[email protected]
New Member
NGƯỜI LẠ ĐI NHỜ XE
Hồi mới Hòa Bình (Năm 1975) nhà cửa còn thưa thớt. Trên con đường từ Tho Mo về Mỹ Quý Tây rất vắng vẻ, cây cối mộc um tùm. Đi ngang khúc đường này ai ai cũng rùng mình bởi hơi lạnh rợn xương sống và nghe nói nơi đó hồi chiến tranh rất nhiều người chết. Ông Tám đi làm ruộng ở Cóc Rinh cách đó khoảng 3 cây số, do lay hoai nhổ cỏ, rảy dim đến tận trời lặng mà vẫn không hay.
Đến 7 giờ tối mới xong chuyện ông Tám đạp chiếc xe cọc cạch đi về. Đi gần đến đoạn đường từ Tho Mo về Mỹ Quý Tây, Ông Tám nhớ lại chuyện người ta thường bàn tán rằng đoạn đường này có nhiều ma, nên ông cũng nghe ơn ớn trong mình.
Khi ông đạp xe đến đầu đọan đường này thì có một người đàn ông khoảng 30 tuổi mặt áo trắng quần nâu sậm xin được goá gian. Nghĩ rằng có them một người đi chung sẽ bớt sợ hơn nên ông Tám đồng ý ngay. Đi được khoảng vài trăm mét thì ông Tám bắt chuyện nói cho đỡ sợ ma. Ông vứa đạp xe vừa hỏi:
- Tui nghe nói nơi đây ma nhiều lắm phải không chú em?
Người ngồi sau bình tỉnh trả lời:
- Đâu có nhiều đâu chú, chỉ có mình tui thôi hà.
2.Ông Tám nghe nói vậy liền nhìn lại phía sau thì thấy ông bạn xin goá gian lúc nảy đang ngồi lơ lững trên không. Ông hoảng hốt bỏ xe đạp chạy bộ một mạch về nhà. Từ đó về sau ông Tám không còn dám đi làm về tối nữa.
Một chàng trai trên đường về nhà đi ngang qua 1 nghĩa địa. Bỗng anh ta nghe tiếng gõ lốc cốc từ trong nghĩa địa vang ra.
Anh ta hoảng hốt, tưởng là có ma,
nhìn vào nghĩa địa anh ta mới thấy một ông già đang đục khoét cái gì đó trên một bia mộ.
Anh bảo: - “Lạy chúa, ông làm tui tưởng là ma chứ!!
Ông đang làm gì ở đây vậy?”
Ông già trả lời:- “Khỉ thật, đứa nào khắc sai tên tao…”
3.Vào lúc gần 12h đêm, có một anh chàng chạc tuổi 20 đứng giữa một cánh đồng trống để đón xe buýt về thành phố. Anh ta đứng mãi mà chẳng thấy một chiếc xe nào chạy ngang. Đến đúng 12:00h đêm có 1 chiếc xe chạy đến, anh ta vội quắc chiếc xe và xin được đi nhờ vào thành phố. Anh ta leo lên xe và ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Trời mưa rất to và một tiếng sét đánh xuống nghe chói tai vừa làm cho anh chàng tỉnh giấc. Anh ta vừa mất hồn khi không nhìn thấy tài xế lái xe mà xe vẫn chạy, anh ta vừa la lớn : "Ma...Ma...". Bất ngờ có tiếng đằng sau nói lại: "Ma cái mả cha mày chứ, tao đẩy xe mệt chết mẹ..." >.=
4.Bà mẹ đang thức nửa đêm để chăm con học bài... bỗng nhiên đứa con la lên: " Mẹ oi con nhìn thấy Ma ". Bà mẹ bảo:" hok có ma đâu con đừng sợ..."; 1 lúc sau đứa con lại la lên: "Mẹ ơi con nhìn thấy ma thật mà O()O...". Bà mẹ nhăn mặt: "làm gì có..."; Lần thứ 3 đứa con hét toáng lên :" MẸ ƠI MA ÐÓ... NÓ BAY NGOÀI CỬA KÌA..." Bà mẹ nhìn nó và âu yếm :" THẾ NÃY GIỜ MÀY TƯỞNG TAO LÀ MẸ MÀY ÀH ?!!"...a...A.
5.Một đêm đó (theo lời kể của một chú sinh sống lâu năm ở ĐÀ LẠT) một người chở rau để đi bán , con đường ra chợ phải bắc buộc wa đèo này , lúc đó cũng khỏang 2-3g sáng khi đi đến giửa đèo thì có một người con gái xin quá giang ,tóc dài , bận bồ đồ ngủ mỏng,trông cô gái rất lạnh, vì nghĩ là đường đèo quá vắng vẻ nên ông vừa cho cô gái quá giang một đoạn , đi được một quãng thì ông sợ cô gái lạnh nên vừa đưa áo khóac của mình cho cô gái bận .Khi ông ngừng xe thì quay lại vừa thấy cô gái biến mất từ lúc nao.
Sáng hôm sau khi ông quay trở lại đường đèo đó khi đi ngang qua ngôi nhà thì thấy chiếc áo khoác của mỉnh nằm trên ngôi mộ
Hồi mới Hòa Bình (Năm 1975) nhà cửa còn thưa thớt. Trên con đường từ Tho Mo về Mỹ Quý Tây rất vắng vẻ, cây cối mộc um tùm. Đi ngang khúc đường này ai ai cũng rùng mình bởi hơi lạnh rợn xương sống và nghe nói nơi đó hồi chiến tranh rất nhiều người chết. Ông Tám đi làm ruộng ở Cóc Rinh cách đó khoảng 3 cây số, do lay hoai nhổ cỏ, rảy dim đến tận trời lặng mà vẫn không hay.
Đến 7 giờ tối mới xong chuyện ông Tám đạp chiếc xe cọc cạch đi về. Đi gần đến đoạn đường từ Tho Mo về Mỹ Quý Tây, Ông Tám nhớ lại chuyện người ta thường bàn tán rằng đoạn đường này có nhiều ma, nên ông cũng nghe ơn ớn trong mình.
Khi ông đạp xe đến đầu đọan đường này thì có một người đàn ông khoảng 30 tuổi mặt áo trắng quần nâu sậm xin được goá gian. Nghĩ rằng có them một người đi chung sẽ bớt sợ hơn nên ông Tám đồng ý ngay. Đi được khoảng vài trăm mét thì ông Tám bắt chuyện nói cho đỡ sợ ma. Ông vứa đạp xe vừa hỏi:
- Tui nghe nói nơi đây ma nhiều lắm phải không chú em?
Người ngồi sau bình tỉnh trả lời:
- Đâu có nhiều đâu chú, chỉ có mình tui thôi hà.
2.Ông Tám nghe nói vậy liền nhìn lại phía sau thì thấy ông bạn xin goá gian lúc nảy đang ngồi lơ lững trên không. Ông hoảng hốt bỏ xe đạp chạy bộ một mạch về nhà. Từ đó về sau ông Tám không còn dám đi làm về tối nữa.
Một chàng trai trên đường về nhà đi ngang qua 1 nghĩa địa. Bỗng anh ta nghe tiếng gõ lốc cốc từ trong nghĩa địa vang ra.
Anh ta hoảng hốt, tưởng là có ma,
nhìn vào nghĩa địa anh ta mới thấy một ông già đang đục khoét cái gì đó trên một bia mộ.
Anh bảo: - “Lạy chúa, ông làm tui tưởng là ma chứ!!
Ông đang làm gì ở đây vậy?”
Ông già trả lời:- “Khỉ thật, đứa nào khắc sai tên tao…”
3.Vào lúc gần 12h đêm, có một anh chàng chạc tuổi 20 đứng giữa một cánh đồng trống để đón xe buýt về thành phố. Anh ta đứng mãi mà chẳng thấy một chiếc xe nào chạy ngang. Đến đúng 12:00h đêm có 1 chiếc xe chạy đến, anh ta vội quắc chiếc xe và xin được đi nhờ vào thành phố. Anh ta leo lên xe và ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Trời mưa rất to và một tiếng sét đánh xuống nghe chói tai vừa làm cho anh chàng tỉnh giấc. Anh ta vừa mất hồn khi không nhìn thấy tài xế lái xe mà xe vẫn chạy, anh ta vừa la lớn : "Ma...Ma...". Bất ngờ có tiếng đằng sau nói lại: "Ma cái mả cha mày chứ, tao đẩy xe mệt chết mẹ..." >.=
4.Bà mẹ đang thức nửa đêm để chăm con học bài... bỗng nhiên đứa con la lên: " Mẹ oi con nhìn thấy Ma ". Bà mẹ bảo:" hok có ma đâu con đừng sợ..."; 1 lúc sau đứa con lại la lên: "Mẹ ơi con nhìn thấy ma thật mà O()O...". Bà mẹ nhăn mặt: "làm gì có..."; Lần thứ 3 đứa con hét toáng lên :" MẸ ƠI MA ÐÓ... NÓ BAY NGOÀI CỬA KÌA..." Bà mẹ nhìn nó và âu yếm :" THẾ NÃY GIỜ MÀY TƯỞNG TAO LÀ MẸ MÀY ÀH ?!!"...a...A.
5.Một đêm đó (theo lời kể của một chú sinh sống lâu năm ở ĐÀ LẠT) một người chở rau để đi bán , con đường ra chợ phải bắc buộc wa đèo này , lúc đó cũng khỏang 2-3g sáng khi đi đến giửa đèo thì có một người con gái xin quá giang ,tóc dài , bận bồ đồ ngủ mỏng,trông cô gái rất lạnh, vì nghĩ là đường đèo quá vắng vẻ nên ông vừa cho cô gái quá giang một đoạn , đi được một quãng thì ông sợ cô gái lạnh nên vừa đưa áo khóac của mình cho cô gái bận .Khi ông ngừng xe thì quay lại vừa thấy cô gái biến mất từ lúc nao.
Sáng hôm sau khi ông quay trở lại đường đèo đó khi đi ngang qua ngôi nhà thì thấy chiếc áo khoác của mỉnh nằm trên ngôi mộ