Ngươi có nhận hay kô nào?
Nếu có ai đó có phép nhiệm màu nào cứu được loài người khỏi tai họa khủng khiếp - tên của nó là giấc ngủ - thì công lao của người đó đối với nền văn minh thế giới thật vô biên. Bởi thật ra thì đời người ta là cái gì ? Cả một phầnba của nó trôi qua trong giấc ngủ. Mà chỉ vừa chợp mắt một cái là vừa thấy mình bị ghi danh vào một đảng nào đó rồi.
Một bữa nọ, trong khi đắm mình vào những suy tư triết lý sâu sắc nhất về cái hại của giấc ngủ, tui bỗng phát hiện thấy mình đang ở trong một gianphòng chốngnào đó rất lạ. Ngay trước mắt tui là Diêm Vương đang ngồi trên ngai vàng rực lửa cháy và hỏi:" Người làm nghề gì ?". Một câu hỏi thật khó quá !
-tui ngồi tù. Vào những lúc rảnh không ở trong tù thì viết đôi chút.
-Viết gì thế ?
-Thì những chuyện linh tinh vặt vãnh. Chuyện trên tàu ngoài quán. Về người này người nọ.
-Tòa ghi nhận : theo chính ngay sự thú nhận của bị cáo, y vừa viết về chuyện trên tàu ngoài quán.
-Không phải vừa viết mà mới chỉ đang định viết...
-Thì cũng vậy thôi. Đã viết hay định viết - đối với chúng ta cũng chỉ là một. Đã có ý định phải không ?
-Thì vừa có ý định đấy, nhưng mà đấy toàn là những chuyện vớ vẩn trên tàu ngoài quán.
-Tòa vừa hiểu ra rồi. Trên tàu chuyên chở hàng hóa cho thương nghề nhà nước, mà thương nghề nhà nước thì liên quan đến bộ thương nghiệp, còn bộ trưởng thương nghề là thay mặt của chính phủ, đúng không nào ?
-Đúng ạ.
-Vậy tức là ngươi vừa thóa mạ chính phủ.
-Vâng, té ra là tui đã thóa mạ.
-Vì tội lỗi như thế - năm năm tù. Còn bây giờ ta bàn về chuyện ngoài quán.
-Vâng thì ta bàn...
-Quán là cái gì ? Đó là nơi rượu tuôn như suối. Thế còn chỗ nào ở đó ta có cái gì tuôn như suối nữa ? Chỉ có ở nghị viện . Và chỉ có các diễn văn mà thôi. Thế ai tuyên bố những diễn văn ấy ? Các đại biểu. Thế các đại biểu là ai ? Đó là những người được trao phó toàn quyền lập pháp. Như vậy bị cáo xúc phạm tới uy tín của chính quyền chúng ta. Ngươi có nhận không nào ?
-Té ra là tui có xúc phạm.
-Tòa ghi nhận: Thành thật thú nhận. Năm năm nữa. Tất cả là mười năm. Chúng ta tiếp tục. Bị cáo nói rằng y viết về người này người nọ. Cái "người này" đó là ai vậy ? Tất nhiên là người công dân Thổ bình thường. Vậy tức là bị cá thóa mạ toàn bộ dân tộc chúng ta. Ngươi có nhận không nào ?
-Vậy là tui có thóa mạ.
-Vì tội này cũng năm năm, tất cả là mười lăm năm . Nhớ đếm đấy. Người còn viết về cái gì nữa không ?
-tui không viết !
-Ngươi có viết, có viết, thú nhận đi thôi.
-Có viết thư từ...
-Khỏi cần nói tiếp. Tòa ghi nhận : bị cáo viết thông báo tin tức cho những cá nhân nhất định. Ngươi có nhận không ?
-Vâng, cho những cá nhân nhất định...
-Thêm năm năm nữa, tổng cộng là hai mươi.
-Thế phải dồn lại bao nhiêu mới đủ ?
-Tòa ghi nhận : câu hỏi như vậy là thóa mạ nhà chức trách đang thực hiện công vụ. Ngươi có nhận không ?
- !!!
-Ngươi hãy nói, có nhận không nào ?
-tui không nhận.
-Nhận đi !
-tui xin nhận.
Các quan tòa nói rì rầm với nhau : "Tuy là như vậy, nhưng...rì rầm, rì rầm." - "Hơn thế nữa...rì rầm..rì rầm...rì rầm...kết quả là...rì rần" - "Rì rầm...đó là quyết định cuối cùng!"
-Tòa nhất trí quyết định như sau :"Tội lỗi của bị cáo vừa được chứng minh, tuy nhiên, vì tội lỗi mới ở giai đoạn ý đồ phạm tội, tức là con chưa đầy đủ toàn bộ thành phần tội lỗi, sự trừng phạt giảm bớt đi hai ngày rưỡi . Bị cáo bị kết án không phải hai mươi năm tù, mà là mười chín năm và ba trăm sáu mươi hai ngày rưỡi tù giam cùng với mười năm phát vãng ra ngoại ô của địa ngục. Trong trường hợp nếu bị can chết trước khi mãn hạn tì thì sự trừng phạt chuyển sang những người thừa kế của y."
Khi các tên ác quỷ túm lấy tôi, tui chợt tỉnh dậy, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi.
Thật là tuyệt cú diệu vì chuyện nằm mơ nên phải suy diễn ngược lại !
Nếu có ai đó có phép nhiệm màu nào cứu được loài người khỏi tai họa khủng khiếp - tên của nó là giấc ngủ - thì công lao của người đó đối với nền văn minh thế giới thật vô biên. Bởi thật ra thì đời người ta là cái gì ? Cả một phầnba của nó trôi qua trong giấc ngủ. Mà chỉ vừa chợp mắt một cái là vừa thấy mình bị ghi danh vào một đảng nào đó rồi.
Một bữa nọ, trong khi đắm mình vào những suy tư triết lý sâu sắc nhất về cái hại của giấc ngủ, tui bỗng phát hiện thấy mình đang ở trong một gianphòng chốngnào đó rất lạ. Ngay trước mắt tui là Diêm Vương đang ngồi trên ngai vàng rực lửa cháy và hỏi:" Người làm nghề gì ?". Một câu hỏi thật khó quá !
-tui ngồi tù. Vào những lúc rảnh không ở trong tù thì viết đôi chút.
-Viết gì thế ?
-Thì những chuyện linh tinh vặt vãnh. Chuyện trên tàu ngoài quán. Về người này người nọ.
-Tòa ghi nhận : theo chính ngay sự thú nhận của bị cáo, y vừa viết về chuyện trên tàu ngoài quán.
-Không phải vừa viết mà mới chỉ đang định viết...
-Thì cũng vậy thôi. Đã viết hay định viết - đối với chúng ta cũng chỉ là một. Đã có ý định phải không ?
-Thì vừa có ý định đấy, nhưng mà đấy toàn là những chuyện vớ vẩn trên tàu ngoài quán.
-Tòa vừa hiểu ra rồi. Trên tàu chuyên chở hàng hóa cho thương nghề nhà nước, mà thương nghề nhà nước thì liên quan đến bộ thương nghiệp, còn bộ trưởng thương nghề là thay mặt của chính phủ, đúng không nào ?
-Đúng ạ.
-Vậy tức là ngươi vừa thóa mạ chính phủ.
-Vâng, té ra là tui đã thóa mạ.
-Vì tội lỗi như thế - năm năm tù. Còn bây giờ ta bàn về chuyện ngoài quán.
-Vâng thì ta bàn...
-Quán là cái gì ? Đó là nơi rượu tuôn như suối. Thế còn chỗ nào ở đó ta có cái gì tuôn như suối nữa ? Chỉ có ở nghị viện . Và chỉ có các diễn văn mà thôi. Thế ai tuyên bố những diễn văn ấy ? Các đại biểu. Thế các đại biểu là ai ? Đó là những người được trao phó toàn quyền lập pháp. Như vậy bị cáo xúc phạm tới uy tín của chính quyền chúng ta. Ngươi có nhận không nào ?
-Té ra là tui có xúc phạm.
-Tòa ghi nhận: Thành thật thú nhận. Năm năm nữa. Tất cả là mười năm. Chúng ta tiếp tục. Bị cáo nói rằng y viết về người này người nọ. Cái "người này" đó là ai vậy ? Tất nhiên là người công dân Thổ bình thường. Vậy tức là bị cá thóa mạ toàn bộ dân tộc chúng ta. Ngươi có nhận không nào ?
-Vậy là tui có thóa mạ.
-Vì tội này cũng năm năm, tất cả là mười lăm năm . Nhớ đếm đấy. Người còn viết về cái gì nữa không ?
-tui không viết !
-Ngươi có viết, có viết, thú nhận đi thôi.
-Có viết thư từ...
-Khỏi cần nói tiếp. Tòa ghi nhận : bị cáo viết thông báo tin tức cho những cá nhân nhất định. Ngươi có nhận không ?
-Vâng, cho những cá nhân nhất định...
-Thêm năm năm nữa, tổng cộng là hai mươi.
-Thế phải dồn lại bao nhiêu mới đủ ?
-Tòa ghi nhận : câu hỏi như vậy là thóa mạ nhà chức trách đang thực hiện công vụ. Ngươi có nhận không ?
- !!!
-Ngươi hãy nói, có nhận không nào ?
-tui không nhận.
-Nhận đi !
-tui xin nhận.
Các quan tòa nói rì rầm với nhau : "Tuy là như vậy, nhưng...rì rầm, rì rầm." - "Hơn thế nữa...rì rầm..rì rầm...rì rầm...kết quả là...rì rần" - "Rì rầm...đó là quyết định cuối cùng!"
-Tòa nhất trí quyết định như sau :"Tội lỗi của bị cáo vừa được chứng minh, tuy nhiên, vì tội lỗi mới ở giai đoạn ý đồ phạm tội, tức là con chưa đầy đủ toàn bộ thành phần tội lỗi, sự trừng phạt giảm bớt đi hai ngày rưỡi . Bị cáo bị kết án không phải hai mươi năm tù, mà là mười chín năm và ba trăm sáu mươi hai ngày rưỡi tù giam cùng với mười năm phát vãng ra ngoại ô của địa ngục. Trong trường hợp nếu bị can chết trước khi mãn hạn tì thì sự trừng phạt chuyển sang những người thừa kế của y."
Khi các tên ác quỷ túm lấy tôi, tui chợt tỉnh dậy, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi.
Thật là tuyệt cú diệu vì chuyện nằm mơ nên phải suy diễn ngược lại !