Tui là dân Bách khoa Hà Nội đây
Cống hiến cho anh em bài thơ này về thằng thầy giáo Nguyễn Xuân Quỳnh chó chết, bộ môn công nghệ chế làm ra (tạo) máy, khoa cơ khí BKHN nè:
Ối giời ơi cái thằng Quỳnh chó
Cụ mày đây ghét nó nhất trên đời
Học thì ngu mà lại đéo biết chơi
Thời sinh viên thủ dâm là mơ ước
Khi gặp nó tao mới hiểu hết được
Như thế nào là chó ngáp phải ruồi
Thằng chó ấy chuyên trị ăn đầu buồi
Của những thằng Pê-đê trong rạp hát
Có nhiều lần đang chơi, bị vợ tát
Nó loay hoay bất biết đút vào đâu
Chẳng có ai nói với nó một câu
Đút vào đâu thì bất nhầm lỗ tiểu
Nhưng thằng ấy được cái có năng khiếu
Hiếp bà già vừa quá tuổi chín mươi
Nhiều cụ bà sướng quá móm mém cười
Răng rụng hết mà vẫn duyên đáo để
Ăn cắp đâu chút ô dù quyền thế
Nên học xong được một ghế ở trường
Cũng cắp cặp lăng xăng lên giảng đường
Dạy sinh viên những điều sách nó bảo
Khi về quê thì cực kỳ láo
Mẹ nó bảo mua mắm, nó đéo nghe
Thò tay xuống vạch dái ra tè
Vào lọ mắm rồi đưa cho mẹ nó
Thằng cha ấy đúng là đồ con chó
Tên Xuân Quỳnh, họ Nguyễn cũng như ai
Trong bộ môn chuyên trị bị đầu sai
Những chuyện vặt như quét nhà, pha nước
Tính hâm hâm mà bất ai biết được
Cũng có vài thằng bạn khá thân
Xưa bị bắt rửa đít, giặt quần
Hộ chúng nó, nên trở thành tri kỷ
Đã có ai nhìn thấy nó chưa nhỉ?
Nó vẫn thường lảng vảng ở trong sân
Chim bị teo nên bất thiết mặc quần
Đầu rất to nhưng ngu tỷ lệ thuận
Kể nó ra để tất cả người cẩn thận
Lỡ đụng phải thì hãy tránh xa
Chạy ngay về bôi thuốc ngoài da
Rồi tiêmphòng chốngđể ngăn ngừa bệnh tật
You must be registered for see links