bổ sung cho bác kiwihotmit tiếp nè mọi người:
Tú Suất là người lanh lợi, nói xuôi cũng được, nói ngược cũng xong. Khi ấy có nhà nữ tu có tiếng; trong ấy có một người con gái lịch sự, xinh đẹp, người ta ai ai cũng biết. Anh em bạn biết ve nàng ấy thì khó lắm, không ai ve được; bữa ấy mới đó Tú Suất lầm lầm sao mà nhận mà bắt nàng ấy ra cho được. Tú Suất chịu. Vậy mới tập trẻ hầu hạ, đứa kêu bằng chú, đứa kêu bằng bác, đứa kêu bằng cậu, đứa kêu bằng dượng, sắp đặt tử tế. Tú Suất mới viết thơ cho người đem vào thưa với bà sư cô coi nhà như tu ấy, mà xin bà ấy cho vợ mình lại, rằng nàng ấy tên là ấy, thật là vợ mình, vì giận hờn nhau mà bỏ mà lánh mình đi tu thôi. Nhứt diện xin với bà sư cô, nhứt diện đi thưa với làng sở tại. Làng đòi bà sư cô biểu đem nàng ấy ra đình làng mà tra hỏi cho ra việc.
Ở trong chùa kéo nhau ra nhà làng các đứa hầu Tú Suất chạy theo: đứa kêu bác, đứa kêu thím, đứa kêu mợ, đứa kêu dì mà khóc cùng đường rằng:
Sao cô bỏ... (chú, bác, cậu, dượng) mà đi tu cho đành! Làng hỏi, nàng thưa một hai không có chồng, không biết người trai ấy là ai bao giờ...
Làng bắt lí rằng:
Sao trẻ năm bảy đứa em cháu nó khóc nó kêu nó nhìn mình... Sao nó không nhìn các cô khác?
Nên làng dạy bà sư cô giao lại cho Tú Suất đem vợ về.
Nàng ấy giãy giụa khóc la mà phải vâng phép làng mà về theo Tú Suất, không chối cãi gì được.
---------- Post added at 15:23 ---------- Previous post was at 15:22 ----------
lật váy vợ quan lớn
Tú Suất là tay có nhiều mưu mẹo. Bữa kia, bà tổng đóc đi ngang qua trước phố, trời thì mưa lâm râm. Chúng bạn đố nhau, ai dám ra làm thế nào mà lật váy bà quan lớn chơi.
Anh ta nhận cược, lăng xăng trong phố bước ra, giả đò trật chân bùn văng lên váy bà ấy. Lật đật chạy lại, miệng nói: "Trăm lạy bà, con xin lỗi", tay cầm khăn vén quách cái váy lên làm bộ chùi lia, ban đầu còn thấp thấp, sau càng lên cao. Bà quan mắc cỡ lấy tay đẩy xuống, nói răng: "Chả hề chi".
---------- Post added at 15:23 ---------- Previous post was at 15:23 ----------
Cô Hai, con ông tổng đốc kia ngồi võng đi dạo phố chơi. Tú Suất ngòi với anh em bạn trong phố. Anh em đố Tú Suất dám ra chọc ghẹo cô ấy chơi. Tú Suất chạy ra, con mắt nheo nheo, tay ngoắc, làm cô ấy mắc cỡ, sượng sùng, biểu bọn trẻ về thưa với cha, nói người ta ở ngoài phố chọc xấu hổ, tức phát khóc lên. Cho đòi trưởng phố đến, sai bát Tú Suất vô, quan lớn hỏi:
"Nhà mi ở xứ mô?Mi làm nghề chi?"
Tú Suất, mắt nheo, tay ngoắc, mà bẩm rằng:
"Trăm lạy quan lớn, con ở xã tổng... con là học trò..."
Mỗi khi quan lớn hỏi mà y bẩm lại, y cứ làm cái miếng mắt nheo tay ngoắc mãi. Sau quan lớn tha về.
- Cô Hai sao việc có một chút mà làm tưng bừng.
- "Vậy chớ con không thấy nó có tật làm vậy hay sao?"
Tú Suất là người lanh lợi, nói xuôi cũng được, nói ngược cũng xong. Khi ấy có nhà nữ tu có tiếng; trong ấy có một người con gái lịch sự, xinh đẹp, người ta ai ai cũng biết. Anh em bạn biết ve nàng ấy thì khó lắm, không ai ve được; bữa ấy mới đó Tú Suất lầm lầm sao mà nhận mà bắt nàng ấy ra cho được. Tú Suất chịu. Vậy mới tập trẻ hầu hạ, đứa kêu bằng chú, đứa kêu bằng bác, đứa kêu bằng cậu, đứa kêu bằng dượng, sắp đặt tử tế. Tú Suất mới viết thơ cho người đem vào thưa với bà sư cô coi nhà như tu ấy, mà xin bà ấy cho vợ mình lại, rằng nàng ấy tên là ấy, thật là vợ mình, vì giận hờn nhau mà bỏ mà lánh mình đi tu thôi. Nhứt diện xin với bà sư cô, nhứt diện đi thưa với làng sở tại. Làng đòi bà sư cô biểu đem nàng ấy ra đình làng mà tra hỏi cho ra việc.
Ở trong chùa kéo nhau ra nhà làng các đứa hầu Tú Suất chạy theo: đứa kêu bác, đứa kêu thím, đứa kêu mợ, đứa kêu dì mà khóc cùng đường rằng:
Sao cô bỏ... (chú, bác, cậu, dượng) mà đi tu cho đành! Làng hỏi, nàng thưa một hai không có chồng, không biết người trai ấy là ai bao giờ...
Làng bắt lí rằng:
Sao trẻ năm bảy đứa em cháu nó khóc nó kêu nó nhìn mình... Sao nó không nhìn các cô khác?
Nên làng dạy bà sư cô giao lại cho Tú Suất đem vợ về.
Nàng ấy giãy giụa khóc la mà phải vâng phép làng mà về theo Tú Suất, không chối cãi gì được.
---------- Post added at 15:23 ---------- Previous post was at 15:22 ----------
lật váy vợ quan lớn
Tú Suất là tay có nhiều mưu mẹo. Bữa kia, bà tổng đóc đi ngang qua trước phố, trời thì mưa lâm râm. Chúng bạn đố nhau, ai dám ra làm thế nào mà lật váy bà quan lớn chơi.
Anh ta nhận cược, lăng xăng trong phố bước ra, giả đò trật chân bùn văng lên váy bà ấy. Lật đật chạy lại, miệng nói: "Trăm lạy bà, con xin lỗi", tay cầm khăn vén quách cái váy lên làm bộ chùi lia, ban đầu còn thấp thấp, sau càng lên cao. Bà quan mắc cỡ lấy tay đẩy xuống, nói răng: "Chả hề chi".
---------- Post added at 15:23 ---------- Previous post was at 15:23 ----------
Cô Hai, con ông tổng đốc kia ngồi võng đi dạo phố chơi. Tú Suất ngòi với anh em bạn trong phố. Anh em đố Tú Suất dám ra chọc ghẹo cô ấy chơi. Tú Suất chạy ra, con mắt nheo nheo, tay ngoắc, làm cô ấy mắc cỡ, sượng sùng, biểu bọn trẻ về thưa với cha, nói người ta ở ngoài phố chọc xấu hổ, tức phát khóc lên. Cho đòi trưởng phố đến, sai bát Tú Suất vô, quan lớn hỏi:
"Nhà mi ở xứ mô?Mi làm nghề chi?"
Tú Suất, mắt nheo, tay ngoắc, mà bẩm rằng:
"Trăm lạy quan lớn, con ở xã tổng... con là học trò..."
Mỗi khi quan lớn hỏi mà y bẩm lại, y cứ làm cái miếng mắt nheo tay ngoắc mãi. Sau quan lớn tha về.
- Cô Hai sao việc có một chút mà làm tưng bừng.
- "Vậy chớ con không thấy nó có tật làm vậy hay sao?"