roicondangyeu_117
New Member
“Đây mới đúng là thời (gian) trang của tương lai, rồi ông xem, nó sẽ làm ra (tạo) ra một cơn sốt đấy!”, hắn nói gần như hét lên trong điện thoại. Tò mò, tui hứa sẽ đến ngay để xem cái mẫu áo mà hắn vừa khoác lác.
Kể ra trong đám bạn bè thì hắn là thằng sáng dạ nhất, mới tháng trước đây hắn vừa được giải nhất cho bộ đồ đan bằng lá chuối khô trong cuộc thi “Thời trang hoang dã”. Còn năm ngoái thì logo vẽ cái lẩu nghi ngút khói của hắn cũng được trao giải nhì trong cuộc thi vẽ biểu tượng cho hiệp hội nuôi cá ba sa.
Nhác thấy bóng tui bước vào, hắn vội vàng vơ hết đống áo quần lộn xộn trên bàn chạy biến vào trong và ngay lập tức trở ra với chiếc áo thun trắng mà tui đoán là “thời trang tương lai” của hắn.
Tiến sát tới gần tôi, hắn lên giọng:
- Thấy thế nào?
tui không nhịn được cười:
- Ông định mang số điện thoại của mình trước ngực để chạy nhông nhông ngoài phố à? Sao không ghi thêm chữ... khoan cắt bêtông ở phía trên luôn cho nó tiện?
Hắn vẫn tỉnh bơ:
- Ông chẳng hiểu gì cả, có nhìn thấy cái logo này không?
Hắn chỉ tay lên phía trên, chỗ gần sát vai: một hình tròn vẽ khuôn mặt của một tay ốm nhom với điếu thuốc trên môi và ly rượu dở dang bên cạnh:
- Thấy chưa, đây là biểu tượng của những nghệ sĩ.
tui không định cãi nhau với hắn nhưng rõ ràng là cái logo hắn làm ra (tạo) ra không đúng lắm. Nghệ sĩ bây giờ toàn mập thù lù và ai cũng có bụng bia. Nếu nhờ hắn vẽ logo cho ngành du lịch chắc là hắn vẽ luôn một cái vé vào cửa khu di tích quá. Chưa kịp nói gì thì vừa thấy hắn xoay lại. Trên lưng áo có in họ tên và năm sinh của hắn thật to: Vương Lãng - 1970. Bây giờ thì tui đã hiểu ý định của hắn. Có lẽ hắn muốn làm ra (tạo) ra một cái “các vi dít” lưu động. tui hỏi, giọng không còn hứng thú cho lắm:
- Cái áo này thì có gì hay ho?
- Có đấy. Thứ nhất, nó làm tăng thời (gian) gian sống thực của tất cả người, vì theo thống kê, cuộc đời chúng ta mất đi khoảng 364 ngày cho cái chuyện tư vấn tên tuổi, số điện thoại và nghề nghề của người khác.
Không thể nói là hắn không có lý, nhưng tui vẫn thấy chưa hài lòng:
- Nhưng chỉ chừng đó thì vẫn chưa đủ thuyết phục tất cả người mặc cái áo này.
Hắn gật đầu:
- Tất nhiên rồi, vì thế lợi ích thứ hai của nó là có thể làm ra (tạo) thêm thu nhập. Ông xem đây, phía trên là “sơ yếu lý lịch” của bản thân, còn phía dưới này là gì? Một khoảng trống hấp dẫn, một mảnh đất màu mỡ dưới mắt các doanh nghề cần quảng cáo. Ông cứ tưởng tượng xem, ta gặp một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp ngoài phố, tất nhiên ta cần nhìn cho rõ tên tuổi, số phone, nghề nghề của người đẹp và vô tình ta vừa xem kèm một mẩu quảng cáo thuốc trị hôi nách chẳng hạn. Điều này sẽ kích thích xã hội phát triển, anh cứ làm cho mình nổi tiếng đi, mỗi phân vuông trên áo anh sẽ là cả một kho vàng... Chưa kể lúc ấy ngay cả những người thất nghề chỉ cần chạy nhông nhông ngoài đường với chiếc áo in hình con gà quay hay đĩa xúp bào cá của nhà hàng nào đấy là cũng đủ trước mua bánh mì gặm qua ngày rồi.
tui lan man nghĩ đến chuyện sẽ nhận quảng cáo cho hãng nào trên áo mình. Nhưng... không được..., như vậy chẳng lẽ mình vừa bị cái thằng nghệ sĩ nửa mùa này thuyết phục rồi à. tui dồn hắn:
- Thôi được, có thể ông có lý. Nhưng nếu muốn tung cái thời (gian) trang này ra thị trường thì ông cũng phải... quảng cáo cho nó chứ. Ông sẽ làm như thế nào?
Như vừa chuẩn bị từ trước, hắn nói luôn một mạch:
- tui sẽ cho một diễn viên hài kịch mặc chiếc áo này và phát biểu: “Ở đời, phải cho thiên hạ biết mình là ai chứ!”.
Kể ra trong đám bạn bè thì hắn là thằng sáng dạ nhất, mới tháng trước đây hắn vừa được giải nhất cho bộ đồ đan bằng lá chuối khô trong cuộc thi “Thời trang hoang dã”. Còn năm ngoái thì logo vẽ cái lẩu nghi ngút khói của hắn cũng được trao giải nhì trong cuộc thi vẽ biểu tượng cho hiệp hội nuôi cá ba sa.
Nhác thấy bóng tui bước vào, hắn vội vàng vơ hết đống áo quần lộn xộn trên bàn chạy biến vào trong và ngay lập tức trở ra với chiếc áo thun trắng mà tui đoán là “thời trang tương lai” của hắn.
Tiến sát tới gần tôi, hắn lên giọng:
- Thấy thế nào?
tui không nhịn được cười:
- Ông định mang số điện thoại của mình trước ngực để chạy nhông nhông ngoài phố à? Sao không ghi thêm chữ... khoan cắt bêtông ở phía trên luôn cho nó tiện?
Hắn vẫn tỉnh bơ:
- Ông chẳng hiểu gì cả, có nhìn thấy cái logo này không?
Hắn chỉ tay lên phía trên, chỗ gần sát vai: một hình tròn vẽ khuôn mặt của một tay ốm nhom với điếu thuốc trên môi và ly rượu dở dang bên cạnh:
- Thấy chưa, đây là biểu tượng của những nghệ sĩ.
tui không định cãi nhau với hắn nhưng rõ ràng là cái logo hắn làm ra (tạo) ra không đúng lắm. Nghệ sĩ bây giờ toàn mập thù lù và ai cũng có bụng bia. Nếu nhờ hắn vẽ logo cho ngành du lịch chắc là hắn vẽ luôn một cái vé vào cửa khu di tích quá. Chưa kịp nói gì thì vừa thấy hắn xoay lại. Trên lưng áo có in họ tên và năm sinh của hắn thật to: Vương Lãng - 1970. Bây giờ thì tui đã hiểu ý định của hắn. Có lẽ hắn muốn làm ra (tạo) ra một cái “các vi dít” lưu động. tui hỏi, giọng không còn hứng thú cho lắm:
- Cái áo này thì có gì hay ho?
- Có đấy. Thứ nhất, nó làm tăng thời (gian) gian sống thực của tất cả người, vì theo thống kê, cuộc đời chúng ta mất đi khoảng 364 ngày cho cái chuyện tư vấn tên tuổi, số điện thoại và nghề nghề của người khác.
Không thể nói là hắn không có lý, nhưng tui vẫn thấy chưa hài lòng:
- Nhưng chỉ chừng đó thì vẫn chưa đủ thuyết phục tất cả người mặc cái áo này.
Hắn gật đầu:
- Tất nhiên rồi, vì thế lợi ích thứ hai của nó là có thể làm ra (tạo) thêm thu nhập. Ông xem đây, phía trên là “sơ yếu lý lịch” của bản thân, còn phía dưới này là gì? Một khoảng trống hấp dẫn, một mảnh đất màu mỡ dưới mắt các doanh nghề cần quảng cáo. Ông cứ tưởng tượng xem, ta gặp một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp ngoài phố, tất nhiên ta cần nhìn cho rõ tên tuổi, số phone, nghề nghề của người đẹp và vô tình ta vừa xem kèm một mẩu quảng cáo thuốc trị hôi nách chẳng hạn. Điều này sẽ kích thích xã hội phát triển, anh cứ làm cho mình nổi tiếng đi, mỗi phân vuông trên áo anh sẽ là cả một kho vàng... Chưa kể lúc ấy ngay cả những người thất nghề chỉ cần chạy nhông nhông ngoài đường với chiếc áo in hình con gà quay hay đĩa xúp bào cá của nhà hàng nào đấy là cũng đủ trước mua bánh mì gặm qua ngày rồi.
tui lan man nghĩ đến chuyện sẽ nhận quảng cáo cho hãng nào trên áo mình. Nhưng... không được..., như vậy chẳng lẽ mình vừa bị cái thằng nghệ sĩ nửa mùa này thuyết phục rồi à. tui dồn hắn:
- Thôi được, có thể ông có lý. Nhưng nếu muốn tung cái thời (gian) trang này ra thị trường thì ông cũng phải... quảng cáo cho nó chứ. Ông sẽ làm như thế nào?
Như vừa chuẩn bị từ trước, hắn nói luôn một mạch:
- tui sẽ cho một diễn viên hài kịch mặc chiếc áo này và phát biểu: “Ở đời, phải cho thiên hạ biết mình là ai chứ!”.