boyhangkhungtimgirlhiphop
New Member
hôm nay được một bữa đưa em đi xa, còn xa hơn cả lên thành phố. xuống Hải Hậu,xuống chỗ đứa bạn. nó bảo đưa em theo. trời cũng lất phất mưa, cộng thêm gió lanh,sợ em bị ướt lại "ốm" thì anh lo lắm. haizz, đường phải nói là kờ inh. không giám đi nhanh, vì lo cho em. 30km mà vẫn thấy nhanh. mỗi khi vào ổ gà, ổ trâu hay ổ ngựa. bị xóc, em nẩy lên. cám nhận được điều đó chứ. xót lắm. lại giảm tốc độ, không giám đi nhanh nữa sợ em bị đau, sợ em bị tổn thương ( ai xót - mình xót chứ ai) khi về đến Trực Ninh đường ngon ngon. a và em lại tít mít với con số 60, 70. em ở phía sau, xa anh quá. lại kéo em vào gần bên đến khi anh cảm nhận được là em đang ở phía sau. vì sao ư? vì anh sợ mất em sợ thằng khác cướp em khỏi tay anh. mất em chắc anh bị suy sụp mất, mất em, ai ở phía sau giúp anh mỗi giờ lên lớp, ai là người ở bên anh mỗi khi anh buồn cũng hay vui để sẻ chia. em đấy.nói thật nhé từ khi có em, anh có lẽ là một con người hoàn toàn khác ( khác thế nào thì chỉ có anh và em biết thôi nhóc nhé. hihi) em mang cả thế giới đến cho anh, làm cho anh vui, đôi khi cũng làm cho khóe mắt anh cay. anh có được ngày hôm nay phần lớn là do em đấy. biết không hả. Nhớ ngày đầu tiên đưa em đến lớp, ở dưới học sinh trầm trồ, ồn ào bàn tán về em. anh bỏ qua tất cả và chỉ dừng lại ở câu nói " đẹp thật đấy chúng mày ạ", uhm trong lòng anh cảm giác vui vui. có chút tự hào đấy ..... Yêu em. đừng xa anh nhé, Laptop yêu của anh.