Kenrick

New Member
"Nhật Bản có Panasonic hay Sony, Hàn Quốc nổi tiếng vì Daewoo và Samsung. Nhưng bất có bất kỳ thương hiệu nào tiêu biểu cho Việt Nam", giáo sư Tom Cannon, nhà hoạch định kinh tế nổi tiếng thế giới phát biểu.

- Là cố vấn của nhiều thương hiệu lớn toàn cầu như American Express, Goldman Sachs, Microsoft, Airbus, HSBC, Ernst & Young, IBM..., ông có lời khuyên nào cho Việt Nam trong phát triển thương hiệu?

- Việt Nam là một nước nông nghiệp. Để khai thác thế mạnh và xây dựng thương hiệu về lĩnh vực này, cần phát triển nhiều loại thực phẩm mới, có giá trị vượt trội so với thế giới. Nếu như Italy nổi tiếng vì mỳ, các bạn cũng cần đem lại tầm cao hơn cho gạo. Quy trình sản xuất hạt gạo Việt Nam vẫn bất thay đổi nhiều so với sau giải phóng. Trong khi đó tại các nước khác, họ vừa trồng lúa bằng phương pháp hiện đại, sử dụng năng lượng sạch. Bên cạnh sản xuất, chuyện tiếp thị hình ảnh, marketing, giới thiệu thương hiệu đến cộng cùng quốc tế cũng rất cần thiết.

Nói đến Nhật Bản, người ta nghĩ đến Sony hay Panasonic. Hàn Quốc nổi tiếng thế giới vì Daewoo hay Samsung. Nhưng nói đến Việt Nam, người ta bất nhớ ra bất cứ thương hiệu nào. Đây là cả một câu chuyện dài và đòi hỏi một thời (gian) gian khá lâu mới có thể giải quyết. Xây dựng thương hiệu của riêng mình rất cần thiết. Thay vì cứ đi gia (nhà) công sản xuất cho các hãng, cần có thương hiệu của riêng mình và sẽ bất bị ảnh hưởng khi hãng chuyển nhà máy sang nước khác.

- Đa số doanh nghề Việt Nam có quy mô nhỏ, sẽ phát triển thương hiệu theo cách nào?

- Bạn của tôi, tỷ phú Richard Branson vừa một tay xây dựng nên đế chế Virgin từ một đống đổ nát. Từ những chuyện kinh doanh ban đầu như xuất bản tạp chí cho sinh viên, bán đĩa hát, hiện nay Virgin vừa trở thành một tập đoàn (nhiều) đa quốc gia, với hơn 250 công ty lớn nhỏ và doanh thu 5 tỷ USD mỗi năm.

Richard là người có mối quan hệ tốt với giới truyền thông và bất e ngại báo chí. Giới truyền thông vừa khiến Richard Branson dần trở nên quen thuộc trong tâm trí người dân. Cái tên Richard Branson thành một thương hiệu vì nhắc tới tập đoàn Virgin là tất cả người nghĩ ngay đến Richard. Công chúng luôn yêu mến ông vì hình ảnh gần gũi, đời thường và uyên bác. Ông còn viết khá nhiều sách. Cuốn Cách thức dẫn đầu trong kinh doanh do tui và Richard viết chung từng lập kỷ sáu Guiness về lượng xuất bản.

Bên cạnh đó, thần tượng của tui là Muhammad Ali, võ sĩ quyền Anh người Mỹ. tui thích Ali vì ông tuy nhỏ con nhưng luôn giành phần thắng trước các đối thu to lớn hơn mình. Bằng những cú đấm thông minh, Muhammad biết cách đánh lạc hướng đối thủ trước khi bất ngờ ra đòn quyết định. Mọi người đều yêu quý ông vì sự khôn ngoan và thông minh, chứ bất phải vì tầm vóc.

- Vậy yếu tố nào mang tính quyết định để biến một thương hiệu trở nên phổ biến?

- Có hai yếu tố tiên quyết đó là chất lượng và con người. Chất lượng là yếu tố dễ hiểu. Còn yếu tố con người đòi hỏi doanh nghề phải có trách nhiệm với cộng đồng, phải có sự khôn ngoan và biết tính toán. Con gái tui từng mở một cửa hiệu bán đồ làm đẹp. Cửa hàng xinh xắn, nằm trong một thành phố cũng rất lãng mạn, bán những món đồ đáng yêu. Nhưng vấn đề là khách hàng bất tới. Về mặt này, sản phẩm đẹp hay bất đẹp bất quan trọng bằng có thu hút được khách hàng hay không.

- Ông đánh giá như thế nào về tiềm năng phát triển thương hiệu của Việt Nam?

- Khi nói chuyện với hiệu trưởng của trường lớn học Liverpool, ông ấy nhận xét Việt Nam là nước có tiềm năng nhất ở châu Á về lĩnh vực phát triển. Nhiều cố vấn cấp cao và chuyên gia (nhà) tại Mỹ cũng sẻ chia quan điểm tương tự. Việt Nam có những mối liên hệ với châu Âu, châu Á, Mỹ và đây là lợi thế tiềm năng. Bên cạnh đó, Chính phủ Việt Nam vừa cam kết đầu tư cho giáo dục, yếu tố tiên quyết để phát triển kinh tế dài hạn. tui cũng bị ấn tượng bởi tài năng và trí tuệ của con người Việt Nam khi gặp họ ở khắp nơi trên thế giới.

- Nếu Việt Nam vừa có nhiều lợi thế như vậy, điều gì ngăn cản các doanh nghệp của chúng tui vươn xa ra tầm thế giới?

- Đây thực sự là điều tui cũng đang cảm giác khó hiểu. Tối qua khi một người bạn gọi điện cho tui để thông báo kết quả trận đấu bóng đá tại Liverpool, họ vừa thốt lên rằng "tui cũng muốn đến Việt Nam" khi biết tui đang ở Hà Nội. Bản thân tôi, cũng như nhiều người bạn khác tại London, từng có mặt tại trước cửa Đại sứ quán Pháp để biểu tình hồi Hội nghị Paris vì chúng tui ngưỡng mộ Việt Nam. Với sự yêu mến của cộng cùng quốc tế, đáng lẽ ra các bạn phải có những thương hiệu nổi tiếng hơn nữa.

- Đặt Việt Nam vào trong bối cảnh kinh tế quốc tế hiện tại, theo ông suy thoái sẽ chạm đáy vào thời (gian) điểm nào và quá trình phục hồi sẽ kéo dài trong bao lâu?

- Dù kinh tế thế giới trong quý II có những kết quả khá tiềm quan, nhưng chắc chắn suy thoái vẫn chưa kết thúc. Thậm chí tháng 9 và tháng 10 tới sẽ là thời (gian) điểm khó khăn. Trong quý đầu tiên của 2009, ai cũng cho rằng thế giới đang chìm trong thảm họa. Sang quý II, tâm lý lạc quan bắt đầu nhen nhóm trong giới đầu tư. Tuy nhiên, chính lòng lạc quan đó có thể làm ra (tạo) ra những kết quả trái ngược vào quý III. Trung Quốc sẽ tiếp tục dẫn đầu thế giới về đà tăng trưởng, trong khi Mỹ và châu Âu vẫn đi xuống tiếp vào cuối quý III, đầu quý IV năm nay.

Cũng phải nói thêm rằng kinh tế toàn cầu, nhất là các nước giàu, sẽ khó có thể phục hồi đầy đủ vào năm 2012, 2013. Châu Á, đặc biệt là Đông Nam Á sẽ phục hồi trước, sau đó là Mỹ và cuối cùng là châu Âu. Việt Nam sẽ đi lên khá nhanh, trước Mỹ và Anh nhờ vào hệ thống ngân hàng vẫn giữ được sự ổn định.

- Ông đánh giá như thế nào về thời cơ mà châu Á, đặc biệt là các nền kinh tế mới nổi nhận được sau khủng hoảng tài chính?

- Chắc chắn các nước châu Á được rất nhiều từ suy thoái vì tui thích nhìn suy thoái theo khía cạnh tích cực hơn là các sau quả. Mỗi cuộc khủng hoảng đều làm ra (tạo) ra một cuộc cách mạng mới, làm ra (tạo) ra những biến đổi sâu rộng lớn về kinh tế toàn cầu. Sau khủng hoảng, sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm mới, nhiều ngành kinh doanh mới cũng như nguồn công ăn chuyện làm và sự thịnh vượng mới. Quốc gia (nhà) và doanh nghề nắm bắt và vận dụng được thời (gian) cơ sẽ phát triển hơn, ngược lại sẽ cùng kiệt nàn đi.

Châu Á có lợi thế đặc biệt do có nền kinh tế năng động và có nhiều kinh nghiệm sau cuộc khủng hoảng tài chính châu Á. Những nền kinh tế mới nổi như Trung Quốc hay Ấn Độ đang chớp thời (gian) cơ để vươn lên vị thế mới trên bản đồ kinh tế quốc tế. Để hết dụng thời (gian) cơ này, điều cần làm vẫn là tập trung đầu tư cho giáo dục, giới trẻ và công nghệ.

Tom Cannon là một trong những giáo sư xuất sắc về chuyên ngành Phát triển Chiến lược của trường ĐH Liverpool (Anh quốc), cùng thời là Giám đốc điều hành của Công ty TNHH Quốc tế Ideopolis (Ideopolis International Ltd).

Ông từng làm cố vấn cho nhiều chính phủ của nhiều nước như làm cố vấn cho Singapore thời (gian) Thủ tướng Lý Quang Diệu, cố vấn cho Trung Quốc thời (gian) Thủ tướng Chu Dung Cơ, cố vấn cho Nga thời (gian) Tổng thống Vladimir Putin và cố vấn cho Anh thời (gian) Thủ tướng Tony Blair.

Bên cạnh đó, ông là cố vấn cao cấp của trên 30 tập đoàn xuyên nước lớn như American Express, Goldman Sachs, Microsoft, Airbus, Tesco, BT, NatWest Bank, BP, Shell, Hong Kong & Shanghai Banking Corporation (HSBC), Ernst & Young, Dow Chemicals, IBM, ICI, Wessex Water, Virgin,Trinity Mirror Newspaper, General Electric. Ngoài ra, ông cũng là một chuyên gia (nhà) đối với vấn đề kinh tế và tài chính trong thể thao. Tom Cannon thường xuyên xuất hiện trên các kênh Sky Sports, BBC TV, Bloomberg và nhiều hãng truyền hình quốc tế cũng như đài phát thanh, tạp chí bóng đá và thể thao chuyên gia. Tờ Academics in the Media vừa xếp ông ở vị trí thứ ba về tần suất xuất hiện trên các phương tiện thông tin lớn chúng tại Anh.
Ông sang Việt Nam từ ngày 27/7 đến ngày 4/8. Vào tối 28/7, ông sẽ có buổi gặp gỡ với Phó người đứng đầu nhà nước Nguyễn Sinh Hùng và các CEO cấp cao, trước khi có các buổi diễn thuyết tại Hà Nội và TP HCM.
 

ngan25h

New Member
Tại sao Việt Nam không có thương hiệu nổi tiếng?
"Nhật Bản có Panasonic hay Sony, Hàn Quốc nổi tiếng vì Daewoo và Samsung. Nhưng không có bất kỳ thương hiệu nào tiêu biểu cho Việt Nam", giáo sư Tom Cannon, nhà hoạch định kinh tế nổi tiếng thế giới, trả lời phỏng vấn riêng VnExpress.net.
- Là cố vấn của nhiều thương hiệu lớn toàn cầu như American Express, Goldman Sachs, Microsoft, Airbus, HSBC, Ernst & Young, IBM..., ông có lời khuyên nào cho Việt Nam trong phát triển thương hiệu?
- Việt Nam là một nước nông nghiệp. Để khai thác thế mạnh và xây dựng thương hiệu về lĩnh vực này, cần phát triển nhiều loại thực phẩm mới, có giá trị vượt trội so với thế giới. Nếu như Italy nổi tiếng vì mỳ, các bạn cũng cần đem lại tầm cao hơn cho gạo. Quy trình sản xuất hạt gạo Việt Nam vẫn không thay đổi nhiều so với sau giải phóng. Trong khi đó tại các nước khác, họ vừa trồng lúa bằng phương pháp hiện đại, sử dụng năng lượng sạch. Bên cạnh sản xuất, chuyện tiếp thị hình ảnh, marketing, giới thiệu thương hiệu đến cộng cùng quốc tế cũng rất cần thiết.
Nói đến Nhật Bản, người ta nghĩ đến Sony hay Panasonic. Hàn Quốc nổi tiếng thế giới vì Daewoo hay Samsung. Nhưng nói đến Việt Nam, người ta không nhớ ra bất cứ thương hiệu nào. Đây là cả một câu chuyện dài và đòi hỏi một thời (gian) gian khá lâu mới có thể giải quyết. Xây dựng thương hiệu của riêng mình rất cần thiết. Thay vì cứ đi gia (nhà) công sản xuất cho các hãng, cần có thương hiệu của riêng mình và sẽ không bị ảnh hưởng khi hãng chuyển nhà máy sang nước khác.
- Đa số doanh nghề Việt Nam có quy mô nhỏ, sẽ phát triển thương hiệu theo cách nào?
- Bạn của tôi, tỷ phú Richard Branson vừa một tay xây dựng nên đế chế Virgin từ một đống đổ nát. Từ những chuyện kinh doanh ban đầu như xuất bản tạp chí cho sinh viên, bán đĩa hát, hiện nay Virgin vừa trở thành một tập đoàn (nhiều) đa quốc gia, với hơn 250 công ty lớn nhỏ và doanh thu 5 tỷ USD mỗi năm.
Richard là người có mối quan hệ tốt với giới truyền thông và không e ngại báo chí. Giới truyền thông vừa khiến Richard Branson dần trở nên quen thuộc trong tâm trí người dân. Cái tên Richard Branson thành một thương hiệu vì nhắc tới tập đoàn Virgin là tất cả người nghĩ ngay đến Richard. Công chúng luôn yêu mến ông vì hình ảnh gần gũi, đời thường và uyên bác. Ông còn viết khá nhiều sách. Cuốn Cách thức dẫn đầu trong kinh doanh do tui và Richard viết chung từng lập kỷ sáu Guiness về lượng xuất bản.
Bên cạnh đó, thần tượng của tui là Muhammad Ali, võ sĩ quyền Anh người Mỹ. tui thích Ali vì ông tuy nhỏ con nhưng luôn giành phần thắng trước các đối thu to lớn hơn mình. Bằng những đường võ tuyệt cú đẹp, Muhammad biết cách đánh lạc hướng đối thủ trước khi bất ngờ ra đòn quyết định. Mọi người đều yêu quý ông vì sự khôn ngoan và thông minh, chứ không phải vì tầm vóc.
Giáo sư Tom Cannon hiện giảng dạy môn Phát triển chiến lược của Đại học Liverpool, Anh. Ảnh: BBC - Vậy yếu tố nào mang tính quyết định để biến một thương hiệu trở nên phổ biến?
- Có hai yếu tố tiên quyết đó là chất lượng và con người. Chất lượng là yếu tố dễ hiểu. Còn yếu tố con người đòi hỏi doanh nghề phải có trách nhiệm với cộng đồng, phải có sự khôn ngoan và biết tính toán. Con gái tui từng mở một cửa hiệu bán đồ làm đẹp. Cửa hàng xinh xắn, nằm trong một thành phố cũng rất lãng mạn, bán những món đồ đáng yêu. Nhưng vấn đề là khách hàng không tới. Về mặt này, sản phẩm đẹp hay không đẹp không quan trọng bằng có thu hút được khách hàng hay không.
- Ông đánh giá như thế nào về tiềm năng phát triển thương hiệu của Việt Nam?
- Khi nói chuyện với hiệu trưởng của trường lớn học Liverpool, ông ấy nhận xét Việt Nam là nước có tiềm năng nhất ở châu Á về lĩnh vực phát triển. Nhiều cố vấn cấp cao và chuyên gia (nhà) tại Mỹ cũng sẻ chia quan điểm tương tự. Việt Nam có những mối liên hệ với châu Âu, châu Á, Mỹ và đây là lợi thế tiềm năng. Bên cạnh đó, Chính phủ Việt Nam vừa cam kết đầu tư cho giáo dục, yếu tố tiên quyết để phát triển kinh tế dài hạn. tui cũng bị ấn tượng bởi tài năng và trí tuệ của con người Việt Nam khi gặp họ ở khắp nơi trên thế giới.
- Nếu Việt Nam vừa có nhiều lợi thế như vậy, điều gì ngăn cản các doanh nghệp của chúng tui vươn xa ra tầm thế giới?
- Đây thực sự là điều tui cũng đang cảm giác khó hiểu. Tối qua khi một người bạn gọi điện cho tui để thông báo kết quả trận đấu bóng đá tại Liverpool, họ vừa thốt lên rằng "tui cũng muốn đến Việt Nam" khi biết tui đang ở Hà Nội. Bản thân tôi, cũng như nhiều người bạn khác tại London, từng có mặt tại trước cửa Đại sứ quán Pháp để biểu tình hồi Hội nghị Paris vì chúng tui ngưỡng mộ Việt Nam. Với sự yêu mến của cộng cùng quốc tế, đáng lẽ ra các bạn phải có những thương hiệu nổi tiếng hơn nữa.
- Đặt Việt Nam vào trong bối cảnh kinh tế quốc tế hiện tại, theo ông suy thoái sẽ chạm đáy vào thời (gian) điểm nào và quá trình phục hồi sẽ kéo dài trong bao lâu?
- Dù kinh tế thế giới trong quý II có những kết quả khá tiềm quan, nhưng chắc chắn suy thoái vẫn chưa kết thúc. Thậm chí tháng 9 và tháng 10 tới sẽ là thời (gian) điểm khó khăn. Trong quý đầu tiên của 2009, ai cũng cho rằng thế giới đang chìm trong thảm họa. Sang quý II, tâm lý lạc quan bắt đầu nhen nhóm trong giới đầu tư. Tuy nhiên, chính lòng lạc quan đó có thể làm ra (tạo) ra những kết quả trái ngược vào quý III. Trung Quốc sẽ tiếp tục dẫn đầu thế giới về đà tăng trưởng, trong khi Mỹ và châu Âu vẫn đi xuống tiếp vào cuối quý III, đầu quý IV năm nay.
Cũng phải nói thêm rằng kinh tế toàn cầu, nhất là các nước giàu, sẽ khó có thể phục hồi đầy đủ vào năm 2012, 2013. Châu Á, đặc biệt là Đông Nam Á sẽ phục hồi trước, sau đó là Mỹ và cuối cùng là châu Âu. Việt Nam sẽ đi lên khá nhanh, trước Mỹ và Anh nhờ vào hệ thống ngân hàng vẫn giữ được sự ổn định.
- Ông đánh giá như thế nào về thời cơ mà châu Á, đặc biệt là các nền kinh tế mới nổi nhận được sau khủng hoảng tài chính?
- Chắc chắn các nước châu Á được rất nhiều từ suy thoái vì tui thích nhìn suy thoái theo khía cạnh tích cực hơn là các sau quả. Mỗi cuộc khủng hoảng đều làm ra (tạo) ra một cuộc cách mạng mới, làm ra (tạo) ra những biến đổi sâu rộng lớn về kinh tế toàn cầu. Sau khủng hoảng, sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm mới, nhiều ngành kinh doanh mới cũng như nguồn công ăn chuyện làm và sự thịnh vượng mới. Quốc gia (nhà) và doanh nghề nắm bắt và vận dụng được thời (gian) cơ sẽ phát triển hơn, ngược lại sẽ cùng kiệt nàn đi.
Châu Á có lợi thế đặc biệt do có nền kinh tế năng động và có nhiều kinh nghiệm sau cuộc khủng hoảng tài chính châu Á. Những nền kinh tế mới nổi như Trung Quốc hay Ấn Độ đang chớp thời (gian) cơ để vươn lên vị thế mới trên bản đồ kinh tế quốc tế. Để hết dụng thời (gian) cơ này, điều cần làm vẫn là tập trung đầu tư cho giáo dục, giới trẻ và công nghệ.

(Theo vnexpress.net)
 

toan1898

New Member
Hix, nói tới chuyện xậy dựng thương hiệu của Việt Nam mình, mình chỉ xin kể cho tất cả người nghe một ví dụ thế này thui. Hôm trước học về cách thức xây dựng và quảng bá thương hiệu, thầy mình hỏi 1 câu: Theo các em, chuyện quảng bá du lịch Việt Nam hiện nay với câu slogan "Vẻ đẹp tiềm ẩn" có thể thành công không? Bọn mình đứa nào cũng nhao nhao, câu slogan rất ý nghĩa thế thì chắc sẽ thành công thui, sẽ thu hút bạn bè cả thế giới không chừng. Thầy mình chỉ cười và hỏi, "thế tại sao từ hồi quảng bá rầm rộ đến giờ, lượng khách quốc tế đến Việt Nam chẳng tăng được bao nhiêu?". Bọn mình đành nín thinh, chẳng hiểu nổi.

Việt Nam mình vốn vẫn được mệnh danh là rừng vàng, biển bạc, thắng cảnh, trời nhiên, lịch sủ và con người đều tuyệt. Mình biết thế, nhưng khách du lịch nước ngoài họ có biết đâu. Tâm lý chung của khách hàng là muốn thấy rõ ràng là họ sẽ nhận được gì nếu tiêu dùng sản phẩm, hay sẽ hết hưởng và thỏa mãn được gì từ những dịch vụ mà họ bỏ trước ra để dùng. Ấy thế mà, họ vốn vừa chẳng biết gì về mình, muốn tìm hiểu về mình, lại để ngay câu slogan "vẻ đẹp tiềm ẩn", bảo sao ai không ngại ngần. Người xưa bảo: Đẹp khoe, xấu che đương nhiên là có lý do, sao chúng ta lại không biết khoe cái đẹp của mình ra mà thu hút, lại để nó ẩn thế làm gì không biết.
 
Thấy các bạn tranh luận nhiều, những vấn đề xoay quanh những hiểu biết trong phạm vi của mình, có thể nói tắt là chưa đủ tầm hay chưa đủ trình để thâu tóm hết những điều đó lại! Khiến tui thấy rất khó hiểu, nói thật là chúng ta muốn làm điều gì cũng phải cho người nghe họ dễ hiểu, đừng hàn lâm quá, chưa kể dùng thêm ngoại ngữ..!(lại còn tiếng Việt không dấu).

Cái câu hỏi : Tại sao Việt Nam không có thương hiệu nổi tiếng? Nó khiến cho tui tí nữa thì ngã bổ ngửa, hay tại vì dân Việt Nam mình tự sướng nhiều quá nhỉ!? Cái tiềm năng phát minh lẫn sáng kiến của dân mình thuộc vào hàng bậc thấp so với ngay các nước trong khu vực(tự tìm Google). Những cái mình đang làm chẳng qua là kẻ đi "buôn". kiếm chác lại theo kiểu nhà phân phối độc quyền..! Độc quyền chém!

Người tiêu dùng thì phải nói là "N....G.....U" chứ đừng nói là "THÔNG MINH" hay "THƯỢNG ĐẾ" ...
 
theo toi, thuong hieu khong phai viet nam khong co ma la chua du trinh do va nguoi tai nang đe nang len thuong hieu the gioi, nhung toi nghi trong tuong lai thi chac chan la se co thoi, vi du nhu pho 24 va Trung Nguyen di, pho 24 la nen am thuc cua viet nam do, hien tai da co o Indonexia, philiipin, Singapore, va nghe dau da co o Han Quoc luon roi do, nhung that ra chi la ban franchise thoi chi vi tiem luc tai chinh cua ong Ly Quy Trung co gioi han thoi nhung tuong lai se co nha dau tu hop tac thi luc do biet dau se khac . Con Trung Nguyen thi da khai truong 1 quan diem dau tien rat hoanh trang o ben Sin do va do la diem nhan de di tiep nua ma. That ra thuong hieu chi la thuong hieu thoi, doi luc nguoi ta chi nhin vao thuong hieu ma k biet duoc het toan bo ben trong cua thuong hieu do that su co gia (nhà) tri nhu the nao. Thi du nhu co nguoi mang mat kinh Gucci nhung khi de 2 cai gia (nhà) va that thi k tai nao phan biet duoc, tu xua den gio, nhieu nha kinh doanh nuoc ngoai ho da co cai nhin rat xa roi, ho biet cach tiep can thi truong , ho chiu kho dau tu, co chuong trinh PR chuyen nghiep nen co tieng thoi, da so ho cung ban thuong hieu do thoi nhung ma ban theo khu vuc va chiu su quan ly chat che cua ho( con Trung Nguyen va pho 24 thi lam k duoc), ho chon nguoi mua Franchise co nhieu nang luc ( chang han nhu ho phai quyet dinh ve dia diem kinh doanh cua nguoi mua)da so thuong hieu o Sai gon la mua franchise tu Sin ma thoi mac du thuong hieu chinh thong la tu My(cua hang Levi tren Dong Khoi, hay la trong tuong lai se xuat hien hang Nike, cung chi la mua thuong hieu ben Sin thoi) KFCva Pizza hut, cofee bean cung vay thoi, cac ban thay KFC tren toan cau, do la thuong hieu dang cap ve fastfood do, no thuoc tap doan Yum, nhung tat ca chi la mua thuong hieu va phat trien dung theo quy trinh cua nguoi chu thuong hieu ma thoi. Vay la ho co 1 thuong hieu dang cap quoc te. Con Viet Nam thi co thuong hieu nhung chi quanh quan o trong nuoc ma thoi, chung ta chua biet cach vuon ra ngoai 1 cach hieu qua. Cac ban co thay ca phe Highland va trung nguyen k? Trung Nguyen da ton tai truoc do, nhung khi Highland xuat hien thi Trung Nguyen moi bat dau mat Trau moi lo lam chuong do thoi, ho chay theo Highland, ho da danh mat hinh anh bang cach ban thuong hieu qua nhieu va mat kiem soat hinh anh, hon 2000 quan da ban thuong hieu, cac ban tuong tuong xem. Highland k ban thuong hieu, ho tu quan ly thuong hieu nen cac quan deu nhu nhau ca, dong bo voi nhau. Trung Nguyen chay theo bang cach bay gio thu gom lai cac quan diem da ban thuong hieu, phat rien he thong quan diem chuan, ma quan dau tien ma cac ban thay la ben Ho Huan Nghiep do, nhung chang ra gi het, hay quan o 219 Ly Tu Trong, hay ben Le Loi do , deu nhu nhau, chang thay gi noi bat, va doi tuong khach da so la dan tri thuc nhung thich ca phe viet nam thoi. COng voi viec thue muon mat bang hien nay thi Trung Nguyen co le se chao thua voi Highland thoi, gia (nhà) ca mat bang Highland co the thue tren 10,000 do la binh thuong , nhung doi voi Trung Nguyen thi do la van de so 1, ho k the nao.......va viec thay doi nhan su cap cao thi nhu com bua vay do
Toi ban ve chuyen nay hoi dai qua, anh chi nao doc xong buon ngu thi di ngu nhe de mai day doc tiep nhe. Thanks
 

nguyenhuu_chien

New Member
Trích "Nhật Bản có Panasonic hay Sony, Hàn Quốc nổi tiếng vì Daewoo và Samsung. Nhưng không có bất kỳ thương hiệu nào tiêu biểu cho Việt Nam", giáo sư Tom Cannon, nhà hoạch định kinh tế nổi tiếng thế giới, trả lời phỏng vấn riêng VnExpress.net."

Việt nam nằm trong số các nước còn lại hay thử hỏi Trung Quốc vừa có j? Những nước châu âu 1 số nước vừa có j & đặc biệt Châu Phi vừa có j?

Nói vậy cũng có thể đánh giá là không tích cực, nhưng theo mình nghĩ, đoán non đoán già thì do tích cách của con người VN làm nên tất cả thôi, " làm nhóm thì rất ẹ, nhưng cá nhân thì rất tốt" trước hết người ta nghĩ cho cá nhân mình trước rồi mới nghĩ đến cộng đồng, mà muốn phát triển thương hiệu toàn cầu thì trả toàn không thể nào cá nhân được...KHÔNG THỂ NÀO.

Một vài chiều hướng phân tích khác, THÂN!
 

rina_dolce

New Member
mình cũng từng thắc mắc là tại sao VN chưa có thương hiệu nổi tiếng, nhưng vấn đề đó dường như lớn lắm.Khi nhìn vào thị trường mình thấy rằng: hàng VN sao cái gì cũng chưa thật sắc sảo, thu hút như hàng TQ, từ đồ chơi trẻ em, vănphòng chốngphẩm, áo quần... mặc dù có nhiều loại sp xét về chất lượng thì hàng VN hơn xa. tại sao VN cứ mãi là thị trường "truyền thống béo bở' của TQ mãi. Hàng VN có đảm bảo thế mạnh của mình và khắc phục điểm yếu về kiểu dáng, mẫu ngựa trước TQ không, Có khẳng định hàng VN trong khu vực một cách vững bền ruid mới đi xa hơn ra ngoài các châu sáu khác được chứ
 
@ Steve:



Ồ, xin chào “người lớn” với kinh nghiệm đầy mình về nghiên cứu thị trường!



tui chưa bao giờ “khinh miệt” cái gì (từ này do bạn sáng làm ra (tạo) ra), chỉ khuyên tất cả người không nên căn cứ vào số liệu được công bố một cách rộng lớn rãi (do đó mà ai cũng có thể có được) vào các quyết định kinh doanh. tui biết, số liệu công ty bạn mua từ TNS rất đắt mà. Bài bản đó.



Hoá ra bạn cũng tìm hiểu và biết rõ về tui phết. Và bạn cho rằng tui hay nhìn hiện tượng để phán xét, nhưng tui thấy bạn mới là người đang làm điều đó. Ừ, tui “look & feel”. Chẳng sao. tui biết cái gì ảnh hưởng và quan trọng đến nghề nghề của tôi, và “look & feel” là một cái như thế. Tuy không rành lắm về design và “look & feel”, nhưng tui cũng đủ sức tham gia (nhà) vào cái topic này, nếu bạn sẵn sàng lập ra nó. OK? Còn về branding, tất cả về nó, tui hoàn toàn tự tin là có thể nói chuyện với bất kỳ ai. Mà tui nghĩ bạn nên mở 1 topic về account thì hơn. Cái này tui không rành nhưng cũng đủ sức để nói chuyện với bạn.



Chẳng muốn nói về Trung Nguyên nữa, như thế nào thì nó cũng như thế rồi. Chỉ có điều chính bạn nói chuyện Trung Nguyên nhượng quyền không bài bản (nhưng là người tiên phong ở VN, theo tôi), vừa giúp Trung Nguyên làm ra (tạo) nên tên tuổi. tui chỉ nhắc lại lời bạn và tỏ ra ngạc nhiên về điều đó. Coi thử lại coi.



Về chuyện mở rộng lớn ngành hàng. Không chỉ có Samsung, LG theo đuổi chiến lược này. Hãy nhìn Virgin, GE và rất nhiều tên tuổi khác. Họ kinh doanh ở hàng trăm lĩnh vực, và nhiều cái chẳng liên quan gì nhau. Có sao đâu. Nhưng đừng đặt Trung Nguyên ngang với những tên tuổi đó về tiềm năng mở rộng lớn ngành hàng. Không phải công ty và thương hiệu nào cũng có tiềm năng này. Nếu Trung Nguyên có tiềm năng, tại sao chúng ta không thấy “Cà phê hoà tan Trung Nguyên 3 trong 1” hay “Trung Nguyen Convenience Store”, mà lại là G7 và G7Mart (nhắc lại, G7 là một nhãn hiệu tốt, nó cho phép tiềm năng mở rộng lớn thành G7Mart). Trung Nguyên và Mr. Vũ cũng là những người có sỏi trong đầu đó bạn.



tui cũng chưa bao giờ nói bạn sai cái gì. Chỉ là quan điểm cá nhân của từng người. Nhưng bạn thử hỏi tất cả người xem, có ai thích cái kiểu tranh luận theo kiểu phủi tay “em sai rồi ạ”, rồi “không thích hơn thua” không?



tui cũng chẳng thích hơn thua, nhưng quả thật tranh luận kiểu đó thì đúng là rảnh thật. tui cũng rất thất vọng nên cũng không muốn viết nhiều nữa.



Tự bạn và tất cả người có thể ngẫm nghĩ thêm.
 

Swithin

New Member
E hèm, em lại chán! Thế bác muốn phiếm thì em phiếm với bác vậy! Hôm nay viết hơn 1 bài bù ngày mai em bận không viết nữa!



Dạ thưa bác, kết quả nghiên cứu thị trường của em, công ty em mua bằng tiền, và nó không rẻ đâu thưa bác, thế nên em mới quý, đồ cho không biếu không em chẳng dám dại ạ! À, hóa ra bác kinh miệt cái đồ cho không biếu không? Sorry bác nhá, em hiểu lầm! Mà bác này, đồ chùa đôi khi không không dụng đâu! Nó tương tự đọc sách ấy, nó tùy vào người đọc rút ra được điều gì chứ không phải quyền sách nó làm ra (tạo) nên nhận thức đâu bác ạ!



Đối với người chả cho số liệu nghiên cứu thị trường ra cái gì cả và cho rằng nó rẻ trước thì em tranh luận chuyên môn hóa ra em rãnh! Em nói gà, bác nói vịt, nói hòai cũng chẳng hiểu nhau được bao nhiêu đâu bác ạ!



Bác nên cân nhắc lại nha, hình như bác cố tình đi lạc hướng những gì bác vừa nói trước đây! Nhưng, em khẳng định với bác, các thương hiệu tên tuổi Việt chả ai sử dụng đồ cho không biếu không cả bác à! Hình như bác chưa từng có kinh nghiệm cho chuyện này nên nói thế, thôi em không tranh luận vấn đề này nữa ạ! Em sai ạ! À, hóa ra bác chuyên về design, "look & feel" à? Thảo nào bác thích nhìn hiện tượng mà nhận định bản chất! Hồi đ1o ấy bác, lúc em còn làm account cho Leo, creative bên em muốn create cái gì cũng phải phụ thuộc trên kết quả nghiên cứu hành vi người tiêu dùng hết á! Đẹp, ấn tượng mà không đúng mục tiêu thì hóa ra tốn trước bác nhỉ! Hay là, em làm ra (tạo) topic mới, chúng ta bàn về "look & feel" trong branding cho nó phù hợp với chuyên môn của bác hơn, chắc lúc đó mình nói chuyện sẽ họp nhau hơn ấy nhỉ!



Em thật chẳng biết nói với bác làm sao? Tại sao bác cứ khăng khăng Trung Nguyên luôn thất bại trong chuyện nhượng quyền? Bác nói nó vừa từng thất bại trong những năm gần đây thì em cùng ý, nhưng bác chê bai chuyện không tình dùng một cách quảng bá thương hiệu na ná nhượng quyền vừa giúp Trung Nguyên có được tên tuổi thì em thua bác luôn ạ! Thôi vầy, bác đúng, em sai. Huề cả làng bác nhá! Em tranh luận với bác kiểu này em tốn chất xám một cánh không ích!



Bác nói em so sánh Trung Nguyên với Samsung và LG là khập khiểng. Bác này, bình tĩnh bác, bác đọc lại giúp em ạ, khổ quá! Em so sánh cái mô hình mở rộng lớn ngành hàng. Trời ạ! Thôi thôi, em sai nốt cái này. Em xin lỗi ạ!



Em nói cái vụ 4 P. Không phải em khoe kiến thức, em nói rồi, em không thích nói chuyện cao siêu, em chỉ thích căn bản thôi! Cái vụ 4P, ý em nói sau không chuyển nó sang thành SPKG cho nó thuần Việt, sao vẫn giữ lại 4 P làm gì. Ý em là bác bám theo cái vụ tiếng Anh của em hoài, nên em đùa như thế. Bác lại suy ra hầm bà lằng những kiến thức 6P, 7P gì đó. Xin lỗi bác, cao quá em với hỏng tới! Bác đọc kỹ tí nha bác, kẻo người cười! Hình như những nhận định của em thường quá, nên bác chẳng thèm đọc cho kỹ đúng không hèn?



Em thì không thích hơn thua. Chuyện em nói, chuyện em viết, chuyện em dẫn chứng...tự những người đọc sẽ đánh giá là đúng, cũng đánh giá là sai. Nhưng chẳng là vấn đề gì với em cả. Vì em nhận ra một điều.....các em sinh viên, tương lai của thương hiệu Việt vào đây, nghe các bạn nói chuyện và sẻ chia lại cho đàn em như thế....em buồn lắm ạ!



Nói tóm lại như vầy, em sai tất, bác đúng cả! Vui hen! Nè, em công nhận em sai hết rồi nhé!





@ Long: Đừng lo em. Người lớn không ăn thua nhau như trẻ con đâu. Và người lớn luôn chịu trách trách nhiệm cho những gì mình nói. Vui hen! Đừng lo, tui biết điểm dừng mà! Thân ái. Cuối tuần vui vẻ nhé! Cả bác có branding nữa, thoải mái đi nào!
 

mrwobjn

New Member
Càng đọc bài của các bác em mới càng cảm thấy mình còn "ngu muội" quá, em xin được rửa tai lắng nghe các bác đàm đạo. "Mâu thuẫn là động lực của sự phát triển" nhưng đừng để sau này ghét nhau chỉ vì quan điểm trái ngược nhé 2 bác SteveJobs và afvbranding.
 

babymilo_285

New Member
@ Steve:

Xem nào, bạn vừa bắt đầu tỏ ra chán nản (kêu rất nhiều, rằng thì là thấy chán rồi, làm biếng viết, chán não nùng, lại chán nữa, chán thật, làm tui chán…). Ối giời ơi, nhưng tui thì chưa hề chán đâu bạn nhé!

Thế này nhé…

Cái mà bạn nói rằng thì là “chuyên môn”, tui không biết bạn muốn biết chuyên môn về cái gì. Chuyên môn về nghiên cứu thị trường, về thương hiệu, về nhượng quyền, về Trung Nguyên, về Apple? Hay cái gì khác. Bạn cứ nói ra, tui sẵn sàng. Chứ cái kiểu nhìn rồi buông 1 câu “không có chuyên môn” chẳng khác gì chuyện một em thiếu nữ ngồi xem đá bóng và phán “Mẹ cái thằng Lampard không biết đá bóng!”, chỉ vì hôm đó cô ta đặt cửa cho Chelsea, nhưng lại thua độ. Xem ra, cô em này đủ chuyên môn để chơi bóng tại Chelsea đây!!?

Ờ, Unilever, Proctor & Gamble, Pepsi bỏ ra vài tỉ để mua các số liệu nghiên cứu thị trường hàng năm. Chính xác. Vậy hỏi khí không phải, bạn vừa bỏ ra mấy chục tỷ để mua bản số liệu của TNS Việt Nam về thị trường cà phê Việt năm 2008, hay những số liệu tương tự như thế? tui đoán chắc phải đắt lắm đấy nhỉ!? Bạn biết rồi đấy, cái gì cũng có giá của nó. Cái của “cho không biếu không” thì những lớn gia kia chẳng thèm làm gì. Họ chỉ tập trung vào những số liệu và báo cáo có thể giúp họ hái ra tiền. Các công ty nghiên cứu thị trường (nhiều) đa quốc gia (nhà) với những nhà kinh doanh tầm cỡ thừa hiểu điều này. Họ biết đâu là khách hàng của họ, và họ biết giữ miếng cơm manh áo cho mình bạn ạ. Bạn biết đấy, tất cả công ty trong lĩnh vực tư vấn đều cố gắng làm ra vẻ biết rất nhiều, bằng cách làm ra (tạo) ra thật nhiều vệ tinh và công cụ để gia (nhà) tăng giá trị thương hiệu cho doanh nghề mình. Việc đưa ra những số liệu, báo cáo miễn phí… nhằm mục đích này. Nhưng họ khôn lắm. Chẳng ai trả lương cho những chuyên gia (nhà) nghiên cứu thị trường tầm cỡ để họ đưa ra những báo cáo, số liệu miễn phí cả. Sinh viên, học sinh là đối tượng chính. Báo cáo, số liệu mất trước hoàn toàn khác so với báo cáo, số liệu cho không bạn ạ. Ngắn gọn vài điều như thế, bạn vừa hiểu bản chất rồi chứ? Chuyên môn nghiên cứu thị trường bạn còn cần biết gì nữa không? tui sẵn sàng.

À, tui cũng mới phát hiện ra một nguyên nhân khiến cho Việt Nam chưa có thương hiệu toàn cầu, đó là “Ngay từ đầu, họ vừa căn cứ vào những số liệu nghiên cứu thị trường “cho không biếu không” để đưa ra các quyết định kinh doanh mang tính sống còn”!

OK, bỏ qua nghiên cứu thị trường đi.

Và bạn cũng công nhận với tôi, rằng G7 đang thịnh, Trung Nguyên đang suy rồi còn gì. tui có đọc qua cái phần bạn phân tích về sai lầm trong nhượng quyền của tập đoàn Trung Nguyên rồi, còn họ đang sáu đục kế hoạch gì thì chẳng ai biết. Còn về bác Vũ, tui có thể nhận xét rằng “Bác Vũ vừa rất thành công trong quá khứ với thương hiệu Trung Nguyên, nhưng trong quá trình thành công vừa mắc một vài sai lầm, và hiện tại vừa thất bại với thương hiệu Trung Nguyên”, tui nhận xét như thế thì bạn cùng ý chứ? tui nói rồi, tui chỉ nhìn vào thực tại và tương lai. Quá khứ huy hoàng vẫn mãi chỉ là quá khứ mà thôi. Nếu bạn thích quá khứ thì trở về năm 938 mà giúp Ngô Quyền tiêu diệt quân Nam Hán. Oanh liệt lắm đó. Chỉ có điều, người ta chỉ sống được với những giờ phút của thực tại. Nếu chẳng có tí khái niệm nào về franchise mà bác Vũ đưa thương hiệu chuỗi quán cà phê Trung Nguyên thành công trong quá khứ, rực rỡ trong hiện tại và vững bền trong tương lai thì mới là điều đáng quý. Đằng này, tui thấy bạn giải thích thất bại bằng cách đổ lỗi cho chuyện “chẳng có tí khái niệm gì”. Thế đấy.

Nhưng hoá ra, theo bạn, thì thất bại trong chuyện tiến hành chiến lược nhượng quyền lại không tình làm ra (tạo) ra một tên tuổi Trung Nguyên lẫy lừng, điều này cho phép nó mở rộng lớn ra các ngành hàng khác, nào thì cà phê rang xay, nào là cà phê quán, nào là cà phê tan… Đúng là trong cái rủi lại có cái may phải không? Vậy thì sự may mắn có thể còn tại đến bao giờ.

Nhưng chỉ có điều, có may mắn, có thời cơ mà không biết hết dụng mới là điều đáng nói. Hình như bạn vẫn tiếp tục khẳng định Trung Nguyên vẫn đang đầu tư cho chuỗi quán cà phê của mình, khi rà soát lại chiến lược nhượng quyền để làm một cách bài bản hơn, qua đó có thể quay trở lại thị trường này, cùng thời là một kênh tiêu thụ cho sản phẩm cà phê của họ. Buồn cười. Nói như thế nghĩa là các kênh phân phối như siêu thị, trung tâm bán lẻ… chết đi cho rồi, bởi nhà sản xuất nào cũng sử dụng chiến lược bán thẳng đến miệng người tiêu dùng như kiểu Trung Nguyên. Chưa bàn đến chuyện các quán cà phê Trung Nguyên còn có thể thoi thóp đến bao giờ nhé.

À, nào là “Place”, nào là “4P”, tui nghe có vẻ lạ tai. Đúng rồi, bạn học marketing căn bản rồi mà lại (cao siêu quá). Mà hình như nó cũng có xuất xứ từ các giáo trình tiếp thị cơ bản bán đầy hiệu sách, thậm chí lề đường đó bạn, bạn có tin không? Mà tui còn chưa nói đến chuyện giờ đây, rất nhiều người đang phủ định 4P, và đưa ra quan điểm riêng của họ về 5P, 6P, thậm chí 20P. Kotler khai sinh ra quan điểm 4P cách đây vừa vài chục năm, và trở thành một trong những khái niệm cơ bản kinh điển nhất mà bất kỳ ai cũng biết. Kotler là cha đẻ của marketing, 4P là quan điểm của ông. Những người khác cũng có thể đưa ra quan điểm của mình. Thật buồn trong thời (gian) đại ngày nay, nếu có 1 vị CMO trình lên CEO 1 bản kế hoạch marketing, với một lèo các đầu dòng gồm có Kế hoạch sản phẩm, kế hoạch giá cả, kế hoạch phân phối và kế hoạch xúc tiến bán hàng, chắc chắn nó sẽ bay vào sọt rác, và vị CMO nên tính đến chuyện tìm 1 công ty khác. Bạn có tin không? Bạn nói đúng 1 điều, sách vở là sách vở, thực tế là thực tế, phải không!?

Tiếp, bạn cho rằng Trung Nguyên có thể đứng sánh ngang với những Samsung, LG? Thật quá nực cười. Đừng so sánh một cách quá khập khiễng như thế. tui chẳng có nguyên tắc nào cả. Nguyên tắc là nguyên tắc, nhưng kết quả cuối cùng mới là vấn đề. Kết quả của thương hiệu Trung Nguyên ra sao? Thử chờ tương lai xem thế nào. Còn thực tại. Buồn.

Tiếp, về G7 và G7Mart. G7 là một nhãn hiệu đáng được nói đến và tôn trọng. Nhưng G7Mart thì sao? tui tin rằng đây là một trong những chiến lược sai lầm kinh điển nhất của Trung Nguyên. Mô hình 7 – Eleven, cửa hàng tiện lợi là cái được tập đoàn Trung Nguyên áp dụng cho G7Mart, có lẽ là để chứng tỏ cho thế giới thấy rằng, Trung Nguyên cũng biết chơi nhượng quyền. G7Mart được xây dựng bài bản, bố trí cửa hàng nhất quán… Tốt. Nhưng cửa hàng tiện lợi G7Mart bán gì? Cà phê G7 và một thời (gian) bói không ra Nescafe hay Vinacafe, chủng loại mặt hàng hạn chế, không gian mua sắm hạn hẹp, cái tên thì đọc đau hết cả mồm, tiện lợi mà chưa tối vừa đóng cửa… Sau một thời (gian) gian bành trướng ra miền bắc một cách tràn lan, y như chuyện mở những quán cà phê trước đây, giờ thì tui đố bạn tìm được một G7Mart nào kinh doanh hiệu quả tại miền Bắc. Quán xá thì đìu hiu, biển hiệu thì xơ xác bạc màu, chẳng khác gì một cửa hiệu tạp hoá. Nhiều chủ cửa hàng G7Mart mà tui ghé qua than rằng, trước khi là một cửa hàng tạp hoá thì còn đông khách, nay gắn nhãn G7Mart vào thì khách hàng chuồn đi đằng nào hết.

Cà phê hoà tan nhãn hiệu G7 làm ra (tạo) được chỗ đứng phụ thuộc trên sự ủng hộ, chất lượng và một cái tên chẳng liên quan gì đến Trung Nguyên.

Đúng, tui khen thương hiệu G7, nhưng chê thương hiệu Trung Nguyên. Vì sao ư? Vì G7 và Trung Nguyên là hai thương hiệu trả toàn khác nhau, mặc dù thương hiệu G7 thuộc sở có của tập đoàn Trung Nguyên. Nhưng tập đoàn Trung Nguyên và thương hiệu Trung Nguyên có là một không? Chắc bạn tự trả lời được. tui giả sử nay mai, Interbrand xếp G7 đứng thứ hai thế giới về giá trị thương hiệu. Khi đó, theo cách nghĩ của bạn, có lẽ Trung Nguyên sẽ xếp thứ ba, ngay sau đó, thậm chí thứ nhất chứ chẳng chơi. KFC là thương hiệu giữ vị trí số 61 (năm 2009), nhưng thương hiệu YUM! Brands (YUM! Brands là tập đoàn sở có thương hiệu KFC), xếp thứ mấy? Bạn có thể phê phán Interbrand. Tuỳ bạn. Danh sách của Interbrand cũng là của “cho không biếu không” đó! Chỉ có điều, bạn chẳng thể ra bất kỳ quyết định kinh doanh nào từ cái danh sách này. Nó chỉ để tham tiềmo mà thôi, nhưng nó có mục đích rõ ràng đó bạn.

Thử - sai - thử - sai… Đến bao giờ? Chưa kịp đúng thì chết rồi bạn ạ.

Bạn cũng nói đúng nhiều quá rồi nhỉ? tui hỏi bạn là qua những gì bạn viết trên diễn đàn này, thì liệu có ai đó có thể hình dung xem bạn vừa thực hiện được rất nhiều chiến công hiển hách không? Người ta có thể nhìn vào những chuyện mà bạn vừa làm được không? Nhưng những gì bạn nghĩ, viết và nói ở đây thì lúc nào cũng đập vào mắt người ta đó.

tui vừa khuyên bạn không nên dùng những thuật ngữ tiếng Anh mang tính chuyên môn khó hiểu, chứ không cấm bạn. Mà làm sao tui cấm bạn được, và làm sao bạn cấm tui được. Cái từ part-time chắc quá khó hiểu với bạn nên mới làm cho bạn chán. Phải không nhỉ?

Chừng nào chán đến nỗi không nặn ra từ nào để viết nữa thì bảo tôi. tui giúp. Miễn phí!

Chuyện phiếm chiều cuối tuần.

@ Long: tớ không tranh luận đâu, cũng không có tư cách hay chẳng chuyện gì phải ghét bỏ ai cả. Nếu ta có thể làm cho ai đó ghét mình, thì vừa đi được nửa đường trên con đường xây dựng thương hiệu rồi đấy. Tớ tin là tớ đủ sức khoẻ và dẻo dai để đi đến hết bất kỳ con đường nào. Tớ không bao giờ tỏ ra chán nản đâu. Thank Long
 

lovely_yoyo

New Member

Trích:













tui đưa ra nhận định vì đó là nhận định của riêng tôi, chứ không như những người chỉ căn cứ vào mấy cái số liệu của các công ty nghiên cứu thị trường rồi phân tích này phân tích nọ, như cái kiểu AC Nielsen Việt Nam tiến hành tiềmo sát 2000 người tiêu dùng Việt Nam rồi đưa ra danh sách 100 thương hiệu nổi tiếng Việt Nam năm 2008. tui nghĩ bạn đủ trình độ để hiểu điều này nực cười như thế nào.









Thưa bạn, những người căn cứ theo số liệu của các công ty nghiên cứu thị trường rồi phân tích này nọ như bạn khinh miệt ấy, đáng tiếc một điều họ đều là những người thật sự đã, đang và sẽ lèo lái con thuyền doanh nghề hay thương hiệu mà họ quản lý cả bạn à! tui thật sự bất ngờ khi một người tỏ vẻ như am hiểu và có kinh nghiệm làm chuyện liên quan đến marketing lại nói như thế! Bất ngờ thật đấy! Này nhé, anh nắm trong tay sự sống còn của doanh nghề của anh, anh muốn tung, tái tung một sản phẩm nào đó, anh có dám nói với tui rằng anh chả cần cái số liệu rẻ trước làm gì để ra quyết định hay anh chỉ cần cái nhận định cảm tính phụ thuộc trên trực giác và hiện tượng mà anh thấy? Nếu như thế, thật sự nói chuyện với anh tui chán lắm ạ!



Tại sao anh lại tung một sản phẩm như thế? Tại sao anh chọn thị trường này mà không phải thị trường kia? Tại sao anh lại chọn phân khúc này? Tại sao anh lại phương tiện truyền thông này?....





=> Tại trực giác tui nói thế và tại tui nghĩ thế! Thật không tưởng!





tui bắt đầu thấy chán rồi!







Trích:













…có cả công ty được tin tưởng là AC Nielsen Việt Nam hay TNS) thuê mấy em sinh viên làm part-time, rồi mấy em này lại quẳng mấy bản nghiên cứu này nọ cho các bạn khác tích bừa vào. Thực tế là vậy đó.











Lại một lần nữa, anh nhìn hiện tượng để để phán xét bản chất của vấn đề! tui chỉ cần lật ngược lại vấn đề, thế tại sao những công ty nghiên cứu thị trường đó với cách làm chuyện thiếu chuyên nghề như anh nói lại có thể còn tại đến hết ngày nay, với các khách hàng tầm cỡ cả Tây lẫn Ta. Một điều tui hơi khó hiểu, các bạn Marketing Director của U, của P&G, của Pepsi.....(Tây không đấy) lại chấp nhận chi đều đặn một số trước “rẻ trước ” cỡ vài tỉ chỉ để có được số liệu nghiên cứu thị trường Việt Nam từ các công ty nghiên cứu thị trường này, trong khi kết quả nghiên cứu của họ đều là giả mạo và là kết quả của những nhân viên part-time như anh nói nhỉ (Ah, anh sử dụng tiếng Anh rồi đấy à? ) ? Lại thêm một điều nữa làm tui chán.





Bác có biết một trong các yếu tố khiến các doanh nghề của Việt Nam thua thiệt so với các anh Tây để không có thương hiệu nổi tiếng ấy, như cái kiểu các bạn nói Ta không chuyên nghề ấy? Bởi vì họ không có trước để có những số liệu đấy bác à! Bác lên google tìm thử xem, các CEO Việt đang kêu trời vì chuyện thiếu trước làm nghiên cứu thị trường bày bản đấy! tui thì khỏi tìm, có trong chăn mới biết chăn có rận anh à!





Cũng với nhận định của anh, tui đề nghị các trường lớn học trong nước và cả quốc tế bỏ ngay môn học nghiên cứu marketing, các công ty và tập đòan tẩy chay các công ty nghiên cứu thị trường. Impossible! Nghĩa là "Bất Khả Thi" ấy!





Tuy nhiên, với vần đề này, tui tạm thời (gian) kết luận, tùy quan điểm thôi, không ai sai ai đúng cả, e hèm! Chán thật!

Bác khen G7, nhưng bác chê bai Trung Nguyên? Nếu thế thì nồi canh làm rầu con sâu rồi bác nhỉ! Quả thật tui học hỏi được từ anh cái tính cầu tòan tuyệt cú đối không điều kiện!





tui xin nhắc lại, tui đã từng nói tại sao Trung Nguyên thất bại trong chuyện nhượng quyền thương hiệu. Làm ơn đọc lại bài của tôi, không mất thời (gian) gian để nhắc lại đâu. Bác cho rằng Trung Nguyên thất bại vì thiếu bài bản trong nhượng quyền thương hiệu, vậy tại sao không bài bản? Tại sao lại thất bại?





Bác à, em năn nỉ bác đọc lại bài của em giúp! Bởi chỉ đọc cái đuôi nhưng bỏ cái đầu, chỉ xem xét hiện tại mà bỏ qua quá khứ để kết luận tương lai là thế! tui lại chán não nùng! Bác sinh sau đẻ muộn, bác tiếp cận được những kiến thức “bài bản” về nhượng quyền của thời (gian) hiện đại, bác quay lại chê bai những người thua thiệt bác trong chuyện tiếp cận kiến thức như bác Vũ, cũng tương tự như thanh niên bây giờ chê bai ông bà già của chúng lạc sau lỗi thời! Tạm chấp nhận vậy! Bác à, bác có làm được như bác Vũ khi chả có một tí khái niệm gì về franchise mà lại giúp Trung Nguyên thành công được như thế trong thời (gian) điểm đó không? Hãy tự nhìn lại mình nhé!





Tự nhiên tui làm biếng viết nữa quá!





tui thích câu này của bác:



Trích:













Không biết bạn vừa làm được những gì, nhưng người ta chỉ nhìn vào những gì bạn nói. Thật đó.











Quan điểm của tui thì ngược lại, trời hạ chỉ nhìn những gì bạn làm, chứ không quan tâm những gì bạn nói! tui vừa nói rồi, chê bai người khác thì dễ, làm thì chả bao giờ làm được như thế! Nực cười là thế đấy!



tui muốn nói thêm một tí vể gợi ý chiến lược của bác dành cho Trung Nguyên: "chỉ tập trung vào cà phê đóng gói".





tui thích quay về động cơ Trung Nguyên muốn mở rộng lớn dòng sản phẩm và loại hình kinh doanh của mình.

Trung Nguyên thành công vì chuyện bành trướng tên tuổi của mình thông qua chuyện franchise "không bài bản", bác có công nhận không? Từ chuyện bành trướng tên tuổi này, dòng sản phẩm cà phê rang xay của Trung Nguyên cũng thành công. Chưa dừng lại đó, từ tên tuổi gầy dựng được từ cà phê rang xay, Trung Nguyên tiếp tục đánh trực diện vào dòng cà phê hòa tan, cạnh tranh trực tiếp với NesCafé, và cũng thành công. Rồi sau đó hệ thống nhượng quyền cà phê Trung Nguyên và G7 Mart của Trung Nguyên thất bại. Thất bại rồi sao? Trung Nguyên vừa làm gì? Họ đang cố gắng xây dựng lại hệ thống quán cà phê của riêng mình, với đầy đủ cái gọi là Brand Identity như bác nói...họ không từ bỏ thị trường này.





Anh bán cà phê, anh nổi tiếng, anh có cam chịu cà phê của anh chỉ được bán tại Siêu thị và một số kênh phân phối bán lẻ không? Đừng hạn hẹp thế!





Trung Nguyên cũng như các thương hiệu Việt Nam còn non trẻ khác, đang dùng phương pháp "thử - sai- thử - sai- thử-....ĐÚNG". Đó là vấn đề tui muốn đề cập bối cảnh xây dựng thương hiệu của các công ty Việt Nam hiện nay. Sinh sau đẻ muộn chỉ còn cách dùng công thức thử - sai thôi!





Trở lại kênh phân phối! Cà phê của anh đóng gói. Anh bán bằng cách nào? Đưa ra siêu thị, chợ! Nhưng vừa là tham vọng phát triển, như thế vừa đủ chưa? Tại sao tui không dùng cà phê của tui để pha cà phê và bán trong chính quán của tui để tăng giá trị cộng thêm lên, cùng thời tăng năng tiêu thụ cà phê của tui lên? Tại sao tui có tiềm năng mà lại tự giam mình và phụ thuộc vào các nhà phân phối? Đó là lý do tại sao Trung Nguyên không từ bỏ chuyện xây dựng chuỗi quán nhượng quyền và và kênh phân phối riêng cho mình (cụ thể là qua G7Mart).



Vấn đề liên quan đến chiến lược kênh phân phối đấy bác à! Trong tiếng Anh và marketing cơ bản nó là chiến lược Place đó bác ạ! Bác lên gogole hỏi giúp em tại sao đến giờ trong giáo trình marketing Việt Nam vẫn giữ lại cái cụm từ tiếp anh "4P" nhé? Tại sao không Việt hóa mà lại giữ nguyên em nó vậy?





Tự hạn hẹp lĩnh vực và ngành hàng của mình chỉ vào chuyện sản xuất cà phê đóng gói như bác như cứ như bài tóan 1 + 1 = 2. Nhưng xin thưa, trong kinh doanh, tất cả chuyện không đơn giản như những gì các quyển sách tiếp thị bán hà rầm ngoài đường ngoài hiệu sách "Tập trung là tất cả, hay tập trugn là sức mạnh không song...bla..bla... Sách là sách, thực tế là thực tế bác ạ!





Bác vẫn trung thành với nguyên tắc chỉ tập trung 1 lĩnh vực mà mình phát triển nhất thì tùy theo quan điểm của bác. Nhưng em tự hỏi Trung Nguyên cũng tương tự như LG, Samsung.....bán hàng điện tử, tại sao họ lại mở rộng lớn sang ngành điện thoại và laptop..... Nó có tương tự Trung Nguyên đang mở rộng lớn ngành hàng của mình nhưng vẫn tập trung vào cái Core Value (lại tiếng Anh, chán) là cà phê như 2 anh kia không?





Bác phê phán chuyện em dùng tiếng Anh trên diễn đàn, bác không chú trọng vào chuyên môn rồi, đừng suy nghĩ về em, hãy suy nghĩ về kinh nghiệm và kiến thức chuyên môn của mình bác à!





tui thì tui cho rằng chuyện tui đối đáp với bác như thế này chả có chuyên môn gì cả, chỉ là chuyện phiếm! Vì bác có nói chuyện chuyện môn đâu cơ chứ?





Tuy nhiên, qua những nhận định của bác ở trên! tui đưa ra một lí do tại sao Việt Nam không có thương hiệu nổi tiêng:



BỞI VÌ NGAY TỪ ĐẦU, HỌ ĐÃ XEM SỐ LIỆU NGHIÊN CỨU THỊ TRƯỜNG ĐỂ RA QUYẾT ĐỊNH KINH DOANH LÀ THỨ “RẺ TIỀN”!!!



Cảm ơn, rất hay! tui vẫn chờ bản báo cáo của bác! Tranh luận kiểu này tui chán lắm!

 

Trích:













tui đưa ra nhận định vì đó là nhận định của riêng tôi, chứ không như những người chỉ căn cứ vào mấy cái số liệu của các công ty nghiên cứu thị trường rồi phân tích này phân tích nọ, như cái kiểu AC Nielsen Việt Nam tiến hành tiềmo sát 2000 người tiêu dùng Việt Nam rồi đưa ra danh sách 100 thương hiệu nổi tiếng Việt Nam năm 2008. tui nghĩ bạn đủ trình độ để hiểu điều này nực cười như thế nào.









Thưa bạn, những người căn cứ theo số liệu của các công ty nghiên cứu thị trường rồi phân tích này nọ như bạn khinh miệt ấy, đáng tiếc một điều họ đều là những người thật sự đã, đang và sẽ lèo lái con thuyền doanh nghề hay thương hiệu mà họ quản lý cả bạn à! tui thật sự bất ngờ khi một người tỏ vẻ như am hiểu và có kinh nghiệm làm chuyện liên quan đến marketing lại nói như thế! Bất ngờ thật đấy! Này nhé, anh nắm trong tay sự sống còn của doanh nghề của anh, anh muốn tung, tái tung một sản phẩm nào đó, anh có dám nói với tui rằng anh chả cần cái số liệu rẻ trước làm gì để ra quyết định hay anh chỉ cần cái nhận định cảm tính phụ thuộc trên trực giác và hiện tượng mà anh thấy? Nếu như thế, thật sự nói chuyện với anh tui chán lắm ạ!



Tại sao anh lại tung một sản phẩm như thế? Tại sao anh chọn thị trường này mà không phải thị trường kia? Tại sao anh lại chọn phân khúc này? Tại sao anh lại phương tiện truyền thông này?....





=> Tại trực giác tui nói thế và tại tui nghĩ thế! Thật không tưởng!





tui bắt đầu thấy chán rồi!







Trích:













…có cả công ty được tin tưởng là AC Nielsen Việt Nam hay TNS) thuê mấy em sinh viên làm part-time, rồi mấy em này lại quẳng mấy bản nghiên cứu này nọ cho các bạn khác tích bừa vào. Thực tế là vậy đó.











Lại một lần nữa, anh nhìn hiện tượng để để phán xét bản chất của vấn đề! tui chỉ cần lật ngược lại vấn đề, thế tại sao những công ty nghiên cứu thị trường đó với cách làm chuyện thiếu chuyên nghề như anh nói lại có thể còn tại đến hết ngày nay, với các khách hàng tầm cỡ cả Tây lẫn Ta. Một điều tui hơi khó hiểu, các bạn Marketing Director của U, của P&G, của Pepsi.....(Tây không đấy) lại chấp nhận chi đều đặn một số trước “rẻ trước ” cỡ vài tỉ chỉ để có được số liệu nghiên cứu thị trường Việt Nam từ các công ty nghiên cứu thị trường này, trong khi kết quả nghiên cứu của họ đều là giả mạo và là kết quả của những nhân viên part-time như anh nói nhỉ (Ah, anh sử dụng tiếng Anh rồi đấy à? ) ? Lại thêm một điều nữa làm tui chán.





Bác có biết một trong các yếu tố khiến các doanh nghề của Việt Nam thua thiệt so với các anh Tây để không có thương hiệu nổi tiếng ấy, như cái kiểu các bạn nói Ta không chuyên nghề ấy? Bởi vì họ không có trước để có những số liệu đấy bác à! Bác lên google tìm thử xem, các CEO Việt đang kêu trời vì chuyện thiếu trước làm nghiên cứu thị trường bày bản đấy! tui thì khỏi tìm, có trong chăn mới biết chăn có rận anh à!





Cũng với nhận định của anh, tui đề nghị các trường lớn học trong nước và cả quốc tế bỏ ngay môn học nghiên cứu marketing, các công ty và tập đòan tẩy chay các công ty nghiên cứu thị trường. Impossible! Nghĩa là "Bất Khả Thi" ấy!





Tuy nhiên, với vần đề này, tui tạm thời (gian) kết luận, tùy quan điểm thôi, không ai sai ai đúng cả, e hèm! Chán thật!

Bác khen G7, nhưng bác chê bai Trung Nguyên? Nếu thế thì nồi canh làm rầu con sâu rồi bác nhỉ! Quả thật tui học hỏi được từ anh cái tính cầu tòan tuyệt cú đối không điều kiện!





tui xin nhắc lại, tui đã từng nói tại sao Trung Nguyên thất bại trong chuyện nhượng quyền thương hiệu. Làm ơn đọc lại bài của tôi, không mất thời (gian) gian để nhắc lại đâu. Bác cho rằng Trung Nguyên thất bại vì thiếu bài bản trong nhượng quyền thương hiệu, vậy tại sao không bài bản? Tại sao lại thất bại?





Bác à, em năn nỉ bác đọc lại bài của em giúp! Bởi chỉ đọc cái đuôi nhưng bỏ cái đầu, chỉ xem xét hiện tại mà bỏ qua quá khứ để kết luận tương lai là thế! tui lại chán não nùng! Bác sinh sau đẻ muộn, bác tiếp cận được những kiến thức “bài bản” về nhượng quyền của thời (gian) hiện đại, bác quay lại chê bai những người thua thiệt bác trong chuyện tiếp cận kiến thức như bác Vũ, cũng tương tự như thanh niên bây giờ chê bai ông bà già của chúng lạc sau lỗi thời! Tạm chấp nhận vậy! Bác à, bác có làm được như bác Vũ khi chả có một tí khái niệm gì về franchise mà lại giúp Trung Nguyên thành công được như thế trong thời (gian) điểm đó không? Hãy tự nhìn lại mình nhé!





Tự nhiên tui làm biếng viết nữa quá!





tui thích câu này của bác:



Trích:













Không biết bạn vừa làm được những gì, nhưng người ta chỉ nhìn vào những gì bạn nói. Thật đó.











Quan điểm của tui thì ngược lại, trời hạ chỉ nhìn những gì bạn làm, chứ không quan tâm những gì bạn nói! tui vừa nói rồi, chê bai người khác thì dễ, làm thì chả bao giờ làm được như thế! Nực cười là thế đấy!



tui muốn nói thêm một tí vể gợi ý chiến lược của bác dành cho Trung Nguyên: "chỉ tập trung vào cà phê đóng gói".





tui thích quay về động cơ Trung Nguyên muốn mở rộng lớn dòng sản phẩm và loại hình kinh doanh của mình.

Trung Nguyên thành công vì chuyện bành trướng tên tuổi của mình thông qua chuyện franchise "không bài bản", bác có công nhận không? Từ chuyện bành trướng tên tuổi này, dòng sản phẩm cà phê rang xay của Trung Nguyên cũng thành công. Chưa dừng lại đó, từ tên tuổi gầy dựng được từ cà phê rang xay, Trung Nguyên tiếp tục đánh trực diện vào dòng cà phê hòa tan, cạnh tranh trực tiếp với NesCafé, và cũng thành công. Rồi sau đó hệ thống nhượng quyền cà phê Trung Nguyên và G7 Mart của Trung Nguyên thất bại. Thất bại rồi sao? Trung Nguyên vừa làm gì? Họ đang cố gắng xây dựng lại hệ thống quán cà phê của riêng mình, với đầy đủ cái gọi là Brand Identity như bác nói...họ không từ bỏ thị trường này.





Anh bán cà phê, anh nổi tiếng, anh có cam chịu cà phê của anh chỉ được bán tại Siêu thị và một số kênh phân phối bán lẻ không? Đừng hạn hẹp thế!





Trung Nguyên cũng như các thương hiệu Việt Nam còn non trẻ khác, đang dùng phương pháp "thử - sai- thử - sai- thử-....ĐÚNG". Đó là vấn đề tui muốn đề cập bối cảnh xây dựng thương hiệu của các công ty Việt Nam hiện nay. Sinh sau đẻ muộn chỉ còn cách dùng công thức thử - sai thôi!





Trở lại kênh phân phối! Cà phê của anh đóng gói. Anh bán bằng cách nào? Đưa ra siêu thị, chợ! Nhưng vừa là tham vọng phát triển, như thế vừa đủ chưa? Tại sao tui không dùng cà phê của tui để pha cà phê và bán trong chính quán của tui để tăng giá trị cộng thêm lên, cùng thời tăng năng tiêu thụ cà phê của tui lên? Tại sao tui có tiềm năng mà lại tự giam mình và phụ thuộc vào các nhà phân phối? Đó là lý do tại sao Trung Nguyên không từ bỏ chuyện xây dựng chuỗi quán nhượng quyền và và kênh phân phối riêng cho mình (cụ thể là qua G7Mart).



Vấn đề liên quan đến chiến lược kênh phân phối đấy bác à! Trong tiếng Anh và marketing cơ bản nó là chiến lược Place đó bác ạ! Bác lên gogole hỏi giúp em tại sao đến giờ trong giáo trình marketing Việt Nam vẫn giữ lại cái cụm từ tiếp anh "4P" nhé? Tại sao không Việt hóa mà lại giữ nguyên em nó vậy?





Tự hạn hẹp lĩnh vực và ngành hàng của mình chỉ vào chuyện sản xuất cà phê đóng gói như bác như cứ như bài tóan 1 + 1 = 2. Nhưng xin thưa, trong kinh doanh, tất cả chuyện không đơn giản như những gì các quyển sách tiếp thị bán hà rầm ngoài đường ngoài hiệu sách "Tập trung là tất cả, hay tập trugn là sức mạnh không song...bla..bla... Sách là sách, thực tế là thực tế bác ạ!





Bác vẫn trung thành với nguyên tắc chỉ tập trung 1 lĩnh vực mà mình phát triển nhất thì tùy theo quan điểm của bác. Nhưng em tự hỏi Trung Nguyên cũng tương tự như LG, Samsung.....bán hàng điện tử, tại sao họ lại mở rộng lớn sang ngành điện thoại và laptop..... Nó có tương tự Trung Nguyên đang mở rộng lớn ngành hàng của mình nhưng vẫn tập trung vào cái Core Value (lại tiếng Anh, chán) là cà phê như 2 anh kia không?





Bác phê phán chuyện em dùng tiếng Anh trên diễn đàn, bác không chú trọng vào chuyên môn rồi, đừng suy nghĩ về em, hãy suy nghĩ về kinh nghiệm và kiến thức chuyên môn của mình bác à!





tui thì tui cho rằng chuyện tui đối đáp với bác như thế này chả có chuyên môn gì cả, chỉ là chuyện phiếm! Vì bác có nói chuyện chuyện môn đâu cơ chứ?





Tuy nhiên, qua những nhận định của bác ở trên! tui đưa ra một lí do tại sao Việt Nam không có thương hiệu nổi tiêng:



BỞI VÌ NGAY TỪ ĐẦU, HỌ ĐÃ XEM SỐ LIỆU NGHIÊN CỨU THỊ TRƯỜNG ĐỂ RA QUYẾT ĐỊNH KINH DOANH LÀ THỨ “RẺ TIỀN”!!!



Cảm ơn, rất hay! tui vẫn chờ bản báo cáo của bác! Tranh luận kiểu này tui chán lắm!

 

nicho_las16

New Member
@ Steve.



Bài viết của bạn rất rõ ràng, mạch lạc, đúng chính tả (trừ chữ Neslte và chữ X-Man).



Bài viết này của tui coi như một tách cà phê số 6 sau bữa ăn sáng, giành cho những người đam mê cà phê.



Thế này nhé…



tui đưa ra nhận định vì đó là nhận định của riêng tôi, chứ không như những người chỉ căn cứ vào mấy cái số liệu của các công ty nghiên cứu thị trường rồi phân tích này phân tích nọ, như cái kiểu AC Nielsen Việt Nam tiến hành tiềmo sát 2000 người tiêu dùng Việt Nam rồi đưa ra danh sách 100 thương hiệu nổi tiếng Việt Nam năm 2008. tui nghĩ bạn đủ trình độ để hiểu điều này nực cười như thế nào.



Thêm nữa, ngay cả những công ty nghiên cứu khác nhau cũng đưa ra những đánh giá khác nhau, chứ chẳng có ai tập trung vào một căn cứ chung nào cả. Mỗi người một quan điểm riêng. Đơn cử trường hợp của 2 công ty nổi tiếng về marketing và thương hiệu của thế giới mà bạn vừa từng dẫn ra: Interbrand (thuộc Omnicom, tập đoàn lớn nhất thế giới về marketing) và Millward Brown (thuộc WPP, tập đoàn lớn thứ hai thế giới về marketing) cũng có những đánh giá khác nhau về giá trị của thương hiệu. Thử hỏi trong danh sách của Interbrand năm 2009 có thương hiệu nào của Trung Quốc hay không, trong khi đó với danh sách của Millward Brown (MB), con số này là 5, thậm chí China Mobile còn chễm trệ ở vị trí thứ 7 (có thể dùng Google check lại). Đó chỉ là một thay mặt cho không số những sự khác nhau khác. Ví dụ này vừa đủ điển hình chưa, thưa Steve? tui không bảo bạn nên quên các số liệu nghiên cứu thị trường đi, nhưng nếu bạn có thể đưa ra cảm nhận “cảm tính”, chủ quan của mình thì tốt hơn. Đó mới là ý kiến của bạn. Đó mới là cái khó. Thực sự không điều gì đơn giản hơn là google (Google là thương hiệu giá trị nhất thế giới theo đánh giá của MB) những số liệu nghiên cứu thị trường miễn phí rẻ tiền, kiểu của các công ty nghiên cứu thị trường Việt Nam (có cả công ty được tin tưởng là AC Nielsen Việt Nam hay TNS) thuê mấy em sinh viên làm part-time, rồi mấy em này lại quẳng mấy bản nghiên cứu này nọ cho các bạn khác tích bừa vào. Thực tế là vậy đó.



Vậy tui đưa ra nhận định trái ngược với bạn về Trung Nguyên, và bạn cho đó là hời hợt, không căn cứ? tui chỉ căn cứ vào thứ duy nhất, đó là suy nghĩ của tôi, Steve ạ. tui mạo muội dự đoán, kể cả trong suy nghĩ của bạn, Trung Nguyên là thương hiệu hàng đầu thế giới, thì điều đó cũng chẳng sao. Bạn có tiêu chí của mình. Kể cả chuyện bạn thích cái chu kỳ vòng đời, cũng chẳng liên quan đến ai. Bạn thích, bạn của bạn thích, nhưng làm sao bạn muốn tui thích được. tui hiểu bạn rút ra được rất nhiều bản chất từ đó. Khâm phục! Thật không có nhiều điều để nói về thương hiệu này, tuy nhiên, tui nghĩ vừa đến lúc nên nói một chút.



Đây, bạn viện dẫn ra lý thuyết vòng đời để giải thích cho sự suy thoái của một doanh nghề trong một thời (gian) kỳ chỉ là vấn đề nhất thời, sớm muộn cũng trở về với thời (gian) kỳ hoàng kim, trong đó có Trung Nguyên. Nghĩa là bạn cũng công nhận rằng, Trung Nguyên đang ở thời (gian) kỳ suy thoái, đi xuống. Bạn sử dụng lý thuyết, căn cứ vào số liệu, cũng chỉ đưa ra nhận định tương tự với nhận định chủ quan, cảm tính, hời hợt, không căn cứ, thiển cận… nhưng là quan điểm riêng của người khác thôi sao? Hãy khoan nói về chuyện Trung Nguyên có thể phục hồi (hoàng kim trở lại) không nhé, lát tính sau (tui nghĩ bạn đủ tỉnh táo để tạm quên G7 đi, nó ở một phân khúc khác, cho dù thuộc sở có của tập đoàn Trung Nguyên, nhưng thương hiệu Trung Nguyên khác thương hiệu G7. Thật chẳng có gì sai lầm bằng chuyện cho rằng, nếu G7 mạnh thì Trung Nguyên cũng mạnh).



Thương hiệu Trung Nguyên khác thương hiệu G7. Đúng thế. G7 thay mặt cho cà phê hoà tan. Còn Trung Nguyên? Là cà phê? Là quán cà phê? Là nhà sản xuất cả phê? Có lẽ là tất cả và chẳng là gì.



Trung Nguyên sinh ra vừa mang sứ mệnh thay mặt cho cà phê Việt, và vừa được tất cả, từ giới truyền thông, đến các nhà hoạch định chính sách ca ngợi như một huyền thoại, một người khai sáng, chính những điều đó vừa giúp cho Trung Nguyên xây dựng được một hình ảnh sốt dẻo trong thời (gian) buổi mà khái niệm “thưởng thức cà phê” bắt đầu hình thành và dần trở nên quen thuộc (những năm cuối thế kỷ 20, đầu thế kỷ 21). Đó thực sự là một hiện tượng đáng kinh ngạc và đáng được quan tâm trong chuyện xây dựng một thương hiệu, nhất lại là một thương hiệu mang tính tiên phong trong chuyện thay đổi thói quen của khách hàng. Các bài báo, bài phỏng vấn tràn lan, dày đặc xuất hiện trên các phương tiện truyền thông chỉ để nói về hiện tượng thương hiệu đó. Còn gì tuyệt cú vời hơn với các nhà báo trong chuyện thu hút người đọc bằng chuyện viết về một hiện tượng? Nhưng đó vẫn chỉ là hiện tượng.



Hãy xem Trung Nguyên vừa làm gì? Thật không ngoa khi nói rằng, công ty này vừa áp dụng chiến lược nhượng quyền một cách nửa mùa. Các quán cà phê mang biển hiệu Trung Nguyên mọc lên như nấm sau mưa ở hầu hết tất cả nơi, chỉ có điều, thiết kế biển hiệu này có khi ở mỗi nơi một khác. Phía trong quán, các nhân viên chẳng thấy mặc cùng phục, bàn ghế thì nơi như thế này, nơi như thế kia. Thức uống thì quán này rẻ, quán kia đắt, quán này ngon, quán kia dở tệ… Nói chung là chẳng có bất kỳ một tiêu chuẩn nào của nhượng quyền thương hiệu để bảo đảm sự nhất quán của cái gọi là Brand Image.



Có thể bạn nói rằng, Trung Nguyên chủ yếu là nhà sản xuất cà phê, nhưng xin lỗi bạn, chính chuyện các quán cà phê Trung Nguyên mọc lên như nấm mới làm ra (tạo) thành hiện tượng, và chính điều này mới giúp làm ra (tạo) ra một cái tên Trung Nguyên như ngày nay mà chúng ta đang bàn tới. Người ta chỉ biết tới Trung Nguyên với các quán cà phê được trình bày có vẻ nhất quán. Vậy thì Trung Nguyên là coffee manufacturer hay coffee shop franchiser? Là manuafacturer, chẳng ai biết đấy là đâu (vì hầu hết biến đến Trung Nguyên do hiện tượng quán cà phê). Là franchiser, nửa mùa dở tệ. Là cả hai, còn tệ hơn, thương hiệu có giá trị chỉ thay mặt cho một thuộc tính duy nhất, hay một vài thuộc tính tương tự nhau. Thế mạnh của Trung Nguyên là sản xuất (trưởng thành từ một xưởng sản xuất cà phê), tại sao không tập trung để trở thành nhà sản xuất cà phê hàng đầu. Bon chen trở thành “chuỗi nhà hàng cà phê hàng đầu” làm gì cho mệt, lại lãng phí vì không làm bài bản ngay từ đầu.



Rõ ràng Trung Nguyên vừa có thời cơ lớn (nếu họ định vị cho thương hiệu và tiến hành franchise một cách bài bản ngay từ đầu), nhưng thật tiếc lại bỏ qua không hết dụng được. Và họ sẽ còn phải hối tiếc. Bởi thị trường luôn thay đổi, có rất nhiều kẻ muốn chiếm mất miếng bánh ta đang ăn. Sai lầm của Trung Nguyên cũng lại là thời cơ cho những công ty khác. Giờ đây, Highlands Coffee (thuộc sở có của VTI) mới là thương hiệu chuỗi quán cà phê hàng đầu tại Việt Nam, mặc dù Trung Nguyên là người tiên phong trong ngành này tại đất nước của chúng ta. Rồi không xa, các lớn gia hàng đầu khác cũng xấn xổ tới (Starbucks đang lên kế hoạch), thử hỏi Trung Nguyên sẽ trôi dạt về đâu. Trung Nguyên được biết nhiều đấy, nhưng biết nhiều không cùng nghĩa với ấn tượng, mà ấn tượng, trải nghiệm và cảm nhận mới là những yếu tố cốt lõi làm ra (tạo) nên một thương hiệu giá trị. Chính vì điều này mà tui tin rằng, vào một ngày xấu trời, ta sẽ thấy các báo nói về chuyện thương hiệu quán cà phê Trung Nguyên vừa trở về với đất mẹ Tây Nguyên. Thật tiếc, sẽ chẳng có chu kỳ sản phẩm hay doanh nghề nào ở đây bạn ạ. Không tin thì bạn cứ chờ thử coi, chỉ có thực tế mới là bằng chứng hùng hồn nhất. tui có thể đánh cược về điều này. Lời khuyên cho tập đoàn Trung Nguyên: Hãy tập trung vào chuyện trở thành nhà sản xuất cà phê đóng gói hàng đầu và tiếp tục chăm bẵm cho G7, đó mới là một nhãn hiệu tốt (về điều này tui đồng ý với Steve, G7 vừa chiến đấu một cách rất sòng phẳng với Nescafe trong suốt những năm qua, và cả bây giờ).



Tiếp về Apple, đúng là Steve Jobs nên hiểu rất rõ về Apple! Sai lầm là ở chỗ công ty này vừa đuổi cổ chính người vừa sáng lập ra nó – Steve Jobs. Vậy thì, mấu chốt đưa Apple vào khủng hoảng là mất đi “bộ não” mang tên Steve, mà lý do chính đưa Apple lên đỉnh cao như bây giờ cũng chính là nhờ vào ma thuật của vị chủ tịch đáng kính khi ông quay trở lại cái công ty do mình sáng lập ra. Rất may là công ty này vẫn còn có người sáng suốt để mà bấu víu và hướng tới tương lai (người vừa đưa ra quyết định mời Steve quay trở lại). Còn Trung Nguyên, tui không biết rõ về điều này. Chẳng ai có đòi hỏi gì về những thương hiệu “non trẻ” của Việt Nam cả. Cũng chẳng có ai nhìn về quá khứ của Việt Nam mà bàn luận, quá khứ là thứ không thay đổi được. Tất cả được quyền nhận xét thực tại và đoán trước về tương lai của bất kỳ nhãn hiệu nào. tui không phải là lãnh đạo Trung Nguyên nên không thể biết công ty này sẽ có được một bước ngoặt nào đó hay không (kiểu như Apple mời Steve Jobs quay về). Nhưng với những gì đang diễn ra, tui có trách nhiệm với những dự báo của mình.



tui dự báo và nhận định với những quan sát và trải nghiệm thực tế của mình. tui không cần biết số liệu rẻ trước nào cả. Với một vài phân tích sơ sơ về Trung Nguyên, một chút so sánh với Apple, bạn thấy tui cũng biết đưa ra quan điểm phụ thuộc trên suy nghĩ và phân tích đó chứ nhỉ? tui thực sự không định nói về những điều này, vì nó là thực tế mà hầu hết ai cũng có thể cảm nhận được, nhưng bạn thích phân tích, căn cứ thì tui cũng nói một chút để bạn tránh dùng những từ ngữ chủ quan như “bâng quơ, hời hợt, thiển cận”. Chẳng chuyện gì dễ dàng hơn là phê phán người khác mà không suy nghĩ. Đúng là “giật mình”! Không biết bạn vừa làm được những gì, nhưng người ta chỉ nhìn vào những gì bạn nói. Thật đó.



Còn nữa, diễn đàn không cấm bạn dùng tiếng Anh xen lẫn tiếng Việt. Bài viết trước bạn dùng 1 từ tiếng Anh, còn bài sau này thì lại rất nhiều. Có lẽ lời khen về sự cầu thị mà tui giành cho bạn vừa phản tác dụng. Đúng là gà tức nhau tiếng gáy không có gì là lạ thật! À, mà bật mí với bạn rằng thì là những thuật ngữ English mà bạn đưa ra đều có thể tìm được trong bất kỳ tài liệu miễn phí nào về thương hiệu, ở đó có song ngữ Anh - Việt rõ ràng! Google trị giá 100 tỷ USD (Millward Brown) nhưng ta được dùng miễn phí đó bạn! Dùng thử coi.



Bạn đừng coi đây là chuyệm phiếm nhé. Nghiêm túc đó!



 

Elgine

New Member
@afvbranding:



Ối dào, bác có “lời khen” thì em nhận vậy!



Em cười là em cười mấy nhận định bâng quơ như vầy bác nè:





Trích:













“Một cái tên tồi, chứ chưa nói đến một thương hiệu. Giờ đây nghĩ về Trung Nguyên người ta sẽ nghĩ về cafe ư? Cafe gì? Nó tương tự một ngọn đèn sắp tắt chỉ le lói được ở một số vùng hẻo lánh. Một quán cafe chẳng cần gắn mác Trung Nguyên nữa, mà tự xây dựng những tiêu chuẩn riêng để thu hút khách hàng. Còn những quán cafe Trung Nguyên thì sao? Xơ xác, tiêu điều, thậm chí hầu hết những biển Trung Nguyên đều bạc màu lúc nào mà chủ quán chẳng muốn thay. Trung Nguyên sẽ chẳng đi đến đâu nếu cứ tiếp tục như vậy. Có lẽ, cái duy nhất mà ông Vũ bấu víu giờ đây là G7 (có vẻ như vừa tạo dựng được 1 chỗ đứng), và một chút danh tiếng được làm ra (tạo) dựng do PR rầm rộ nên ai ai cũng biết (và ông này vừa có vẻ quá tự hào về điều đó).”





“Bạn cho rằng cafe Trung Nguyên và FPT là thương hiệu lớn ở Việt nam sao? Ý bạn thương hiệu theo chiều hướng nào? Phát triển mạnh hay là tai tiếng? Cafe Trung Nguyên thì nhượng quyền bát nháo, còn FPT thì làm sao bị sụt giá cổ phiếu từ hơn 600 ngàn xuống còn có mấy chục ngàn?”







Thế nếu em nói các bạn nói chuyện như thế đều phụ thuộc trên cái cảm tính mơ hồ của các bạn thì các bạn nói sao nhỉ? Cái cảm tính ấy ai ai cũng nói được. Dựa trên cơ sở lí luận nào mà các đưa ra những nhận định mơ hồ như thế? Số liệu nào? Em buồn cừ quá!



Hay là em đưa nguyên si kết quả nghiên cứu thị trường cà phê năm 2008 lên đây cho các bạn xem nhỉ! Nhưng em đợi bản báo cáo của bác đưa lên rồi em cũng lần lượt đưa ra những kết quả nghiên cứu thực tế cho từng thương hiệu phù hợp với các điển cứu có trong bản báo cáo của bác để đối chiều và so sánh cho nó hợp thời (gian) bác nhỉ?



Em thì em không thích nói chuyện cao siêu trên trời dưới đất! Hồi đó em học Marketing cơ bản, em thích nhất cái vụ Product Circle - Vòng Đời Sản Phẩm (Em thích tiếng Anh nên em cứ dùng). Nhìn cái đồ thị đó, em áp vào chuyện này em thấy mấy bác đọc thì nhiều, nhưng rút ra bản chất thì sao sao ấy!



Chuyện gì nó cũng có cái quy trình của nó. Giống tương tự cái Sinh, Lão, Bệnh, rồi Tử. Bất kỳ doanh nghề thành công hay có tên tuổi nào, đều phải trãi qua quy trình Khuyếch trương, Tăng trưởng, Bão hòa và Suy giảm rồi lại Khuyếch trương, Tăng trưởng, Bão hòa và Suy giảm….. đó là Quy luật! Em tạm dừng ở đây!



Bác và bác vietnampro (bác vietnampro bên topic kia nói Tân Hiệp Phát chỉ là thương hiệu bon chen...trời ạ??!??) đưa ra nhận định thương hiệu cà phê Trung Nguyên là đồ bỏ, em xin lỗi phải nói các bạn nói chuyện không có đầu chỉ có cái đuôi! Bác có dám chắc những thương hiệu Tây mà các bạn ca ngợi như Apple, CocaCola… không trãi các giai đoạn tháo trào và suy giảm như Trung Nguyên không? Bác muốn em đem chuyện Apple ra nói chuyện, OK (lại tiếng Anh nữa, xin lỗi xin lỗi)!



Bác nên nhớ một điều, Apple chỉ thật sự khởi sắc trở lại từ khi Steve Jobs quay trở lại Apple vào năm 1996. Apple thành lập năm 1976, năm 1976 đất nước Việt Nam ta như thế nào?



Giai đoạn thoái trào của Apple rơi vào giai đoạn 1985 đến năm 1996, tức là sau khi thành lập được 10 năm Apple rơi vào khủng hỏang! Apple thành công vì Công nghệ cao còn mới mẻ của nó , tức là Công Nghệ Thông tin ấy, Việt Nam trong thời (gian) điểm đó làm gì? Làm nông các bạn ạ!



Hơn 11 năm Apple phải hứng chịu những lời chỉ trích nặng nề từ nhiều người cũng như các bác, họ quay sang xem Apple là thương hiệu đồ bỏ, vì sao? Vì nó không còn thành công nữa! Chấm hết! Thật không lý nếu nhìn nhận như thế!



Tính từ năm 1996 đến nay, tức là gần 14 năm. 14 năm để Apple vực dậy thương hiệu của mình. Thế đếm lùi lại Trung Nguyên và một số thương hiệu tên tuổi của Việt Nam hình thành năm nào, vào thời (gian) điểm năm 1996 nền kinh tế Việt Nam đang nằm trong giai đoạn nào? các bạn đòi hỏi gì ở những thương hiệu còn đang non trẻ của Việt Nam? Đem đi so sánh nguồn lực, các điều kiện kinh tế của Mỹ và Việt Nam để áp đặt và bắt buộc các thương hiệu Việt Nam phải như các thương hiệu Mỹ là một sự so sánh không cùng khập khiểng!!! Em thấy ông Tây “Cannon in D” trên đây cũng khập khiểng nốt!



Thực tế tí vậy!



Có một điều lạ, thường ai cũng thích ca ngợi giai đoạn thành công của ai đó, nhưng khen cho vừa xong đến khi ai đó bước vào giai đọan thoái trào thì bắt đầu che bai trách móc. Trí thức gì mà kì vậy?



Đúng là tui chửi chính tui để nhiều người phải giật mình mà xem lại với cách nhìn nhận và phân tích hời hợt của mình! các bạn sinh viên khác tui không nói, các bạn đang trong quá trình nghiên cứu và học hỏi, riêng những người học rộng lớn hiểu nhiều, kinh nghiệm đầy mình nhưng khi tuyên bố hay đưa ra nhận định thì không cùng hời hợt, thiếu căn cứ và thiển cận một cách kì lạ như thế thì tui nói!



Cái chúng ta cần nhìn nhận một cách nghiêm túc, trong phạm vi có thể chia sẽ trong diễn đàn này, chính là những thương hiệu Việt Nam vừa thành công như thế nào, sau đó họ thất bại như thế nào, và họ đang cố gắng vượt qua giai đọan thoái trào như thế nào để từ đó rút ra những thứ nên phải suy ngẫm và học hỏi! Chê bai và chấp nhận chê bai là tốt! Nhưng chê như thế nào cho đúng và hợp lí tui e rất khó cho vài người trên đây!



tui chưa một ngày làm chuyện cho Trung Nguyên, nhưng thôi thích cách Trung Nguyên phủ đầu Neslte trong vụ cà phê hòa tan G7 như thế nào? tui chưa một ngày làm chuyện cho ICP, nhưng tui thích cách họ đèp bẹp Clear bằng X-Man như thế nào?......Còn nhiều lắm đó các chuyên gia (nhà) phê phán ạ! Vi mô trước đã, vĩ mô tính sau!



Bạn nói tui không đưa ra giải pháp! Đúng, tui không đưa ra giải pháp vì tui biết tui hoàn toàn không có đủ lực để đưa ra. Vì sao? tui vừa nói, giải pháp đó thuộc phạm vi vĩ mô. Bác làm ơn đọc bài của ai đó thì nên suy nghĩ một tí không mất nhiều thời (gian) gian đâu! Chuyện giúp các thương hiệu Việt nỗi tiếng tòan cầu đâu phải chuyện của riêng ai. Anh có giải pháp, giảp pháp của anh dài trên dưới 200 chữ và post lên đây thì giúp được gì? Một Marketing Plan cho công ty vừa và nhỏ vừa trên dưới 100 trang giấy A4 rồi!



tui không chê bai ai cả, vì tui thực tế, nên chuyện tui không đưa ra giải pháp là bình thường, tui chỉ đề cập đến chuyện giải pháp nằm ở đâu mà thôi! Nhưng tui chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi, nếu một khi anh vừa chê bai và phê phán họ, vậy nếu anh là họ anh sẽ làm gì? Đó mới là vấn đề tui muốn nói tới! Nói thì dễ, chê cũng chê nhưng làm như thế nào thì mới khó!



Bạn không thích tui "phô trương" thuật ngữ! Tùy bạn thôi! Bạn à, có những thuật ngữ trong marketing và branding không dịch được tiếng Việt bạn ơi! Khổ lắm! Mà mình nhờ giả sử trong bài viết của mình dùng từ Brand awareness thế là mình dịch ngay bên cạnh là "Nhận biết thương hiệu" rồi đấy thôi. Chừng nào mình nổ bùm bùm tòan thuật ngữ chuyên ngành tiếng Anh mà không dịch ra tiếng Việt thì bạn cho mình phô trương cũng được, nhưng nói như thế là sai nhé! Bạn biết rồi thì không nói, rủi có bạn không biết thì xem như mình sẻ chia vậy! Vậy là mình sai sao? Gà tức nhau tiếng Gáy đúng là không có gì lạ bạn nhỉ!



Em thật tình tham gia (nhà) cho vui. Nhưng em thấy bất bình với những kiểu nói chuyện không đầu không đuôi, buông vài câu bàn ra rồi chê bai không căn cứ nên em tham gia (nhà) thôi! Đó là lý do em nói thích hay không thích thì tùy! Không khéo em lại là tác nhân biến topic này thành nơi nói chuyện phiếm mất. Em nói hơi khó nghe nhưng đỡ hơn dễ nghe nhưng hời hợt khó hiểu! Diễn đàn mà lại!
 
@afvbranding:



Ối dào, bác có “lời khen” thì em nhận vậy!



Em cười là em cười mấy nhận định bâng quơ như vầy bác nè:





Trích:













“Một cái tên tồi, chứ chưa nói đến một thương hiệu. Giờ đây nghĩ về Trung Nguyên người ta sẽ nghĩ về cafe ư? Cafe gì? Nó tương tự một ngọn đèn sắp tắt chỉ le lói được ở một số vùng hẻo lánh. Một quán cafe chẳng cần gắn mác Trung Nguyên nữa, mà tự xây dựng những tiêu chuẩn riêng để thu hút khách hàng. Còn những quán cafe Trung Nguyên thì sao? Xơ xác, tiêu điều, thậm chí hầu hết những biển Trung Nguyên đều bạc màu lúc nào mà chủ quán chẳng muốn thay. Trung Nguyên sẽ chẳng đi đến đâu nếu cứ tiếp tục như vậy. Có lẽ, cái duy nhất mà ông Vũ bấu víu giờ đây là G7 (có vẻ như vừa tạo dựng được 1 chỗ đứng), và một chút danh tiếng được làm ra (tạo) dựng do PR rầm rộ nên ai ai cũng biết (và ông này vừa có vẻ quá tự hào về điều đó).”





“Bạn cho rằng cafe Trung Nguyên và FPT là thương hiệu lớn ở Việt nam sao? Ý bạn thương hiệu theo chiều hướng nào? Phát triển mạnh hay là tai tiếng? Cafe Trung Nguyên thì nhượng quyền bát nháo, còn FPT thì làm sao bị sụt giá cổ phiếu từ hơn 600 ngàn xuống còn có mấy chục ngàn?”







Thế nếu em nói các bạn nói chuyện như thế đều phụ thuộc trên cái cảm tính mơ hồ của các bạn thì các bạn nói sao nhỉ? Cái cảm tính ấy ai ai cũng nói được. Dựa trên cơ sở lí luận nào mà các đưa ra những nhận định mơ hồ như thế? Số liệu nào? Em buồn cừ quá!



Hay là em đưa nguyên si kết quả nghiên cứu thị trường cà phê năm 2008 lên đây cho các bạn xem nhỉ! Nhưng em đợi bản báo cáo của bác đưa lên rồi em cũng lần lượt đưa ra những kết quả nghiên cứu thực tế cho từng thương hiệu phù hợp với các điển cứu có trong bản báo cáo của bác để đối chiều và so sánh cho nó hợp thời (gian) bác nhỉ?



Em thì em không thích nói chuyện cao siêu trên trời dưới đất! Hồi đó em học Marketing cơ bản, em thích nhất cái vụ Product Circle - Vòng Đời Sản Phẩm (Em thích tiếng Anh nên em cứ dùng). Nhìn cái đồ thị đó, em áp vào chuyện này em thấy mấy bác đọc thì nhiều, nhưng rút ra bản chất thì sao sao ấy!



Chuyện gì nó cũng có cái quy trình của nó. Giống tương tự cái Sinh, Lão, Bệnh, rồi Tử. Bất kỳ doanh nghề thành công hay có tên tuổi nào, đều phải trãi qua quy trình Khuyếch trương, Tăng trưởng, Bão hòa và Suy giảm rồi lại Khuyếch trương, Tăng trưởng, Bão hòa và Suy giảm….. đó là Quy luật! Em tạm dừng ở đây!



Bác và bác vietnampro (bác vietnampro bên topic kia nói Tân Hiệp Phát chỉ là thương hiệu bon chen...trời ạ??!??) đưa ra nhận định thương hiệu cà phê Trung Nguyên là đồ bỏ, em xin lỗi phải nói các bạn nói chuyện không có đầu chỉ có cái đuôi! Bác có dám chắc những thương hiệu Tây mà các bạn ca ngợi như Apple, CocaCola… không trãi các giai đoạn tháo trào và suy giảm như Trung Nguyên không? Bác muốn em đem chuyện Apple ra nói chuyện, OK (lại tiếng Anh nữa, xin lỗi xin lỗi)!



Bác nên nhớ một điều, Apple chỉ thật sự khởi sắc trở lại từ khi Steve Jobs quay trở lại Apple vào năm 1996. Apple thành lập năm 1976, năm 1976 đất nước Việt Nam ta như thế nào?



Giai đoạn thoái trào của Apple rơi vào giai đoạn 1985 đến năm 1996, tức là sau khi thành lập được 10 năm Apple rơi vào khủng hỏang! Apple thành công vì Công nghệ cao còn mới mẻ của nó , tức là Công Nghệ Thông tin ấy, Việt Nam trong thời (gian) điểm đó làm gì? Làm nông các bạn ạ!



Hơn 11 năm Apple phải hứng chịu những lời chỉ trích nặng nề từ nhiều người cũng như các bác, họ quay sang xem Apple là thương hiệu đồ bỏ, vì sao? Vì nó không còn thành công nữa! Chấm hết! Thật không lý nếu nhìn nhận như thế!



Tính từ năm 1996 đến nay, tức là gần 14 năm. 14 năm để Apple vực dậy thương hiệu của mình. Thế đếm lùi lại Trung Nguyên và một số thương hiệu tên tuổi của Việt Nam hình thành năm nào, vào thời (gian) điểm năm 1996 nền kinh tế Việt Nam đang nằm trong giai đoạn nào? các bạn đòi hỏi gì ở những thương hiệu còn đang non trẻ của Việt Nam? Đem đi so sánh nguồn lực, các điều kiện kinh tế của Mỹ và Việt Nam để áp đặt và bắt buộc các thương hiệu Việt Nam phải như các thương hiệu Mỹ là một sự so sánh không cùng khập khiểng!!! Em thấy ông Tây “Cannon in D” trên đây cũng khập khiểng nốt!



Thực tế tí vậy!



Có một điều lạ, thường ai cũng thích ca ngợi giai đoạn thành công của ai đó, nhưng khen cho vừa xong đến khi ai đó bước vào giai đọan thoái trào thì bắt đầu che bai trách móc. Trí thức gì mà kì vậy?



Đúng là tui chửi chính tui để nhiều người phải giật mình mà xem lại với cách nhìn nhận và phân tích hời hợt của mình! các bạn sinh viên khác tui không nói, các bạn đang trong quá trình nghiên cứu và học hỏi, riêng những người học rộng lớn hiểu nhiều, kinh nghiệm đầy mình nhưng khi tuyên bố hay đưa ra nhận định thì không cùng hời hợt, thiếu căn cứ và thiển cận một cách kì lạ như thế thì tui nói!



Cái chúng ta cần nhìn nhận một cách nghiêm túc, trong phạm vi có thể chia sẽ trong diễn đàn này, chính là những thương hiệu Việt Nam vừa thành công như thế nào, sau đó họ thất bại như thế nào, và họ đang cố gắng vượt qua giai đọan thoái trào như thế nào để từ đó rút ra những thứ nên phải suy ngẫm và học hỏi! Chê bai và chấp nhận chê bai là tốt! Nhưng chê như thế nào cho đúng và hợp lí tui e rất khó cho vài người trên đây!



tui chưa một ngày làm chuyện cho Trung Nguyên, nhưng thôi thích cách Trung Nguyên phủ đầu Neslte trong vụ cà phê hòa tan G7 như thế nào? tui chưa một ngày làm chuyện cho ICP, nhưng tui thích cách họ đèp bẹp Clear bằng X-Man như thế nào?......Còn nhiều lắm đó các chuyên gia (nhà) phê phán ạ! Vi mô trước đã, vĩ mô tính sau!



Bạn nói tui không đưa ra giải pháp! Đúng, tui không đưa ra giải pháp vì tui biết tui hoàn toàn không có đủ lực để đưa ra. Vì sao? tui vừa nói, giải pháp đó thuộc phạm vi vĩ mô. Bác làm ơn đọc bài của ai đó thì nên suy nghĩ một tí không mất nhiều thời (gian) gian đâu! Chuyện giúp các thương hiệu Việt nỗi tiếng tòan cầu đâu phải chuyện của riêng ai. Anh có giải pháp, giảp pháp của anh dài trên dưới 200 chữ và post lên đây thì giúp được gì? Một Marketing Plan cho công ty vừa và nhỏ vừa trên dưới 100 trang giấy A4 rồi!



tui không chê bai ai cả, vì tui thực tế, nên chuyện tui không đưa ra giải pháp là bình thường, tui chỉ đề cập đến chuyện giải pháp nằm ở đâu mà thôi! Nhưng tui chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi, nếu một khi anh vừa chê bai và phê phán họ, vậy nếu anh là họ anh sẽ làm gì? Đó mới là vấn đề tui muốn nói tới! Nói thì dễ, chê cũng chê nhưng làm như thế nào thì mới khó!



Bạn không thích tui "phô trương" thuật ngữ! Tùy bạn thôi! Bạn à, có những thuật ngữ trong marketing và branding không dịch được tiếng Việt bạn ơi! Khổ lắm! Mà mình nhờ giả sử trong bài viết của mình dùng từ Brand awareness thế là mình dịch ngay bên cạnh là "Nhận biết thương hiệu" rồi đấy thôi. Chừng nào mình nổ bùm bùm tòan thuật ngữ chuyên ngành tiếng Anh mà không dịch ra tiếng Việt thì bạn cho mình phô trương cũng được, nhưng nói như thế là sai nhé! Bạn biết rồi thì không nói, rủi có bạn không biết thì xem như mình sẻ chia vậy! Vậy là mình sai sao? Gà tức nhau tiếng Gáy đúng là không có gì lạ bạn nhỉ!



Em thật tình tham gia (nhà) cho vui. Nhưng em thấy bất bình với những kiểu nói chuyện không đầu không đuôi, buông vài câu bàn ra rồi chê bai không căn cứ nên em tham gia (nhà) thôi! Đó là lý do em nói thích hay không thích thì tùy! Không khéo em lại là tác nhân biến topic này thành nơi nói chuyện phiếm mất. Em nói hơi khó nghe nhưng đỡ hơn dễ nghe nhưng hời hợt khó hiểu! Diễn đàn mà lại!
 

rock_hunter2710

New Member
Mình mạo muội lũy tí ý kiến nhé thấy diễn đàn tranh luận sôi nổi quá.

Đầu tiên về chuyện hiện nay không có thương hiệu nổi tiếng nào ở VN theo mình trả toàn có thể giải thích được. Đất nước VN xuất phát điểm là một nước nông nghiệp, trình độ phát triển còn rất thấp, thậm chí chúng ta mới gia (nhà) nhập WTO và được coi là thị trường tập trung cách đây ít lâu vì vậy viêc so sánh và đòi hỏi các thương hiệu nổi tiếng với các nước đứng đầu thế giới về công nghệ và vững mạnh về kinh tế là không thể. Giống như ông Tom nói chúng ta chỉ có thể xây dựng được thương hiệu nổi tiếng cho các sản phẩm nông nghiệp, thế mạnh của chúng ta. Tuy nhiên tại sao một nước xuất khẩu gạo đứng thứ 2 thế giới như VN lại không xây dựng được một thương hiệu về gạo tầm cỡ quốc tế lý do là chúng ta chưa thay đổi được chính sách quản lý, tiềm năng sản xuất. Thế mạnh mà chúng ta chưa phát huy được thì sao ta có thể xây dựng thương hiệu ở các ngành khác được.

Còn về cà fe Trung Nguyên và tập đoàn FPT mình cùng ý rằng đây là 2 thương hiệu rất nổi tiếng ở VN tuy nhiên cách đánh giá chỉ tiêu để trở thành 1 thương hiệu tầm cỡ thì có rất nhiều cách nhìn nhận và nói thẳng là Trung Nguyên và FPT muốn trở thành thương hiệu tầm cỡ quốc tế và thế giới là rất khó. Trung Nguyên có sản phẩm rất tốt nhưng mô hình kinh tế chưa đủ để vươn ra thế giới, FPT là công ti hàng đầu về gia (nhà) công phần mềm rất lớn về quy mô kinh tế và nguồn vốn nhưng FPT chỉ là một công ti gia (nhà) công hay đơn giản chỉ là một người làm thuê cấp cao. Hãy nhìn lại các thương hiệu nổi tiếng trên thê giới các sản phẩm của các công ti này là những sản phẩm mang tính đột phá và có ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế, hơn nữa những sản phẩm này còn là những sản phẩm tiên phong mang lại những sự mới mẻ cho khách hàng.

Mình nghĩ VN sẽ có thương hiệu lớn khi nền kinh tế của VN thực sự ồn định và có trình độ chuyên môn hóa ở mức cao nhất.

Thân mến.





















































Ketnooi.com/forum - Kênh tiếp cận khách hàng mới của bạn

Liên hệ quảng cáo trên http://ket-noi.com/forum





Mobile: 093 777 7963


Email: ads (at) Ketnooi.com/forum


 

jelly_vn2001

New Member
@Steve



Thống kê cho thấy, bài viết này bạn chỉ “đá” duy nhất 1 từ tiếng Anh. Diễn đàn không cấm điều này, nhưng tui thấy bạn cũng là người cầu thị đấy. Thank vì điều này.



OK. Gặp được một người như vậy thật đáng quý trong thời (gian) buổi trí tuệ dần phai nhạt, mà hầu hết tất cả người chỉ biết “nói mà không làm” (theo lời của chính bạn Steve). Thực sự thì topic này không có nhiều ý nghĩa với mình nếu Steve không xuất hiện. Đã lâu không phấn khích như bây giờ! Lại Thank vì điều này.



Bạn vừa nói đến cái gọi là “giải pháp”. Nhưng xin lỗi Steve. Trong 4 bài viết của bạn, bạn đưa ra cụm từ nào mà bạn thấy đó là “giải pháp” không, hay chỉ là phản biện những ý kiến khác mà bạn đánh giá là “của sinh viên và nhân viên người Việt Nam”. Hình như tui thấy, chỉ có bạn là đang chửi chính bạn đấy, Steve ạ.



Cũng hỏi bạn luôn là ai trong cả topic này vừa nói rằng, “vì bản tính con người Việt Nam nên chúng ta không có tiềm năng xây dựng thương hiệu”. tui chỉ thấy rằng trong bài viết của mình bạn đang cố gắng chứng minh điều đó, khi viện dẫn ra cái gọi là “tâm lý thiển cận” của 9 trên 10 “sinh viên và nhân viên người Việt Nam”. Chắc bạn thấy điều đó chứ? Liệu đây có phải cái gọi là “Sự nhìn nhận cho ra thực tế…” mà bạn muốn nói đến?



Bạn à, bạn thích thì bạn cứ đưa ra quan điểm của mình, không cần quan tâm đến người khác làm gì, cho dù người ta có đang “khích” bạn đi chăng nữa. Thật chẳng đáng quan tâm phải không? Hơn nữa, bạn cho rằng tui “khích bác” bạn khi tui gọi ai đó là “ông expert”. Có phải bạn đang tự khích bác chính mình? Hãy nghĩ về điều này.



Còn nữa, “thích hay không thì tuỳ”, đúng vậy, “diễn đàn mà lại”, tuy nhiên, những câu này có chút giá trị nào hay không thì bạn có thể tự hiểu.



Thực sự là tui chẳng muốn “khích bác” gì ai cả, hay cũng chẳng cần biết tui đang tranh luận với ai. Cái điều mà tui muốn gửi gắm tới bạn Steve trong bài viết của mình là hãy tập trung vào vấn đề chính mà các bạn ở đây đang thảo luận sôi nổi, đừng “phô diễn” những thuật ngữ chuyên môn làm tất cả người khó hiểu. Những thứ này bạn có thể để trong một topic khác. Tất cả đều ủng hộ bạn.



Bạn hứa sẽ tiếp tục chủ đề này tới nơi tới chốn, và viết mỗi ngày một bài. Tốt thôi, moderator có thể sẽ rất ủng hộ bạn đó.



tui thì lúc nào cũng rảnh hết, và cũng ghé qua diễn đàn này thường xuyên. Nhưng có lẽ vẫn phải Thank bạn lần nữa vì vừa nhắc nhở.



Còn bản báo cáo, tui sẽ đưa lên, nhanh thôi. Cũng như những người khác, điều làm tui buồn nhất có lẽ là chẳng thu được ý kiến nào cho quan điểm của mình. tui vui vì ít nhất có một người vừa hứa sẽ phản biện, lại còn “ngọt ngào” nữa. Thật đặc biệt.
 

Brook

New Member
@Steve



Thống kê cho thấy, bài viết này bạn chỉ “đá” duy nhất 1 từ tiếng Anh. Diễn đàn không cấm điều này, nhưng tui thấy bạn cũng là người cầu thị đấy. Thank vì điều này.



OK. Gặp được một người như vậy thật đáng quý trong thời (gian) buổi trí tuệ dần phai nhạt, mà hầu hết tất cả người chỉ biết “nói mà không làm” (theo lời của chính bạn Steve). Thực sự thì topic này không có nhiều ý nghĩa với mình nếu Steve không xuất hiện. Đã lâu không phấn khích như bây giờ! Lại Thank vì điều này.



Bạn vừa nói đến cái gọi là “giải pháp”. Nhưng xin lỗi Steve. Trong 4 bài viết của bạn, bạn đưa ra cụm từ nào mà bạn thấy đó là “giải pháp” không, hay chỉ là phản biện những ý kiến khác mà bạn đánh giá là “của sinh viên và nhân viên người Việt Nam”. Hình như tui thấy, chỉ có bạn là đang chửi chính bạn đấy, Steve ạ.



Cũng hỏi bạn luôn là ai trong cả topic này vừa nói rằng, “vì bản tính con người Việt Nam nên chúng ta không có tiềm năng xây dựng thương hiệu”. tui chỉ thấy rằng trong bài viết của mình bạn đang cố gắng chứng minh điều đó, khi viện dẫn ra cái gọi là “tâm lý thiển cận” của 9 trên 10 “sinh viên và nhân viên người Việt Nam”. Chắc bạn thấy điều đó chứ? Liệu đây có phải cái gọi là “Sự nhìn nhận cho ra thực tế…” mà bạn muốn nói đến?



Bạn à, bạn thích thì bạn cứ đưa ra quan điểm của mình, không cần quan tâm đến người khác làm gì, cho dù người ta có đang “khích” bạn đi chăng nữa. Thật chẳng đáng quan tâm phải không? Hơn nữa, bạn cho rằng tui “khích bác” bạn khi tui gọi ai đó là “ông expert”. Có phải bạn đang tự khích bác chính mình? Hãy nghĩ về điều này.



Còn nữa, “thích hay không thì tuỳ”, đúng vậy, “diễn đàn mà lại”, tuy nhiên, những câu này có chút giá trị nào hay không thì bạn có thể tự hiểu.



Thực sự là tui chẳng muốn “khích bác” gì ai cả, hay cũng chẳng cần biết tui đang tranh luận với ai. Cái điều mà tui muốn gửi gắm tới bạn Steve trong bài viết của mình là hãy tập trung vào vấn đề chính mà các bạn ở đây đang thảo luận sôi nổi, đừng “phô diễn” những thuật ngữ chuyên môn làm tất cả người khó hiểu. Những thứ này bạn có thể để trong một topic khác. Tất cả đều ủng hộ bạn.



Bạn hứa sẽ tiếp tục chủ đề này tới nơi tới chốn, và viết mỗi ngày một bài. Tốt thôi, moderator có thể sẽ rất ủng hộ bạn đó.



tui thì lúc nào cũng rảnh hết, và cũng ghé qua diễn đàn này thường xuyên. Nhưng có lẽ vẫn phải Thank bạn lần nữa vì vừa nhắc nhở.



Còn bản báo cáo, tui sẽ đưa lên, nhanh thôi. Cũng như những người khác, điều làm tui buồn nhất có lẽ là chẳng thu được ý kiến nào cho quan điểm của mình. tui vui vì ít nhất có một người vừa hứa sẽ phản biện, lại còn “ngọt ngào” nữa. Thật đặc biệt.
 

Hardy

New Member
Ở VN thử hỏi có 1 ai ra kinh doanh mà dám chấp nhập lỗ từ 7 năm - 10 năm (như KFC or Loteria) hay hơn nửa để xây dựng thương hiệu? Các Manager ở nước ngoài có tư tưởng rất hay là " thua keo này bài keo khác", chấp nhận rủi ro và thất bại, 1 yếu tố nửa cũng không kém phần quan trọng là đối với các công ty trong nước đi đầu tư ra nước khác họ luôn được sự hổ trợ đắt lực từ ngân hàng, còn VN thì ko?
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top