe ra, tự hào, nên dễ lộ.

tui thì tui ngậm ngùi cho cả anh và đám sách kia.

Phải như anh chỉ ăn cắp và đem đến phát bất cho các nhà sách cũ, thì anh vừa là hiệp sĩ.

Và đám sách kia, nếu nhanh chân một tẹo, thì vừa thoát khỏi thư viện, giang hồ tơi tả ngoài chợ đời một tí, mà được tiếp xúc với nhiều người, nhiều giới, cũng còn hơn .
 

Yogi

New Member
Nhật ký (gã) đào đường
Thảo Hảo

********************

Tháng 4, năm 200...

Mình có nên đi khám bệnh không? Khi cái ham muốn điên cuồng kia lại trỗi dậy. Sáng nay ngủ dậy còn thấy rất sảng khoái. Có con chim nhà bên cạnh hót rất vui. Rồi mình đi tắm. Lúc trong nhà tắm mình còn vừa tắm vừa hát. Khi đó mình thấy yêu cuộc đời này quá...

Rồi lúc chạy xe đi làm mình cũng còn thấy vui. Thế mà khi vừa quẹo ra con đường mới, thì tất cả thay đổi. Vừa nhìn thấy mặt đường phẳng phiu mới trải nhựa xong ít ngày, xe chạy băng băng bất vướng bụi, tự nhiên cái ham muốn kia bừng lên trong người mình. Nó ngùn ngụt đến mức mình tự hỏi, sao thế này? Chẳng lẽ thuốc uống suốt quý I năm nay bất có tác dụng gì sao? Không, mình nghĩ rồi, đối với dạng bệnh này, thuốc chỉ có tác dụng khi "yếu tố khởi phát cơn" đừng xuất hiện nữa. Có nghĩa là đừng có những con đường mới ra đời, mặt đường đừng quá phẳng, và người đi đường đừng mang vẻ mặt quá thỏa mãn vì được thênh thang... Nhìn thấy tất cả những thứ này, Thánh cũng phải lên cơn đào bới như mình mất thôi. Mình chỉ muốn có ngay một cái xẻng trong tay, hay một cái cuốc chim cũng được, đào một cái gì đó trên đường, nhỏ cũng được, một cái lỗ cũng được, miễn ở ngay giữa cái mặt đường phẳng phiu kia...
Mình biết đào đường thế là sai. Một cái gì đi ngược lại quyền lợi của đám đông không tội thì nói chung là sai, mình biết. Nhưng đó là bệnh, bác sĩ gọi tên nó là "ám ảnh phá hủy"; nó nằm ngoài ý muốn của mình, nó bất chấp ý muốn người khác, và mình chỉ mong nhân dân hiểu được đánh giá là mình bị mắc cái chứng oan nghiệt này để mà tha thứ cho thôi.


Tháng 7, năm 200...

Tưởng vừa đỡ sau đợt điều trị tháng tư, hóa ra kết quả lại còn đáng sợ hơn: bác sĩ nói mình chuyển sang một dạng khác của bệnh, như mặt kia của một cùng xu, có tên là "ám ảnh xây dựng".
Hình như có sự thay đổi về thị giác và ý thức vật cản. Những con đường ở Hà Nội, trước kia mình vẫn thấy nhỏ bé, xinh xắn, rất đặc trưng Hà Nội; thì từ khoảng một tháng rưỡi trở lại đây, mình thấy nó sao mà quá to, quá trống trải, lại như bất có gì có thể ngăn được hai luồng xe (dù chậm) đâm sầm vào nhau. Cứ bước ra đường là mình chỉ muốn xây ngay một con lươn, xấu xí cũng được, gây chết người như chơi cũng được, nhưng phải xây ngay, xây vội vàng, cắt cho nứt đôi một con đường, cho hoa sữa rụng đều hai nửa, cho tất cả thứ hẹp lại, chật chội lại, ùn tắc lại...

Trời ơi, chỉ có ngồi đây, viết lại thôi, mà cái ham muốn làm con lươn vừa trỗi lên trong mình như thế này rồi, nó lại bừng bừng bất khác gì cái ham muốn đào đường mấy tháng trước. Nó thiêu đốt mình, làm mình chỉ muốn lấy trộm trước của mẹ Nhà nước, thỏa mãn cái cơn làm lươn này xong rồi muốn gì thì muốn...
Mình đâm oán mẹ. Có lẽ mẹ chiều mình quá nên mình mới thế này. Trước tất cả những cơn điên của mình, mẹ vẫn đều đặn cấp trước ăn sáng cho mình. Mẹ phải biết rằng, bất có trước của mẹ thì cơn điên nào có điên mấy cũng phải tỉnh chứ! Chỉ trong 2 tháng, mình vừa phá được 6 con đường, cày tung 3 dãy phố, và làm được 4 con lươn. Nếu nhân dân có oán, thì phải oán mẹ mình, chứ bất phải mình. Ðáng lẽ mẹ mình phải theo dõi mình chặt hơn, "siết" hết các phương tiện gây án của mình, hay nặng hơn, như tích Tàu, mẹ phải giết mình đi mới phải.


Tháng 12, năm 200...

Không có cái gì an ủi với một người bệnh hơn là chuyện nhìn thấy có một thằng cũng bệnh tương tự hệt mình.
Hôm nay mình đi qua khu X, vừa thấy một thằng cũng đang đào bới. Hình như nhà nó giàu hơn nhà mình. Mình thấy nó đông công nhân hơn, xe ủi to hơn, và đường nó đào nát hơn mà người đi qua bất ai dám nói.
Nhưng giữa những người bệnh, lại còn có cả tâm lý ganh đua: tao nặng hơn mày. Thằng này mới ở giai đoạn "phá hủy". Còn mình vừa bước sang giai đoạn 3: "xây rồi phá". Mình giờ có cái thú làm đường mới, làm vừa xong thì đào bới lên. Mình thích xây đường thật to để sau đó phá thật nát. Và mình thậm chí còn tìm ra những lý do chính đáng để phá thật nát. Trò chơi này tốn trước khủng khiếp, và mình biết mẹ phải vay trước các dì bên nước ngoài. Trò chơi này lại làm đau lòng nhân dân qua đường, nhưng họ là nhân dân, nghĩa là bất dính líu gì đến mình cả.
Mình vừa ở giai đoạn cuối của bệnh, mình chẳng sợ ai.
Mình chỉ sợ công an.
Nhưng có lần mình nghe trộm được mẹ nói với bố: "Ðừng lo, pháp luật nào cũng có những lý do che chở cho những thằng điên, anh ạ!"
 

may_chui_tao

New Member
Sau những hẹn hò
Phan Thị Vàng Anh
*********************

Tỉnh dậy thấy trời mờ mờ sáng và tiếng radio, tiếng trẻ con léo nhéo ngoài đường, tui mất vài giây để xác định xem lúc này là năm giờ sáng hay sáu giờ chiều. Đầu giường, một phong bì với rất nhièu con dấu chồng chéo năm đợi. tui cầm lên, nhìn qua một cái rồi nhét xuống dưới chiếu. Đây là chỗ tui để thư, những cái thư tui ghét, cứ đêm đêm lại có cảm giác rằng mình đang nằm bẹp trên cái đống tình cảm này.
Chị Quyên bước vào, vén màn hỏi : "Thư thằng Lâm, phải không?". tui cười: " Nó chứ còn ai!". "Nó nói gì nữa?". "tui bất đọc, chắc lại anh nhớ em, mưa buồn lắm, anh muốn biết em đang làm gì... Lải nhải mãi, sao nó bất bỏ vợ đi nhỉ?". Chị tui nhướn mày: "Nó bỏ vợ, mày có lấy nó không?". " Không! tui ghê nó lắm!". " Ghê sao mày vẫn đi chơi?". "Vì những thằng con trai chưa vợ bất rủ tui đi!". Chị tui cười, bỏ ra ngoài. tui với tay bật đèn, thò tay xuống chiếu, lấy cái thư, thấy buồn cười, đây cũng là một hành động đáng ghét, tui làm mà bất cưỡng lại được, cũng như chuyện đi chơi với anh ta...

***

Mỗi tháng Lâm lên thành phố một, hai lần.
Trở về nhà vào lúc chạng vạng tối, thấy chiếc xe màu nho dựng ở một góc sân, tui thót tim lại, rã rượi nghĩ: "Nó lên rồi!". Phản ứng đầu tiên của tui là muốn anchorage xe lại, đi tiếp, rồi sau đó, cũng là bất cưỡng lại được, tui vào nhà, hất hàm: " Anh lên hồi nào?".
"Đến thành phố cách đây hai giờ!". tui ghét cái thói kể công đó, cái lối biểu lộ tình cảm đó, nó có vẻ giả làm ra (tạo) ở Lâm, nhất là khi anh ta nhìn, mắt buồn bã, yêu đương... Rồi sợ tui chưa hiểu, Lâm thêm: "Anh phải đến em ngay." tui phẩy tay: "Biết rồi! Không ai ép anh phải thế!". Anh ta ngồi im, bất gian xung quanh thoảng nước hoa và giếng giở báo khẽ sột soạt. Rồi anh nhìn trước sau, hỏi tôi: "em rảnh không?". tui ngả đầu ra sau ghế, nhướn mày: "Để làm gì?". "Cà phê?". Anh ta ngoan cố dưới cái vỏ rụt rè mà các anh có vợ thường hay có, và lần nào cũng vậy, tui im lặng vài phút, thấy ghê ghê với cảm giác là lạ. Rồi tui chợt oán những thằng bạn trai hàng ngày của tôi, những người vừa để tui phải đấu trí trong những tối thứ bảy, chủ nhật, và đổ tội cho lòng căm tức, tui đứng lên, bảo: "Đợi hai phút, em thay đồ!".

***

Chúng tui chậm rãi vòng vèo các phố. tui nghĩ đến vợ Lâm, giờ này ở Vũng tàu, nghe ì oạp sóng biển mà nhớ chồng, Lâm vẫn nói, đều đều, buồn buồn. Đôi lúc tui nhãng đi, bất rõ anh ta đang bày tỏ điều gì. Hình như anh ta nhắc lại cái ngày mới biết tôi, đứng chờ vêu vao trước cổng trường, rồi những quán nước hiếm hoi mà chúng tui đã tạt qua. Rồi buồn hơn, vẻ "bỏ mặc", oán trách hơn, anh ta nói về gia (nhà) đình xa lạ của mình. tui ngồi sau, buồn cười, chẳng lẽ Lâm bất thấy rằng nhờ anh lấy vợ mà tui mới đi chơi nhiều với anh ta hơn sao; nhờ có vợ, anh ta mới trở thành một trò chơi lạ đối với tôi, bất ràng buộc, bất ai được hy vọng...
Dừng lại ở một quán cà phê, trong khu vườn, Lâm chọn một chỗ ngồi tối tăm, thanh minh : " Cho đỡ ồn!". tui vênh mặt: "Không, em thích sáng, thích ồn. Nếu tránh ồn, về vườn nhà em thiếu gì xó xỉnh!", và tui đến ngồi bên cái bàn kê sát bể cá, trước mặt là cái tượng thạch cao mỉm cười thờ ơ trong ánh đèn lá cây ảm đạm. tui bỏ kẹp tóc xuống bàn, một cái kẹp rẻ trước với bông hoa vải rũ rĩ. Lâm cầm lên nhìn, tư lự. tui cười: "Thích không? Em sẽ mua tặng vợ anh một cái!" Lâm nhìn xa xôi, vẻ uất ức. tui phì cười: "Chị chừng nào sanh?". "Có lẽ tháng sau!" "Anh sẽ đặt tên gì?". "Em đừng hỏi, anh bất muốn nhắc đến đứa bé!". tui chợt thấy thương hại đứa bé, chưa ra đời vừa bị nói xấu!
Trưa qua, Chân nằm vắt cẳng lên người tôi, thủ thỉ:"Tao bất biết sẽ đi tới đâu, ông bồ tao bất biết có bỏ vợ được không?". tui cười: "Chuyện đó theo tao có gì khó khăn nếu người ta muốn!". Chân lắc đầu buồn bã: "Mày tưởng, còn đứa con, ổng nó tội nghiẹp thằng con, ổng còn muốn sống chẳng qua cũng vì nó". Rồi chân thở dài: "Tao muốn chết quách đi cho rồi! Vì sao những người trả hảo đều vội đi lấy vợ?". tui đùa, xoa đầu nó: "Mày ngu lắm, đáng lẽ mày phải nói : Sao đàn ông phải đợi đến lúc có vợ rồi mới trở nên trả hảo?". Rồi tui hỏi Chân: "Theo mày, trả hảo là sao?". "Khó nói lắm. Tao thấy họ bất chấp nhặt và nhút nhát như bọn con trai, họ bất kiêu căng và ghen tuông vớ vẩn!". tui cười: "Bởi vì họ vừa mất hết quyền để làm những chuyện ấy với bất cứ ai, ngoài các bà vợ!". Rồi tui nhớ đến Bảo, đến Trung, những người bạn vừa kiêu ngạo vừa nhút nhát của tôi, họ vụng về tìm cách che đậy tình cảm của mình như tui phải che đậy thịt da của tôi!

***

...
Trở về lúc mười một giờ đêm, tui đã có thể ngồi gần Lâm hơn cho bớt lạnh và kể đủ thứ chuyệnvặt vãnh cho anh ta nghe. Diễn biến tâm lý mỗi lần gặp Lâm bao giờ cũng thế: đầu tiên là sự ghê ghê, khi vừa ngồi lên xe là sự buông xuôi và dần dần quen đi, để đến giờ này thì lại muốn hỏi:"Chừng nào anh lên?". tui vẫn nghĩ, cái gì làm tui vừa thích vừa ghét ở Lâm? Anh ta đẹp và từng trải, anh ta articulate túc mà khinh bạc trước nong, có điều, lúc nào anh cũng trầm ngâm, vẻ tư lự hiền triết với những triết lý về cuộc đời mà hàng trăm ngàn miệng người vừa nói, và tui đúc kết: "già nua!", đây là cái mà tui không cần!
Xe đi chậm chạp giữa phố khuya, tiếng xe ù ù nho nhỏ trong đêm, hai bên đường chỉ còn ít quán nhậu vỉa hè hay trà đêm hoạt động, hay giả mấy anh dânphòng chốngngồi phanh ngực trước cửa uỷ ban tán gẫu. Lâm buồn bã: "Anh có thể chở em đi như thế này cả đêm mà bất mệt. Trưa mai anh phải về rồi, anh bất muốn về chút nào, cái gia (nhà) đình xa lạ của anh!". Rồi anh ta hít một hơi dài, thở ra mệt mỏi, rất kịch. tui nhìn xuống mặt đường: "Lại sắp có trò vui rồi đây!", và ra vẻ oán trách, tui nén cười : "Vậy sao anh bất ly dị?". "Em còn trẻ con lắm, tất cả chuyện đâu phải đơn giản như em nghĩ!". tui ước chừng anh ta đang cười thầm mà cũng có thể bất phải như vậy. Trong những trò như thế này, chưa chắc ai vừa là đồ chơi của ai, chỉ chắc chắn một điều là, dù gì, cuối cùng tui cũng nắm phần thua thiệt. tui đặt tay lên vai Lâm: "Anh biết em ghét anh vì cái gì không? Vì trong tất cả các bạn của em, chỉ có anh là hay nói xấu vợ con. Em ghét cái trò lén lút của anh lên đây hàng tháng, em ghét anh lúc nào cũng ra vẻ buồn bã nhưng con anh vẫn nối đuôi nhau ra đời...". Rồi tui bảo:" Anh dừng ở đây đi, em muốn vào nhà bạn em một chút." Anh ta bảo: "Khuya rồi, anh bất muốn. Anh phải giao em cho mẹ em đã!". tui cười: "Em vừa lớn lắm rồi, muốn cưa sừng cũng bất được nữa rồi!". Anh nói: "thôi, tuỳ em! Rồi anh sẽ viết cho em, em sẽ hiều. Em ngang ngạnh và bất chịu nghe ai, vậy nên anh sẽ bất giải thích bằng miệng với em. Em ở lại khoẻ, anh đi!". tui lặp lại: "Anh đi!", và cúi đầu bước.
tui bất ghé nhà ai, tui về thẳng nhà. Đêm, bên hồ nước, những người yêu nhau cũng vừa chia tay, chỉ có trăng trước rằm, lạnh lẽo và cô độc giữa trời cao bất may. tui đi dọc theo những hàng cây, thấy lòng như đang tan ra, loang lổ. Sẽ đi về đâu những tình cảm "không cao trào" này? bất ai tự quyết định được chuyện gì, bất ai dám liều mạng hứa một điều gì, và người ta dễ dàng làm những chuyện điên rồ trong lúc đợi chờ không vọng. tui bước trên đường đêm, nghe cát đá lạo xạo dưới chân và nghĩ về lớp học cũ của mình. Ngày mai, nhất định tui sẽ anchorage về."Đừng trốn nữa, tui nghĩ, đừng trốn nữa!", đấy là thế giới của tôi, những cực hình của nó xét cho cùng cũng lại là niềm vui. Có thể chỉ vì quá yêu nó mà tui đã khổ, và tui hít một hơi dài trong gió đêm, như cố thu hết hương hoa bạch đàn, trời lý hai bên ngào ngạt
 

Wat

New Member
Em Chỉ Ước
PTVA

Em bất thể thiếu anh
Như cỏ cây thiếu nắng
Buổi học nào anh vắng
Em chỉ muốn về nhà
Bởi năm tiết trôi qua
Em như người mất ngủ
Vở em anh gửi chữ
Tay em, anh gửi vòng

Chẳng tặng em hoa hồng
Chỉ vài chùm hoa dại,
Khi bạn bè thách hái
Nửa thật, đùa trao em

Chẳng bao giờ anh khen
Áo em hôm nay đẹp
Nhưng anh bất than mệt
Suốt một ngày chở em

Đến rạp hát, công viên
Sau mỗi chiều tan học
Khi xa trường em khóc
Nghĩ bất còn gặp nhau

Giờ học có còn đâu
Mọi chuyện thành dĩ vãng
Sợ rằng anh quên lãng
Cả chuyện tình học sinh

Em chỉ ước hai mình
Suốt một đời đi học.




Được nhl81 sửa chữa / chuyển vào 08:50 ngày 02/02/2007
 

Chetan

New Member
Bạn còn truyện nào của Thải Hảo column lên tiếp đi. Chị này có sách xuất bản chưa nhỉ? Cái giọng văn thấy khóai khoái...
 

Lorence

New Member
2. 34 tỉ, 16 tỉ, và bao nhiêu cùng bào?
Thảo Hảo

**************************

Tháng trước, đến làm chuyện tạiphòng chốngy tế xã nọ, thuộc miền núi phía Bắc, ngồi một lúc lâu và uống rất nhiều trà xong, thì xin lỗi, cả đoàn có “nhu cầu”.

Nhà vệ sinh nằm ở một góc vườn xa, xây bằng gạch, ngang chừng 80 phân, cao quá đầu người một tí, cánh cửa gỗ ọp ẹp chắp vá, bất khép kín nổi.

Hỏi trưởngphòng chốngy tế, nhà vệ sinh của các anh bẩn thế này, bé thế này, làm sao anh vận động được dân trong vùng ở sạch?

Anh trưởngphòng chốngy tế cho biết, thật đáng thương, chỉ có hai trăm nghìn cùng để làm cái nhà vệ sinh ấy thôi. Bằng gạch cơ mà. Đến cánh cửa là hết tiền, anh em phải lấy gỗ ở nhà chắp lại tạm.

Sẵn dịp, anh đưa sang nhà bếp tập thể. Hai triệu một cái bếp ăn cho nhân viên, cũng là nơi nấu nước sôi cho công chuyện y tế. Tiền bên trên chỉ cho chừng ấy, anh em đốn một cây mít, một cây gì nữa (tui quên rồi) trong sân, bán lấy trước bù vào để trả tất nhà.

Cả một vùng cùng kiệt lắm, thư viện bất có, rạp hát bất có, trường học lụp sụp, thanh niên bất có gì giải trí nên chích hút rất nhiều...

***

Trong khi đó, trên báo Tuổi Trẻ, ngày 1. 12. 04, có một mẩu tin ngắn, trong đó UBMTTQ TP.**** vừa phải kiến nghị với UBNDTP về cái kế hoạch (đã được UB phê duyệt) là dùng 34,7 tỉ cùng để biến đường Đồng Khởi - một con đường tuy trung tâm nhưng có thể gọi là ngắn - thành phố đi bộ.

Với 34,7 tỉ này, theo báo, người ta chắc sẽ lại nạy gạch (mới lát) lên, lát lại bằng granite cả lòng đường lẫn vỉa hè. Người ta lắp mấy cột điện thoại công cộng (cái thứ mà giờ gần như bất ai dùng nữa, vì rất khai), rồi xây thêm các bồn hoa trang trí... Con đường sang trọng đó, xưa nay vốn bất phải dành cho người Việt số đông, nay sẽ sang trọng hơn, khách Tây ghé lại vài ngày sẽ có một cái nhìn về Việt Nam hào nhoáng đầy giả tạo.

***

Còn ở Hà Nội thì sao?

Hà Nội đang hối hả lắp cho xong tượng đài “Quyết hi sinh để Tổ quốc quyết sinh” ở vườn hoa Vạn Xuân. Người ta sẽ dành cho cái tượng đài này khoảng 16 tỉ đồng. Tượng đài cũ vừa có, nằm ở vườn hoa Bà Kiệu, cách nơi sẽ đặt tượng đài mới khoảng một cây số rưỡi. Cả hai tượng đài nói chung đều phải có người chiến sĩ ôm bm ba càng, một cô gái Hà Nội... 16 tỉ để gần như lặp lại một cái vừa có, chỉ có những thành phố lớn mới không tâm trước cái cùng kiệt của đất nước như thế.

***

Thế đấy, đất nước ta, mấy chục tỉnh thành như mấy chục anh em, lại là anh em con nhà nghèo, vậy mà lại rất đúng với câu “anh em kiến giả nhất phận”. Thành phố lớn thờ ơ trước khó khăn và bế tắc của các thành phố bé. Nếu cán bộ thành phố lớn có hôm nào đi ngang qua một thị xã đìu hiu, thì chắc cũng chỉ thấy hả hê trong lòng, “thằng này thua mình xa”.

Thành phố lớn sẽ nói, mỗi vùng có một nhiệm vụ, một đặc thù, trước chi mỗi nơi phải mỗi khác.
Nhưng dùng 34,7 tỉ phố đi bộ để nâng cấp 34 cái trường học miền núi, hay dùng 16 tỉ tượng đài để cải làm ra (tạo) 16 trung tâm y tế xã, các vị thấy cái nào mang tính “vì cùng bào” hơn?

Chúng ta vẫn có phong trào Thanh niên Tình nguyện để dạy cho sinh viên cái tinh thần tương trợ những người yếu hơn mình. Nhưng sinh viên chỉ là những người chưa là gì cả trong guồng máy. Họ đến với hai bàn tay và tình cảm của họ, để đào mấy con mương, làm mấy cái cầu khỉ. Rồi cái cùng kiệt ở một vùng xa vẫn trả nghèo, khoảng cách thành thị-nông thôn chẳng thu ngắn lại được sau mấy tháng hè. Sẽ chỉ là không ích và hình thức, nếu chính cái tinh thần tương trợ ấy bất có trong bản thân những người đứng đầu các tỉnh thành.

Nhưng thôi (có thể tui nghĩ sai?), biết đâu trong chiến lược của các vị lại có mục cứ giữ nguyên những vùng cùng kiệt đói, để mùa hè còn có nơi mà giáo dục thanh niên hai chữ “đồng bào”!
 

gainhaque

New Member
Cái bất thuộc về y đức
Thảo Hảo

************************

Hôm qua là ngày thầy thuốc Việt Nam.
Hôm qua chúng ta vừa tặng hoa và những lời biết ơn.

Nhưng bên cạnh lòng biết ơn chân thành đó, thì cũng phải xét đến điều sau.

Ðó là, phàm ở đời, cái gì người ta càng cần thì càng sợ bị mất lòng. Càng sợ bị mất lòng thì đến dịp cần chúc mừng thì càng chúc mừng nhiều. Thí dụ, kỷ niệm ngày thành lập ngành cao su thì mấy ai nhớ, nhưng ngày hiến chương các nhà giáo thì phụ huynh lũ học trò vừa nô nức từ hết mấy hôm trước.

Có lẽ dân ta đối với ngành Y nước ta cũng vậy, mà còn nặng hơn. Bởi vì cái ngành này bất chỉ liên quan đến sinh tử, mà còn dính líu đến không vàn điều bất liên quan đến sinh tử, nên cái "cần" và cái "sợ" của người dân đối với ngành này đi liền với nhau, lẫn lộn vào nhau, quyện thành một khối treo lơ lửng trên đầu; đầu người bệnh, và nhất là, đầu người nuôi bệnh.

tui còn nhớ, một lần cô tui đi xe máy và bị ăn cướp giật giỏ xách, làm gãy tay
Người ta đưa cô vào bệnh viện, nằm ít hôm, chờ mổ đóng đinh vào trong xương.
Cô nằm đó, thật như một bà hoàng, ngủ thiêm thiếp cả ngày, tỉnh dậy là ăn một tí, rồi nhìn ngó chung quanh, xem mấy trang báo, đòi uống nước cam, rồi lại lim dim ngủ.

Chỉ có chúng tui - những người đi nuôi cô là khổ.
Bị cuốn vào dòng xoáy nuôi bệnh rồi, chúng tui không còn đầu óc đâu mà nghĩ về bệnh tật, sinh - tử. Cũng bất nghĩ tới viện phí hay giấy tờ.
Chúng tui chỉ đau đáu nghĩ tới giờ cô đòi... đi vệ sinh, vì mỗi lần như thế, cả đám lại phải đối mặt với cái tưởng là bé nhất mà thật ra lại rất to của các bệnh viện nước mình, ấy là khu nhà vệ sinh, tắm giặt.

Ở cái bệnh viện rất to ấy, rất đông người bệnh và người nuôi bệnh, mà cái khu vực tối quan trọng này lại ẩm thấp và tối tăm, tanh tanh mùi bông băng, đèn tù mù soi những sọt đầy giấy và rác. Ðưa cô tui vào rồi thì bọn tui chỉ muốn về nhà để "tẩy trần" ngay.

"Thế này là còn tốt", vẫn có người nói thế.

Bởi vì ở một bệnh viện khác, tại khoa dành cho người bị liệt nửa người, màphòng chốngvệ sinh là "xí xổm", khiến có bệnh nhân già yếu đành phải chọn cách ngồi bệt xuống, xung quanh là nước chảy ướt đầm đìa...

Hay như ở một bệnh viện lớn khác, nhà vệ sinh cho sản phụ lại ở ngoài hành lang đầy gió, bên trong bất có đến một cái đinh móc áo, một cái gương con tối thiểu tiện nghi. Chỉ có một cái xô bẩn, mấy cái vòi, và nước thì lạnh toát. Bồn vệ sinh thì rất bẩn, người nhà thà nhịn còn hơn là phải rùng mình.

"Thế này là còn tốt". Ai cũng nhăn mặt nói thế, trong bệnh viện cô tui nằm.

Có đi nuôi bệnh thì tui mới "ngộ" ra, người ta sợ bệnh nhiều phần bất phải vì "bệnh" mà vì sự mất vệ sinh của "bệnh viện".

Nếu như bệnh viện của ta cũng như trong phim truyền hình Hàn Quốc: ai cũng sạch, chỗ nào cũng sạch - giường bệnh, nhà tắm, với lại căng tin... thì có lẽ mỗi khi có bệnh, người dân ta vừa không trù trừ khi quyết định nhập viện như thế này, đến mức người nhà nhiều phen phải năn nỉ rồi dọa nạt.

Thế đấy, cái đức hy sinh, bất muốn làm phiền người khác của dân ta, nhiều khi là do trả cảnh (y tế) xô đẩy mà có. Lắm lúc ta bất muốn nhập viện bất phải vì sợ dao kéo hay kim chích; chỉ vì nghĩ đến cảnh kẻ đi nuôi mình sẽ phải ăn uống, tắm rửa, vệ sinh trong bệnh viện bất thôi vừa thấy rợn người, mà thương.

Vào nuôi người trong bệnh viện rồi, mới thấy ngành Y tế nếu thương bệnh nhân và người nuôi bệnh một chút, thì cũng chẳng nên phải làm gì nhiều lắm đâu: chỉ cần nghĩ rằng họ cũng như ta, cũng có cái nhu cầu được ăn trong một căng tin sạch sẽ, được tắm giặt trong một nhà tắm sạch sẽ, được thảnh thơi về những nhu cầu vệ sinh tối thiểu, dành tâm trí cho những điều đáng để lo hơn.

Và khi bất lực rồi, thì lại chỉ mong sao có ngay được một ông giám đốc bệnh viện sâu sát và quyết đoán như ông người đứng đầu nhà nước Hun Xen: ông này từng ra lệnh cho khu du lịch Ankor Wat phải xây nhà vệ sinh đàng hoàng, bất thì ông cách chức.

Nhưng điều này có lẽ cũng rất khó.

Bởi vì ông giám đốc bệnh viện kia hẳn cũng là bác sĩ.

Mà ngày ra trường của các bạn sĩ, chắc có lẽ người ta chỉ đọc lời thề Y đức, mà bất đọc lời thề Vệ sinh.


Nguồn: (Thể thao-Văn hoá 2003)
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top