Giống Mèo Cũng Khôn Ngoan & Lý SựMột hôm trời tối, Tú Xuất vào nghỉ tại một nhà hàng nọ ở bên đường cái quan, ở đó, vừa có anh hàng mèo đến trước ngồi chễm chệ trên giường, bên cạnh để đầy lồng nhốt đầy mèo.


Tú Xuất đành ngồi giường dưới. Chủ quán thấy vậy nói với anh hàng mèo:


- Ðể ông Tú ngồi giường trên, kẻo ông ngồi trên, để cái lồng mèo bất tiện lắm.


Người buôn mèo không chịu, lý sự:


- tui tưởng cái phép ở hàng quán, ai đến trước thì ngồi trên, ai đến sau ngồi dưới, tui đã ngồi đây thì cứ ở đây.


Tú Xuất nghe nói thế, bèn bảo chủ quán:


- Ông bạn nói phải đấy, ông cứ ngồi tự nhiên, vì còn cả lồng mèo nữa mà.


Ðêm khuya, thừa lúc người bán mèo ngủ say, Tú Xuất lẻn dậu, khẽ tháo mấy cái que cài miệng lồng. Bao nhiêu mèo đều chui ra hết, con nào con nấy, tự do đi lại, leo trèo khắp nơi, kêu "ngao", "ngao" rầm rĩ. Người buôn mèo giật mình thức dậy, vội vã gọi nhà hàng:


- Ơi ! Ông chủ ơi ! Mèo tui ra hết rồi, ông có mau mau đốt đèn lên giúp tui bắt chúng nó lại không?


Lúc đèn thắp sáng rồi, người buôn mèo thấy con ở mặt đất, con ở giường trên, con giường dưới, có con leo hết xà nhà. Anh ta ngơ ngác kêu:


- Mấy con mèo phải gió kia, chúng bay báo hại tao.


Tú Xuất ở giường dưới, lúc đó thấy động, cũng thức dậy, trỏ tay vào lũ mèo, nói:


- Giống mèo cũng khôn ngoan & lý sự lắm đấy ! Chà, con nào ra trước thì được ngồi trên cao, con nào ra sau thì phải ngồi dưới thấp.


Người buôn mèo biết là Tú Xuất nói kháy mình, nhưng không dám nói gì, vì còn phải lo tìm bắt lại lũ mèo vừa thoát.
 

Aleem

New Member
Giống Mèo Cũng Khôn Ngoan & Lý SựMột hôm trời tối, Tú Xuất vào nghỉ tại một nhà hàng nọ ở bên đường cái quan, ở đó, vừa có anh hàng mèo đến trước ngồi chễm chệ trên giường, bên cạnh để đầy lồng nhốt đầy mèo.


Tú Xuất đành ngồi giường dưới. Chủ quán thấy vậy nói với anh hàng mèo:


- Ðể ông Tú ngồi giường trên, kẻo ông ngồi trên, để cái lồng mèo bất tiện lắm.


Người buôn mèo không chịu, lý sự:


- tui tưởng cái phép ở hàng quán, ai đến trước thì ngồi trên, ai đến sau ngồi dưới, tui đã ngồi đây thì cứ ở đây.


Tú Xuất nghe nói thế, bèn bảo chủ quán:


- Ông bạn nói phải đấy, ông cứ ngồi tự nhiên, vì còn cả lồng mèo nữa mà.


Ðêm khuya, thừa lúc người bán mèo ngủ say, Tú Xuất lẻn dậu, khẽ tháo mấy cái que cài miệng lồng. Bao nhiêu mèo đều chui ra hết, con nào con nấy, tự do đi lại, leo trèo khắp nơi, kêu "ngao", "ngao" rầm rĩ. Người buôn mèo giật mình thức dậy, vội vã gọi nhà hàng:


- Ơi ! Ông chủ ơi ! Mèo tui ra hết rồi, ông có mau mau đốt đèn lên giúp tui bắt chúng nó lại không?


Lúc đèn thắp sáng rồi, người buôn mèo thấy con ở mặt đất, con ở giường trên, con giường dưới, có con leo hết xà nhà. Anh ta ngơ ngác kêu:


- Mấy con mèo phải gió kia, chúng bay báo hại tao.


Tú Xuất ở giường dưới, lúc đó thấy động, cũng thức dậy, trỏ tay vào lũ mèo, nói:


- Giống mèo cũng khôn ngoan & lý sự lắm đấy ! Chà, con nào ra trước thì được ngồi trên cao, con nào ra sau thì phải ngồi dưới thấp.


Người buôn mèo biết là Tú Xuất nói kháy mình, nhưng không dám nói gì, vì còn phải lo tìm bắt lại lũ mèo vừa thoát.
 

hanivn

New Member
Nâu Này Của tui Hay Của Cô


Một hôm, Ba Giai đến quầy của cô hàng nâu nổi tiếng đanh đá. Ba Giai ra đi không mặc quần, chỉ mặc một cái áo dài rộng lớn thùng thình mượn của ông chủ nhà hàng cơm.


Tới chỗ hàng nâu, Ba Giai cứ chọn mấy củ nâu đưa lên đưa xuống, rồi thừa lúc cô hàng ngoảnh đi, Ba Giai ôm bụng ù té chạy.


Cô ả giật mình, ngỡ tên ăn cắp nâu, liền ba chân bốn cẳng chạy theo bắt lại, vừa chạy vừa la:


- Thằng trời đánh thánh vật, trả nâu cho bà đi, không mày chết bỏ cha bây giờ !


Thiên hạ đổ nhào ra xem.


Một lúc, Ba Giai bước thủng thẳng. Cô hàng xấn tới nắm được áo. Ba Giai cũng quay lại nắm áo cô hàng. Người ta tưởng sẽ bắt được một vụ ăn cắp nâu. Nhưng khi cô hàng thét:


- Trả nâu cho tao, thằng khốn cùng nạn !


Ba Giai liền tốc áo dài lên:


- Nâu đâu mà trả? Nè đây, "nâu" này của tui hay của cô? Bà con làng nước làm chứng cho; "nâu" đây rõ là của tôi, mà con mẹ này nó bảo là của nó, nâu nó đâu phải thứ nâu này !


Cô hàng mặt đỏ gay, biết bị xỏ, toan chạy, nhưng Ba Giai vừa nắm chặt lấy áo:


- Con kia, mày dám vu tao ăn cắp nâu giữa chợ, tao phải đưa mày lên quan cho ra chuyện.


Vừa nói, Ba Giai lại vừa kéo áo dài lên, vừa hỏi lặp trở lại:


- Mày thấy nâu này của tao hay của mày?


Cô hàng biết gặp tay bợm xỏ, lại đuối lý, nên chỉ còn nước hạ thấp giọng xuống để lạy van năn nỉxin Ba Giai tha lỗi. Ba Giai tha cho & bảo:


- Từ nay, mày bỏ cái giọng chu ngoa đanh đá đi, không tao còn trở lại đây nữa, thì mày chớ trách tao là ác. Tội nghề cô ả lủi thủi về chỗ, mặt mày xanh nhợt như không còn một giọt máu nào.
 

wtrandai

New Member
Nâu Này Của tui Hay Của Cô


Một hôm, Ba Giai đến quầy của cô hàng nâu nổi tiếng đanh đá. Ba Giai ra đi không mặc quần, chỉ mặc một cái áo dài rộng lớn thùng thình mượn của ông chủ nhà hàng cơm.


Tới chỗ hàng nâu, Ba Giai cứ chọn mấy củ nâu đưa lên đưa xuống, rồi thừa lúc cô hàng ngoảnh đi, Ba Giai ôm bụng ù té chạy.


Cô ả giật mình, ngỡ tên ăn cắp nâu, liền ba chân bốn cẳng chạy theo bắt lại, vừa chạy vừa la:


- Thằng trời đánh thánh vật, trả nâu cho bà đi, không mày chết bỏ cha bây giờ !


Thiên hạ đổ nhào ra xem.


Một lúc, Ba Giai bước thủng thẳng. Cô hàng xấn tới nắm được áo. Ba Giai cũng quay lại nắm áo cô hàng. Người ta tưởng sẽ bắt được một vụ ăn cắp nâu. Nhưng khi cô hàng thét:


- Trả nâu cho tao, thằng khốn cùng nạn !


Ba Giai liền tốc áo dài lên:


- Nâu đâu mà trả? Nè đây, "nâu" này của tui hay của cô? Bà con làng nước làm chứng cho; "nâu" đây rõ là của tôi, mà con mẹ này nó bảo là của nó, nâu nó đâu phải thứ nâu này !


Cô hàng mặt đỏ gay, biết bị xỏ, toan chạy, nhưng Ba Giai vừa nắm chặt lấy áo:


- Con kia, mày dám vu tao ăn cắp nâu giữa chợ, tao phải đưa mày lên quan cho ra chuyện.


Vừa nói, Ba Giai lại vừa kéo áo dài lên, vừa hỏi lặp trở lại:


- Mày thấy nâu này của tao hay của mày?


Cô hàng biết gặp tay bợm xỏ, lại đuối lý, nên chỉ còn nước hạ thấp giọng xuống để lạy van năn nỉxin Ba Giai tha lỗi. Ba Giai tha cho & bảo:


- Từ nay, mày bỏ cái giọng chu ngoa đanh đá đi, không tao còn trở lại đây nữa, thì mày chớ trách tao là ác. Tội nghề cô ả lủi thủi về chỗ, mặt mày xanh nhợt như không còn một giọt máu nào.
 

ken_baby_lovely

New Member
Nâu Này Của tui Hay Của Cô


Một hôm, Ba Giai đến quầy của cô hàng nâu nổi tiếng đanh đá. Ba Giai ra đi không mặc quần, chỉ mặc một cái áo dài rộng lớn thùng thình mượn của ông chủ nhà hàng cơm.


Tới chỗ hàng nâu, Ba Giai cứ chọn mấy củ nâu đưa lên đưa xuống, rồi thừa lúc cô hàng ngoảnh đi, Ba Giai ôm bụng ù té chạy.


Cô ả giật mình, ngỡ tên ăn cắp nâu, liền ba chân bốn cẳng chạy theo bắt lại, vừa chạy vừa la:


- Thằng trời đánh thánh vật, trả nâu cho bà đi, không mày chết bỏ cha bây giờ !


Thiên hạ đổ nhào ra xem.


Một lúc, Ba Giai bước thủng thẳng. Cô hàng xấn tới nắm được áo. Ba Giai cũng quay lại nắm áo cô hàng. Người ta tưởng sẽ bắt được một vụ ăn cắp nâu. Nhưng khi cô hàng thét:


- Trả nâu cho tao, thằng khốn cùng nạn !


Ba Giai liền tốc áo dài lên:


- Nâu đâu mà trả? Nè đây, "nâu" này của tui hay của cô? Bà con làng nước làm chứng cho; "nâu" đây rõ là của tôi, mà con mẹ này nó bảo là của nó, nâu nó đâu phải thứ nâu này !


Cô hàng mặt đỏ gay, biết bị xỏ, toan chạy, nhưng Ba Giai vừa nắm chặt lấy áo:


- Con kia, mày dám vu tao ăn cắp nâu giữa chợ, tao phải đưa mày lên quan cho ra chuyện.


Vừa nói, Ba Giai lại vừa kéo áo dài lên, vừa hỏi lặp trở lại:


- Mày thấy nâu này của tao hay của mày?


Cô hàng biết gặp tay bợm xỏ, lại đuối lý, nên chỉ còn nước hạ thấp giọng xuống để lạy van năn nỉxin Ba Giai tha lỗi. Ba Giai tha cho & bảo:


- Từ nay, mày bỏ cái giọng chu ngoa đanh đá đi, không tao còn trở lại đây nữa, thì mày chớ trách tao là ác. Tội nghề cô ả lủi thủi về chỗ, mặt mày xanh nhợt như không còn một giọt máu nào.
 

lypele_1990

New Member
Nâu Này Của tui Hay Của Cô


Một hôm, Ba Giai đến quầy của cô hàng nâu nổi tiếng đanh đá. Ba Giai ra đi không mặc quần, chỉ mặc một cái áo dài rộng lớn thùng thình mượn của ông chủ nhà hàng cơm.


Tới chỗ hàng nâu, Ba Giai cứ chọn mấy củ nâu đưa lên đưa xuống, rồi thừa lúc cô hàng ngoảnh đi, Ba Giai ôm bụng ù té chạy.


Cô ả giật mình, ngỡ tên ăn cắp nâu, liền ba chân bốn cẳng chạy theo bắt lại, vừa chạy vừa la:


- Thằng trời đánh thánh vật, trả nâu cho bà đi, không mày chết bỏ cha bây giờ !


Thiên hạ đổ nhào ra xem.


Một lúc, Ba Giai bước thủng thẳng. Cô hàng xấn tới nắm được áo. Ba Giai cũng quay lại nắm áo cô hàng. Người ta tưởng sẽ bắt được một vụ ăn cắp nâu. Nhưng khi cô hàng thét:


- Trả nâu cho tao, thằng khốn cùng nạn !


Ba Giai liền tốc áo dài lên:


- Nâu đâu mà trả? Nè đây, "nâu" này của tui hay của cô? Bà con làng nước làm chứng cho; "nâu" đây rõ là của tôi, mà con mẹ này nó bảo là của nó, nâu nó đâu phải thứ nâu này !


Cô hàng mặt đỏ gay, biết bị xỏ, toan chạy, nhưng Ba Giai vừa nắm chặt lấy áo:


- Con kia, mày dám vu tao ăn cắp nâu giữa chợ, tao phải đưa mày lên quan cho ra chuyện.


Vừa nói, Ba Giai lại vừa kéo áo dài lên, vừa hỏi lặp trở lại:


- Mày thấy nâu này của tao hay của mày?


Cô hàng biết gặp tay bợm xỏ, lại đuối lý, nên chỉ còn nước hạ thấp giọng xuống để lạy van năn nỉxin Ba Giai tha lỗi. Ba Giai tha cho & bảo:


- Từ nay, mày bỏ cái giọng chu ngoa đanh đá đi, không tao còn trở lại đây nữa, thì mày chớ trách tao là ác. Tội nghề cô ả lủi thủi về chỗ, mặt mày xanh nhợt như không còn một giọt máu nào.
 

Andrian

New Member
Tao Bóp Ngay Ðây Cho Mà Coi





Ba Giai đến cô hàng chim ở cửa Bắc. Ba Giai ăn mặc lịch sự lắm, nên nhác thấy, cô hàng vừa đon đả chào mời:


- Chim này béo lắm, còn non, mời ông khách mua đi !


Ba Giai thừa dịp tươi cười đáp:


- Chim à, nào bắt đưa đây một cặp, xem có béo không?


- Ai mà lại nói dối ông khách.


Vừa nói, cô hàng vừa bắt ra một cặp. Ba Giai sờ đôi chim, lại bảo:


- Cô bắt tui cặp kia nữa !


Cô hàng chim lại bắt ra cặp nữa, hai tay cô nắm hai cặp chim, Ba Giai cứ sờ mó cặp chim mãi, rồi chê lên chê xuống, không hỏi giá cả gì cả, vừa thế lại khoắng tay vào lồng, bắt thêm mấy cặp đưa cho cô hàng:


-Cô cầm giùm tui thêm cặp này nữa !


Rồi Ba Giai lại sờ bóp cặp chim. Thấy thế cô hàng cả giận, nổi giọng đanh đá:


-Trả giá không trả, cứ bắt hết cặp này cặp nọ, mà nắn với bóp, hư cả chim người ta, muốn bóp thì về nhà mà bóp !...


Tức thì, Ba Giai nổi nóng lên:


- Tao nói cho mày hay, con phải gió, mày đừng có giở giọng chua ngoa, mày vừa nói thế, thì tao chẳng nên phải về nhà mới bóp, mà bóp ngay đây cho mày coi.


Cô hàng định cất giọng chua ngoa, nhưng chưa kịp, Ba Giai vừa đưa mạnh hai bàn tay vào hai gò ngực của cô mà bóp. Cô ả vì thình lình, lại bị hay tay mắc giữ mấy cặp chim, chả lẽ vất chim đi, nó bay mất, mà càng la hét, người ta càng đổ đến xem, thành ra bị Ba Giai chơi cho một vố nên thân ở trước đám đông trong chợ.


Cô ả tức quá, chỉ còn nói được một câu:


- Bữa nay, bà không tiếc mấy con chim, thì bà sẽ kẹp cho mày vỡ sọ ra ...


Nhưng lúc cô ta bỏ được chim vào lồng, thì Ba Giai vừa đi mất hút trong đám đông đời nào rồi.
 

zunzunny_taddy

New Member
Tao Bóp Ngay Ðây Cho Mà Coi





Ba Giai đến cô hàng chim ở cửa Bắc. Ba Giai ăn mặc lịch sự lắm, nên nhác thấy, cô hàng vừa đon đả chào mời:


- Chim này béo lắm, còn non, mời ông khách mua đi !


Ba Giai thừa dịp tươi cười đáp:


- Chim à, nào bắt đưa đây một cặp, xem có béo không?


- Ai mà lại nói dối ông khách.


Vừa nói, cô hàng vừa bắt ra một cặp. Ba Giai sờ đôi chim, lại bảo:


- Cô bắt tui cặp kia nữa !


Cô hàng chim lại bắt ra cặp nữa, hai tay cô nắm hai cặp chim, Ba Giai cứ sờ mó cặp chim mãi, rồi chê lên chê xuống, không hỏi giá cả gì cả, vừa thế lại khoắng tay vào lồng, bắt thêm mấy cặp đưa cho cô hàng:


-Cô cầm giùm tui thêm cặp này nữa !


Rồi Ba Giai lại sờ bóp cặp chim. Thấy thế cô hàng cả giận, nổi giọng đanh đá:


-Trả giá không trả, cứ bắt hết cặp này cặp nọ, mà nắn với bóp, hư cả chim người ta, muốn bóp thì về nhà mà bóp !...


Tức thì, Ba Giai nổi nóng lên:


- Tao nói cho mày hay, con phải gió, mày đừng có giở giọng chua ngoa, mày vừa nói thế, thì tao chẳng nên phải về nhà mới bóp, mà bóp ngay đây cho mày coi.


Cô hàng định cất giọng chua ngoa, nhưng chưa kịp, Ba Giai vừa đưa mạnh hai bàn tay vào hai gò ngực của cô mà bóp. Cô ả vì thình lình, lại bị hay tay mắc giữ mấy cặp chim, chả lẽ vất chim đi, nó bay mất, mà càng la hét, người ta càng đổ đến xem, thành ra bị Ba Giai chơi cho một vố nên thân ở trước đám đông trong chợ.


Cô ả tức quá, chỉ còn nói được một câu:


- Bữa nay, bà không tiếc mấy con chim, thì bà sẽ kẹp cho mày vỡ sọ ra ...


Nhưng lúc cô ta bỏ được chim vào lồng, thì Ba Giai vừa đi mất hút trong đám đông đời nào rồi.
 

Nicanor

New Member
Gặp Cô Hàng Mắm Tôm Chợ Ðồng Xuân


Sau khi về nhà cúng giỗ bố xong, Ba Giai khăn áo chỉnh tề ra Hà Nội. Ba Giai vào trọ một nhà hàng cơm nọ. Trong lúc chuyện trò, bà chủ nhà hàng cho biết:


- Chẳng giấu gì ông, lẽ ra tui còn bán hàng ở chợ Ðồng Xuân nữa, nhưng không thể nào chịu được mấy con ả cực kỳ đanh đá chu ngoa, mỗi đứa một phách, nhất là cô ả hàng mắm tôm.


Ba Giai ra vẻ anh hùng đáp:


- Có gì mà phải sợ, nó vừa chu ngoa đanhđá, thì mình phải có cách trị nó, bà hiền quá chứ vào tay tui thì...


Bà chủ quán nguýt một cái trả lời:


-Thôi, ông ơi, tui cũng van ông thôi, du côn ở đây còn kiêng mặt bọn chúng, chứ người như ông, chúng nó coi ra gì.


- Bà nói thế, nếu tui trị được chúng nó thì bà mất gì đây?


- Trị chúng nó à? Ông mà trị được thì tui cho không ông hẳn mộtphòng chốngđể ở, & nuôi luôn cơm rượu mãn đời, không bao giờ lấy tiền.


- Bà nói chơi hay nói thật?


- tui nói thật đấy. Nếu không tin tui thề có trời đất & quỷ thần chứng giám.


- Thôi, thế thì được, sáng mai, bà sẽ xem tui sẽ vào cuộc ngay.


Ngày mai, vào lúc gần trưa, Ba Giai cởi trần, chỉ mặc một cái quần "vận", không giây lưng, hay dải rút, rồi gài mấy cùng tiền kẽm bên lưng quần, ra đi.


Tới ngoài đường, Ba Giai nhặt một miếng lá chuối bên đường, phủi sạch đất, bụi, rồi tới chỗ cô hàng bán mắm tôm ở cửa nam.


- Cô bán cho hai cùng mắm tôm !


Cô hàng bảo:


- Lấy cái gì mà đựng?


Ba Giai chìa miếng lá chuối ra:


- Cô đổ vào đây, tui đùm lại tạm vậy.


Cô hàng sơ ý, lại cũng rắn mặt, nên chẳng ngần ngại liền múc ngay mắm tôm đổ vào miếng lá chuối được đặt giữa lòng hai bàn tay ông khách. Xong, ông khách bảo:


- Phiền cô lấy hộ tiền, tui dắt nơi cạp quần đây này.


Cô hàng tưởng ông khách quê mùa chất phác, không dè vừa đưa tay vào cạp quần lấy tiền, Ba Giai thót bụng lại, tức thì chiếc quần tụt xuống ngay. Ba Giai la ầm ĩ:


- Chết chửa, sao giữa thanh trời bạch nhật, cô lại cởi quần tui ra thế này, "của" tui cũng như "của" người khác, có gì lạ đâu?


Cô hàng mắm xấu hổ đỏ mặt, vội kéo quần Ba Giai lên, vặn lại, Ba Giai lại thót bụng, quần lại tụt, & ông lại kêu lên:


- Cô làm gì thế này? tui vừa bảo "của" tui cũng như "của" người khác, chẳng có gì lạ mà !


Cứ như thế đến mấy lần, sau cô ta phải đổ mắm tôm trở lại, rồi chạy đi lấy nước rửa tay cho Ba Giai để ông tự vặn lấy quần lại, rồi cầm trước ra đi.


Lúc ấy, các bạn hàng & người mua bán bu lại xem đông, làm cô hàng mắm càng ngượng ngùng, xấu hổ thêm. Sau đó, cô phải nghỉ luôn cả mấy ngày, & từ đó cũng bỏ bớt tính chua ngoa, đanh đá.


Trưa hôm ấy về, bà chủ hàng cơm nghe người thuật lại, liền thết Ba Giai một bữa thật say.
 

chencuong

New Member
Gặp Cô Hàng Mắm Tôm Chợ Ðồng Xuân


Sau khi về nhà cúng giỗ bố xong, Ba Giai khăn áo chỉnh tề ra Hà Nội. Ba Giai vào trọ một nhà hàng cơm nọ. Trong lúc chuyện trò, bà chủ nhà hàng cho biết:


- Chẳng giấu gì ông, lẽ ra tui còn bán hàng ở chợ Ðồng Xuân nữa, nhưng không thể nào chịu được mấy con ả cực kỳ đanh đá chu ngoa, mỗi đứa một phách, nhất là cô ả hàng mắm tôm.


Ba Giai ra vẻ anh hùng đáp:


- Có gì mà phải sợ, nó vừa chu ngoa đanhđá, thì mình phải có cách trị nó, bà hiền quá chứ vào tay tui thì...


Bà chủ quán nguýt một cái trả lời:


-Thôi, ông ơi, tui cũng van ông thôi, du côn ở đây còn kiêng mặt bọn chúng, chứ người như ông, chúng nó coi ra gì.


- Bà nói thế, nếu tui trị được chúng nó thì bà mất gì đây?


- Trị chúng nó à? Ông mà trị được thì tui cho không ông hẳn mộtphòng chốngđể ở, & nuôi luôn cơm rượu mãn đời, không bao giờ lấy tiền.


- Bà nói chơi hay nói thật?


- tui nói thật đấy. Nếu không tin tui thề có trời đất & quỷ thần chứng giám.


- Thôi, thế thì được, sáng mai, bà sẽ xem tui sẽ vào cuộc ngay.


Ngày mai, vào lúc gần trưa, Ba Giai cởi trần, chỉ mặc một cái quần "vận", không giây lưng, hay dải rút, rồi gài mấy cùng tiền kẽm bên lưng quần, ra đi.


Tới ngoài đường, Ba Giai nhặt một miếng lá chuối bên đường, phủi sạch đất, bụi, rồi tới chỗ cô hàng bán mắm tôm ở cửa nam.


- Cô bán cho hai cùng mắm tôm !


Cô hàng bảo:


- Lấy cái gì mà đựng?


Ba Giai chìa miếng lá chuối ra:


- Cô đổ vào đây, tui đùm lại tạm vậy.


Cô hàng sơ ý, lại cũng rắn mặt, nên chẳng ngần ngại liền múc ngay mắm tôm đổ vào miếng lá chuối được đặt giữa lòng hai bàn tay ông khách. Xong, ông khách bảo:


- Phiền cô lấy hộ tiền, tui dắt nơi cạp quần đây này.


Cô hàng tưởng ông khách quê mùa chất phác, không dè vừa đưa tay vào cạp quần lấy tiền, Ba Giai thót bụng lại, tức thì chiếc quần tụt xuống ngay. Ba Giai la ầm ĩ:


- Chết chửa, sao giữa thanh trời bạch nhật, cô lại cởi quần tui ra thế này, "của" tui cũng như "của" người khác, có gì lạ đâu?


Cô hàng mắm xấu hổ đỏ mặt, vội kéo quần Ba Giai lên, vặn lại, Ba Giai lại thót bụng, quần lại tụt, & ông lại kêu lên:


- Cô làm gì thế này? tui vừa bảo "của" tui cũng như "của" người khác, chẳng có gì lạ mà !


Cứ như thế đến mấy lần, sau cô ta phải đổ mắm tôm trở lại, rồi chạy đi lấy nước rửa tay cho Ba Giai để ông tự vặn lấy quần lại, rồi cầm trước ra đi.


Lúc ấy, các bạn hàng & người mua bán bu lại xem đông, làm cô hàng mắm càng ngượng ngùng, xấu hổ thêm. Sau đó, cô phải nghỉ luôn cả mấy ngày, & từ đó cũng bỏ bớt tính chua ngoa, đanh đá.


Trưa hôm ấy về, bà chủ hàng cơm nghe người thuật lại, liền thết Ba Giai một bữa thật say.
 
Chỗ rẽ đây phải không?


Khi đến một quán nước ở gần đất phận hạt Gia Lâm, Ba Giai vào quán uống nước để tiếp tục lên đường. Lúc ấy, mặt trời vừa xế trưa. Bà chủ quán bảo:


- Ông khách hãy nghỉ lại, chốc nữa lên đường.


Ba Giai hỏi lý do, bà chủ quán cho biết ở cách đây mấy không xa, có một cái cầu cây bắc qua một con kênh nhỏ, cứ giờ này là các cô gái trong làng rủ nhau ra tắm truồng cả lũ. Ba Giai biết vậy, cũng cứ từ giã. Khi ra khỏi quán, Ba Giai lấy khăn bịt mắt lại, giả làm người mù, & lấy một cây gậy. Ðến chỗ gần cầu, Ba Giai vừa đi vừa chống, bước bên này xiên bên kia. Mấy cô đang tắm truồng, nô giỡn dưới kênh, một cô bảo:


- Tội nghề ông già mù kia, không khéo qua cầu, ông ấy té xuống đây mất.


Nói rồi, cô ta để cái thân hình phốp pháp trắng nõn, trần như nhộng, đi lên nắm tay Ba Giai.


- Ông già đưa tay tui dắt qua cầu, không té xuống kênh theo hà bá bây giờ.


- Thank cô thương kẻ mù lòa tàn tật.


Nói đoạn, Ba Giai nắm lấy cổ tay cô để qua cầu. Khi tới đầu cầu bên kia, Ba Giai hỏi:


- Ðã tới chỗ rẽ chưa?


- Chưa, hãy còn ở trên cầu, chứ rẽ đâu mà rẽ.


Một lúc đến chỗ rẽ, cô gái nọ lên tiếng:


- Già ơi là già, chỗ rẽ đây nè!


Tức thì Ba Giai mở choàng mắt ra, tay cầm cây gậy chỉ ngay vào chỗ kín của cô nọ:


- Chỗ rẽ đây phải không? Nàó


Cô kia xấu hổ quá, giằng tay ra chạy, nhảy xuống kênh, la bai bải:


-Chúng bay ơi, cái ông già phải gió giả mù !...


Ðã thế, Ba Giai còn đứng trên bờ kênh gọi xuống:


-Xin Thank các cô vừa dắt lão qua cầu!


- Thôi đi đi, đồ phải gió, chơi lỡm người ta còn ơn với nghĩa cái gì?...


Ba Giai đi rồi, câu chuyện ấy được đồn lớn khắp nơi, & từ đó, trên dònh kênh nọ bóng dáng các cô tắm truồng cũng thưa dần.
 
Chỗ rẽ đây phải không?


Khi đến một quán nước ở gần đất phận hạt Gia Lâm, Ba Giai vào quán uống nước để tiếp tục lên đường. Lúc ấy, mặt trời vừa xế trưa. Bà chủ quán bảo:


- Ông khách hãy nghỉ lại, chốc nữa lên đường.


Ba Giai hỏi lý do, bà chủ quán cho biết ở cách đây mấy không xa, có một cái cầu cây bắc qua một con kênh nhỏ, cứ giờ này là các cô gái trong làng rủ nhau ra tắm truồng cả lũ. Ba Giai biết vậy, cũng cứ từ giã. Khi ra khỏi quán, Ba Giai lấy khăn bịt mắt lại, giả làm người mù, & lấy một cây gậy. Ðến chỗ gần cầu, Ba Giai vừa đi vừa chống, bước bên này xiên bên kia. Mấy cô đang tắm truồng, nô giỡn dưới kênh, một cô bảo:


- Tội nghề ông già mù kia, không khéo qua cầu, ông ấy té xuống đây mất.


Nói rồi, cô ta để cái thân hình phốp pháp trắng nõn, trần như nhộng, đi lên nắm tay Ba Giai.


- Ông già đưa tay tui dắt qua cầu, không té xuống kênh theo hà bá bây giờ.


- Thank cô thương kẻ mù lòa tàn tật.


Nói đoạn, Ba Giai nắm lấy cổ tay cô để qua cầu. Khi tới đầu cầu bên kia, Ba Giai hỏi:


- Ðã tới chỗ rẽ chưa?


- Chưa, hãy còn ở trên cầu, chứ rẽ đâu mà rẽ.


Một lúc đến chỗ rẽ, cô gái nọ lên tiếng:


- Già ơi là già, chỗ rẽ đây nè!


Tức thì Ba Giai mở choàng mắt ra, tay cầm cây gậy chỉ ngay vào chỗ kín của cô nọ:


- Chỗ rẽ đây phải không? Nàó


Cô kia xấu hổ quá, giằng tay ra chạy, nhảy xuống kênh, la bai bải:


-Chúng bay ơi, cái ông già phải gió giả mù !...


Ðã thế, Ba Giai còn đứng trên bờ kênh gọi xuống:


-Xin Thank các cô vừa dắt lão qua cầu!


- Thôi đi đi, đồ phải gió, chơi lỡm người ta còn ơn với nghĩa cái gì?...


Ba Giai đi rồi, câu chuyện ấy được đồn lớn khắp nơi, & từ đó, trên dònh kênh nọ bóng dáng các cô tắm truồng cũng thưa dần.
 

glass_moon

New Member

Trích:















kiwihotmit





chỗ rẽ đây phải không?


khi đến một quán nước ở gần đất phận hạt gia (nhà) lâm, ba giai vào quán uống nước để tiếp tục lên đường. Lúc ấy, mặt trời vừa xế trưa. Bà chủ quán bảo:


- Ông khách hãy nghỉ lại, chốc nữa lên đường.


Ba giai hỏi lý do, bà chủ quán cho biết ở cách đây mấy không xa, có một cái cầu cây bắc qua một con kênh nhỏ, cứ giờ này là các cô gái trong làng rủ nhau ra tắm truồng cả lũ. Ba giai biết vậy, cũng cứ từ giã. Khi ra khỏi quán, ba giai lấy khăn bịt mắt lại, giả làm người mù, & lấy một cây gậy. Ðến chỗ gần cầu, ba giai vừa đi vừa chống, bước bên này xiên bên kia. Mấy cô đang tắm truồng, nô giỡn dưới kênh, một cô bảo:


- tội nghề ông già mù kia, không khéo qua cầu, ông ấy té xuống đây mất.


Nói rồi, cô ta để cái thân hình phốp pháp trắng nõn, trần như nhộng, đi lên nắm tay ba giai.


- Ông già đưa tay tui dắt qua cầu, không té xuống kênh theo hà bá bây giờ.


- Thank cô thương kẻ mù lòa tàn tật.


Nói đoạn, ba giai nắm lấy cổ tay cô để qua cầu. Khi tới đầu cầu bên kia, ba giai hỏi:


- Ðã tới chỗ rẽ chưa?


- chưa, hãy còn ở trên cầu, chứ rẽ đâu mà rẽ.


Một lúc đến chỗ rẽ, cô gái nọ lên tiếng:


- già ơi là già, chỗ rẽ đây nè!


Tức thì ba giai mở choàng mắt ra, tay cầm cây gậy chỉ ngay vào chỗ kín của cô nọ:


- chỗ rẽ đây phải không? Nàó


cô kia xấu hổ quá, giằng tay ra chạy, nhảy xuống kênh, la bai bải:


-chúng bay ơi, cái ông già phải gió giả mù !...


Ðã thế, ba giai còn đứng trên bờ kênh gọi xuống:


-xin Thank các cô vừa dắt lão qua cầu!


- thôi đi đi, đồ phải gió, chơi lỡm người ta còn ơn với nghĩa cái gì?...


Ba giai đi rồi, câu chuyện ấy được đồn lớn khắp nơi, & từ đó, trên dònh kênh nọ bóng dáng các cô tắm truồng cũng thưa dần.





Quá hay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 

Trích:















kiwihotmit





chỗ rẽ đây phải không?


khi đến một quán nước ở gần đất phận hạt gia (nhà) lâm, ba giai vào quán uống nước để tiếp tục lên đường. Lúc ấy, mặt trời vừa xế trưa. Bà chủ quán bảo:


- Ông khách hãy nghỉ lại, chốc nữa lên đường.


Ba giai hỏi lý do, bà chủ quán cho biết ở cách đây mấy không xa, có một cái cầu cây bắc qua một con kênh nhỏ, cứ giờ này là các cô gái trong làng rủ nhau ra tắm truồng cả lũ. Ba giai biết vậy, cũng cứ từ giã. Khi ra khỏi quán, ba giai lấy khăn bịt mắt lại, giả làm người mù, & lấy một cây gậy. Ðến chỗ gần cầu, ba giai vừa đi vừa chống, bước bên này xiên bên kia. Mấy cô đang tắm truồng, nô giỡn dưới kênh, một cô bảo:


- tội nghề ông già mù kia, không khéo qua cầu, ông ấy té xuống đây mất.


Nói rồi, cô ta để cái thân hình phốp pháp trắng nõn, trần như nhộng, đi lên nắm tay ba giai.


- Ông già đưa tay tui dắt qua cầu, không té xuống kênh theo hà bá bây giờ.


- Thank cô thương kẻ mù lòa tàn tật.


Nói đoạn, ba giai nắm lấy cổ tay cô để qua cầu. Khi tới đầu cầu bên kia, ba giai hỏi:


- Ðã tới chỗ rẽ chưa?


- chưa, hãy còn ở trên cầu, chứ rẽ đâu mà rẽ.


Một lúc đến chỗ rẽ, cô gái nọ lên tiếng:


- già ơi là già, chỗ rẽ đây nè!


Tức thì ba giai mở choàng mắt ra, tay cầm cây gậy chỉ ngay vào chỗ kín của cô nọ:


- chỗ rẽ đây phải không? Nàó


cô kia xấu hổ quá, giằng tay ra chạy, nhảy xuống kênh, la bai bải:


-chúng bay ơi, cái ông già phải gió giả mù !...


Ðã thế, ba giai còn đứng trên bờ kênh gọi xuống:


-xin Thank các cô vừa dắt lão qua cầu!


- thôi đi đi, đồ phải gió, chơi lỡm người ta còn ơn với nghĩa cái gì?...


Ba giai đi rồi, câu chuyện ấy được đồn lớn khắp nơi, & từ đó, trên dònh kênh nọ bóng dáng các cô tắm truồng cũng thưa dần.





Quá hay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 

Trích:















kiwihotmit





chỗ rẽ đây phải không?


khi đến một quán nước ở gần đất phận hạt gia (nhà) lâm, ba giai vào quán uống nước để tiếp tục lên đường. Lúc ấy, mặt trời vừa xế trưa. Bà chủ quán bảo:


- Ông khách hãy nghỉ lại, chốc nữa lên đường.


Ba giai hỏi lý do, bà chủ quán cho biết ở cách đây mấy không xa, có một cái cầu cây bắc qua một con kênh nhỏ, cứ giờ này là các cô gái trong làng rủ nhau ra tắm truồng cả lũ. Ba giai biết vậy, cũng cứ từ giã. Khi ra khỏi quán, ba giai lấy khăn bịt mắt lại, giả làm người mù, & lấy một cây gậy. Ðến chỗ gần cầu, ba giai vừa đi vừa chống, bước bên này xiên bên kia. Mấy cô đang tắm truồng, nô giỡn dưới kênh, một cô bảo:


- tội nghề ông già mù kia, không khéo qua cầu, ông ấy té xuống đây mất.


Nói rồi, cô ta để cái thân hình phốp pháp trắng nõn, trần như nhộng, đi lên nắm tay ba giai.


- Ông già đưa tay tui dắt qua cầu, không té xuống kênh theo hà bá bây giờ.


- Thank cô thương kẻ mù lòa tàn tật.


Nói đoạn, ba giai nắm lấy cổ tay cô để qua cầu. Khi tới đầu cầu bên kia, ba giai hỏi:


- Ðã tới chỗ rẽ chưa?


- chưa, hãy còn ở trên cầu, chứ rẽ đâu mà rẽ.


Một lúc đến chỗ rẽ, cô gái nọ lên tiếng:


- già ơi là già, chỗ rẽ đây nè!


Tức thì ba giai mở choàng mắt ra, tay cầm cây gậy chỉ ngay vào chỗ kín của cô nọ:


- chỗ rẽ đây phải không? Nàó


cô kia xấu hổ quá, giằng tay ra chạy, nhảy xuống kênh, la bai bải:


-chúng bay ơi, cái ông già phải gió giả mù !...


Ðã thế, ba giai còn đứng trên bờ kênh gọi xuống:


-xin Thank các cô vừa dắt lão qua cầu!


- thôi đi đi, đồ phải gió, chơi lỡm người ta còn ơn với nghĩa cái gì?...


Ba giai đi rồi, câu chuyện ấy được đồn lớn khắp nơi, & từ đó, trên dònh kênh nọ bóng dáng các cô tắm truồng cũng thưa dần.





Quá hay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 

Corwyn

New Member

Trích:















kiwihotmit





chỗ rẽ đây phải không?


khi đến một quán nước ở gần đất phận hạt gia (nhà) lâm, ba giai vào quán uống nước để tiếp tục lên đường. Lúc ấy, mặt trời vừa xế trưa. Bà chủ quán bảo:


- Ông khách hãy nghỉ lại, chốc nữa lên đường.


Ba giai hỏi lý do, bà chủ quán cho biết ở cách đây mấy không xa, có một cái cầu cây bắc qua một con kênh nhỏ, cứ giờ này là các cô gái trong làng rủ nhau ra tắm truồng cả lũ. Ba giai biết vậy, cũng cứ từ giã. Khi ra khỏi quán, ba giai lấy khăn bịt mắt lại, giả làm người mù, & lấy một cây gậy. Ðến chỗ gần cầu, ba giai vừa đi vừa chống, bước bên này xiên bên kia. Mấy cô đang tắm truồng, nô giỡn dưới kênh, một cô bảo:


- tội nghề ông già mù kia, không khéo qua cầu, ông ấy té xuống đây mất.


Nói rồi, cô ta để cái thân hình phốp pháp trắng nõn, trần như nhộng, đi lên nắm tay ba giai.


- Ông già đưa tay tui dắt qua cầu, không té xuống kênh theo hà bá bây giờ.


- Thank cô thương kẻ mù lòa tàn tật.


Nói đoạn, ba giai nắm lấy cổ tay cô để qua cầu. Khi tới đầu cầu bên kia, ba giai hỏi:


- Ðã tới chỗ rẽ chưa?


- chưa, hãy còn ở trên cầu, chứ rẽ đâu mà rẽ.


Một lúc đến chỗ rẽ, cô gái nọ lên tiếng:


- già ơi là già, chỗ rẽ đây nè!


Tức thì ba giai mở choàng mắt ra, tay cầm cây gậy chỉ ngay vào chỗ kín của cô nọ:


- chỗ rẽ đây phải không? Nàó


cô kia xấu hổ quá, giằng tay ra chạy, nhảy xuống kênh, la bai bải:


-chúng bay ơi, cái ông già phải gió giả mù !...


Ðã thế, ba giai còn đứng trên bờ kênh gọi xuống:


-xin Thank các cô vừa dắt lão qua cầu!


- thôi đi đi, đồ phải gió, chơi lỡm người ta còn ơn với nghĩa cái gì?...


Ba giai đi rồi, câu chuyện ấy được đồn lớn khắp nơi, & từ đó, trên dònh kênh nọ bóng dáng các cô tắm truồng cũng thưa dần.





Quá hay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 

Kiến thức bôn ba

Các chủ đề có liên quan khác

Top