BMNNCH- Ch 6: 2 (2.6) het chuong 6
...
Sợ đụng phải tất cả quá khứ của mình, Đào tìm cách lảng câu hỏi. Cô nghĩ “Mình vừa nói chàng, mình có hai căn nhà, chưa nói căn kia ở đâu, nhưng cũng không thể nói chỗ đó. Biết làm sao giờ.” Long thăm dò, Đào cũng khó lảng tránh, cô nói thoáng:
- Căn nhà kia là nhà cũ của cha mẹ, các anh, nay cha mẹ không còn, dùng để cho thuê. Một số người nhà em cũng đi khắp nơi, thỉnh thoảng họ lại ghé về.
Ngập ngừng một lát, Đào lại hỏi:
- Anh còn ở chơi đây lâu không?
- Cũng chưa biết được, lâu hay mau tùy công việc, có thể anh phải về nay mai. Long trả lời, anh liếc ngay vào mắt Đào xem cô có nảy sinh suy nghĩ gì không.
Long thấy mắt Đào hơi nheo lại, cô ngẫm nghĩ, một thoáng buồn hiện nhanh trên khuôn mặt, cô vội nói:
- Anh là ai? Người từ đâu đến? Tại sao tình cảm ta lại đến quá nhanh như vầy? Em không thể hiểu được.
Long quay hẳn sang phía cô mà nói, hai tay anh đưa lên cầm lấy vai nàng:
- Đó là thứ bất ngờ của tình cảm, anh cũng không ngờ nổi ta đang đi đến đâu? Chỉ vài ngày qua, anh như trải qua những gì mà năm bảy năm chờ đợi, điều anh chưa bao giờ biết.
- Anh sống ở Phúc An, còn quê quán xa xôi, từ Tây Bắc. Ông nội anh vừa đến Phúc An lập nghề rồi đến cha anh, và thế hệ tiếp theo là anh cũng đang ở tại Phúc An.
Đào cũng tha thiết nói thêm:
- Còn em, em cứ tưởng nó sẽ không bao giờ đến nữa? Từ thời (gian) cha mẹ, em vừa gắn bó ở cái vùng miền núi biên giới này rồi.
Long trấn tĩnh nàng, anh hỏi:
- Đây thực sự là chuyện gì? Tại sao em lại sống ở một nơi như vầy, vắng người, sao em lại sống tách ly như vậy?
Mặt Đào càng thêm chán nản, cô gượng gạo nói:
- Hoàn cảnh buộc em phải như vậy? Khi anh về lại nhà, anh có còn nhớ nơi này không?
Long cười nhạt nói:
- Sao em lại nói nghe thật xa xôi quá, chúng ta chỉ cách nhau có một tỉnh Thẩm Xuyến chính giữa thôi, rất gần. Cái khó là, nếu vì trả cảnh, công chuyện mỗi người mỗi khác mà ta không thể hòa hợp, đó mới là xa cách lớn nhất. Anh chưa biết ở lại đây bao lâu?
Rồi Long buông xuôi hai tay khỏi vai Đào, ngoảnh mặt nhìn dòng nước đang chảy mà nói tiếp:
- Nếu như, nếu như … em có thể ra khỏi …? À, à không, không … không phải chuyện đó! – Long vừa định nói rồi thôi.
Đào thắc mắc hỏi anh chuyện gì:
- Chuyện gì? Hay anh đang nghĩ đến chuyện gì khác làm dính bận anh?
Long nói:
- Không, không, chỉ có công chuyện thôi, anh chưa dính bận với ai?
Đào mỉm cười, nhưng không thật sự vui, cô vẫn chưa hình dung ra điều diệu kỳ gì sẽ hóa giải tất cả ưu tư mấy ngày qua. Nàng hỏi đùa lại anh:
- Anh đẹp trai, lại sống nơi đô thị, vậy mà chưa có cô nào vừa ý anh à?
Long hơi nói dối, thực ra cũng có phần nói thật, vì chuyện tình cảm không phải đơn giản như có tình cảm hay không.
- Có quen bạn thôi! Hai ba năm qua, mải lo cho công việc, anh chưa nghĩ đến chuyện gia đình, mà đời trai chỉ mới 30 tuổi, thực sự còn trẻ để suy nghĩ đến chuyện gia đình.
Bất chợt Long nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi:
- Đến khi anh phải về, không gặp em nữa, em sẽ làm gì ở đây?
Đào chần chừ câu hỏi, cô trả lời:
- Em vẫn như vậy!
Long đề nghị:
- Sao em không đi đâu thật xa! Ở đây tất cả chuyện còn nhiều phức tạp chưa biết hết!
Đào như hiểu ra chuyện gì, cô quay mặt đi nhìn vào trong rừng, cô lại hỏi:
- Sao anh nói vậy, khi anh đi rồi, anh có còn quay lại không?
- Có chứ! – Anh sẽ quay lại. – Long nói
- Anh mà không quay lại đây … - Đào đang nói dở, Long nói chen vào “Em sẽ bỏ đi yêu người khác chứ gì?”. Nghe được điều này, cô quay lại nhìn anh nói “Em sẽ không yêu người khác, nhưng có thể anh sẽ không còn gặp em nữa?
- Sao vậy em? – Long lại hỏi
- Không, nhất định anh sẽ quay lại! – Long trả lời nàng luôn.
Vừa nói xong, Long nhìn mắt Đào, Đào cũng đang nhìn anh. Anh bướt sát lại phía nàng, ghé đầu đặt một nụ hôn lên môi nàng. Cả hai ôm hôn nhau thật lâu, thắm thiết. Trong đầu Long hồi tưởng lại cảnh giấc mơ gần đây khi anh thấy ôm hôn cô gái trong giấc mộng, một cô gái gần tương tự mà cũng không tương tự Đào lắm, nhưng anh quả quyết rằng đó là hình ảnh thi vị hóa của con người nàng trong giấc mơ của mình. Đứng ôm hôn được ít lâu, nắng vừa lên chiếu nóng rát vào mặt họ. Đào khẽ đẩy anh ra, nắm tay anh chạy về phía bóng râm bên bờ suối. Cả hai lại ngồi dưới bóng cây, mắt nhìn mắt, anh nắm tay nàng rồi từ từ đỡ nàng nằm xuống, anh nằm bên cạnh nàng, tay anh lần lần đưa lên cổ áo tháo nút áo, mở lớp áo bên trên váy, Long hôn nhẹ đôi chút quanh ngực nàng, được một lát anh mới tháo tiếp áo ngực. Long thấy nàng mặc một chiếc nịt ngực mỏng kiểu thổ cẩm thắt dây qua cổ, anh cởi nó ra, dưới bóng râm, lần đầu anh nhìn thấy ngực nàng thật đẹp, khác với hôm nọ khi trời tối trong nhà nàng, hôm nay anh mới thấy da nàng trắng ngần, bụng và phần eo to vừa săn chắc. Anh ôm hôn, rồi đưa tay trái lên vuốt ve bên vú phải, Đào nhắm lim dim mắt, cô hơi ưỡn lên, cô đưa một tay khẽ ghì vai anh, tay kia nắm chặt vào bàn tay đang chạm ngực mình. Được một lúc, cô nhổm dậy, đưa tay cởi nốt chiếc yếm và cởi áo trên, cô còn cởi áo anh, Long gỡ áo sơ mi ra để sang một bên. Lúc này Long gỡ tiếp quần áo nàng, anh thật sự nhìn nàng trần truồng dưới tay mình. Long hôn khắp người nàng trong phút chốc.
Chẳng may thay, từ một cây gần đó trên cao, con A Xuân đang ngồi vắt vẻo và chứng kiến cảnh hai người ân ái. Nó biến đi một lúc thì âm thầm quay trở lại, nó tìm khắp nơi trong cánh rừng cuối cùng phát hiện ra đôi trai gái đứng nói chuyện ở một đoạn sau của thác. A Xuân cười nhạo nói “Hừ, hừ, chị Mẫn Châu quả tài tình, chị nghi cô nàng có tình nhân, mải lo ân ái mà quên chuyện nhà. Không ngờ chính hôm nay mình bắt quả tang cô ả đang thỏa cơn dục vọng tại đây! Mà quái thật, trước giờ cô ta chưa bao giờ nhiệt tình trong chuyện ân ái như vậy cả, dù là phục vụ cho chị hay ngủ với các đại ca? Chị Mẫn Châu, cũng ưu ái nó quá, không bao giờ chị để nó ăn nằm với bọn đệ tử, chỉ khổ thân ta và các bạn kia, phải phục vụ bọn đàn em của các đại ca, bọn chúng sao đông mà cực kỳ háo sắc dâm đãng. Đào! Phen này mi qua mặt cả chị, mi sẽ biết tay! Ah, ah, ah!”.
Hình như nghe tiếng ai nói vọng trong đầu, Đào giật mình lo sợ, cô đang lim dim mắt trong cơn mê khi Long hôn chân cô, cô mở mắt linh cảm điều gì. Cô cảm giác khó chịu, hai chiếc răng nanh trong miệng khẽ nhú lên, cô vừa hiểu chuyện gì, cô không kiểm soát được bản thân, khuôn mặt cô đang lòi hai chiếc răng nanh ra, cô vội đưa tay che miệng. Đẩy đầu Long nhẹ lên, cô che miệng làm bộ nói “Anh, hay cả hai ta xuống tắm thác đi!”. “Ừ” – Long trả lời. Đào đứng dậy trần truồng đi xuống thác trước, cô bước vội vào dòng nước ngâm đến tận ngang ngực. Long tháo nốt quần dài và giày, anh cũng trần truồng lội xuống nước, đi lại gần nàng. Cô quay lưng lại phía anh, tay vẫn che ngang mặt. Long không hiểu gì vội hỏi “Em sao vậy?”. Đào nói “Em muốn anh gãi lưng, tắm cho em đi”. Long à một tiếng cười rồi kỳ cọ lưng cho nàng, anh cũng tắm cho anh chút ít. Rồi từ từ Long tiến sát bắt đầu quan hệ, nàng không nói gì khẽ ưỡn ra phía sau hiểu ý, anh từ từ cử động, tay di động, khi thì ôm eo, khi thì đưa lên vuốt ve hai vú. Đào vẫn quay lưng về phía Long, tay che ngang miệng sợ Long thấy bốn cái răng nanh mới nhú lên. Cô thấy khoan khoái quá, nhưng vẫn giữ tay ngang miệng che lại. Khi cơn khoái lạc vừa qua, Đào vẫn chưa thấy hết, cô lại quay sang ôm ghì lấy vai anh, ngả đầu trên vai anh lấy tay che miệng. Long vẫn không biết chuyện gì, hai người lại làm tình tiếp lần nữa ở tư thế như chàng đang đỡ nàng trên hông, hai chân nàng siết chặt vào hông anh, anh hơi mất đà nên đi gần lại bờ đá, tựa lưng nàng vào bờ đá. Khi dứt cơn khoái lạc, cả hai ôm nhau lên bờ, anh lấy áo anh và áo nàng lau người cho nhau, trải quần áo ra đất cả hai ôm nhau nằm thiếp đi.
***
...
Sợ đụng phải tất cả quá khứ của mình, Đào tìm cách lảng câu hỏi. Cô nghĩ “Mình vừa nói chàng, mình có hai căn nhà, chưa nói căn kia ở đâu, nhưng cũng không thể nói chỗ đó. Biết làm sao giờ.” Long thăm dò, Đào cũng khó lảng tránh, cô nói thoáng:
- Căn nhà kia là nhà cũ của cha mẹ, các anh, nay cha mẹ không còn, dùng để cho thuê. Một số người nhà em cũng đi khắp nơi, thỉnh thoảng họ lại ghé về.
Ngập ngừng một lát, Đào lại hỏi:
- Anh còn ở chơi đây lâu không?
- Cũng chưa biết được, lâu hay mau tùy công việc, có thể anh phải về nay mai. Long trả lời, anh liếc ngay vào mắt Đào xem cô có nảy sinh suy nghĩ gì không.
Long thấy mắt Đào hơi nheo lại, cô ngẫm nghĩ, một thoáng buồn hiện nhanh trên khuôn mặt, cô vội nói:
- Anh là ai? Người từ đâu đến? Tại sao tình cảm ta lại đến quá nhanh như vầy? Em không thể hiểu được.
Long quay hẳn sang phía cô mà nói, hai tay anh đưa lên cầm lấy vai nàng:
- Đó là thứ bất ngờ của tình cảm, anh cũng không ngờ nổi ta đang đi đến đâu? Chỉ vài ngày qua, anh như trải qua những gì mà năm bảy năm chờ đợi, điều anh chưa bao giờ biết.
- Anh sống ở Phúc An, còn quê quán xa xôi, từ Tây Bắc. Ông nội anh vừa đến Phúc An lập nghề rồi đến cha anh, và thế hệ tiếp theo là anh cũng đang ở tại Phúc An.
Đào cũng tha thiết nói thêm:
- Còn em, em cứ tưởng nó sẽ không bao giờ đến nữa? Từ thời (gian) cha mẹ, em vừa gắn bó ở cái vùng miền núi biên giới này rồi.
Long trấn tĩnh nàng, anh hỏi:
- Đây thực sự là chuyện gì? Tại sao em lại sống ở một nơi như vầy, vắng người, sao em lại sống tách ly như vậy?
Mặt Đào càng thêm chán nản, cô gượng gạo nói:
- Hoàn cảnh buộc em phải như vậy? Khi anh về lại nhà, anh có còn nhớ nơi này không?
Long cười nhạt nói:
- Sao em lại nói nghe thật xa xôi quá, chúng ta chỉ cách nhau có một tỉnh Thẩm Xuyến chính giữa thôi, rất gần. Cái khó là, nếu vì trả cảnh, công chuyện mỗi người mỗi khác mà ta không thể hòa hợp, đó mới là xa cách lớn nhất. Anh chưa biết ở lại đây bao lâu?
Rồi Long buông xuôi hai tay khỏi vai Đào, ngoảnh mặt nhìn dòng nước đang chảy mà nói tiếp:
- Nếu như, nếu như … em có thể ra khỏi …? À, à không, không … không phải chuyện đó! – Long vừa định nói rồi thôi.
Đào thắc mắc hỏi anh chuyện gì:
- Chuyện gì? Hay anh đang nghĩ đến chuyện gì khác làm dính bận anh?
Long nói:
- Không, không, chỉ có công chuyện thôi, anh chưa dính bận với ai?
Đào mỉm cười, nhưng không thật sự vui, cô vẫn chưa hình dung ra điều diệu kỳ gì sẽ hóa giải tất cả ưu tư mấy ngày qua. Nàng hỏi đùa lại anh:
- Anh đẹp trai, lại sống nơi đô thị, vậy mà chưa có cô nào vừa ý anh à?
Long hơi nói dối, thực ra cũng có phần nói thật, vì chuyện tình cảm không phải đơn giản như có tình cảm hay không.
- Có quen bạn thôi! Hai ba năm qua, mải lo cho công việc, anh chưa nghĩ đến chuyện gia đình, mà đời trai chỉ mới 30 tuổi, thực sự còn trẻ để suy nghĩ đến chuyện gia đình.
Bất chợt Long nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi:
- Đến khi anh phải về, không gặp em nữa, em sẽ làm gì ở đây?
Đào chần chừ câu hỏi, cô trả lời:
- Em vẫn như vậy!
Long đề nghị:
- Sao em không đi đâu thật xa! Ở đây tất cả chuyện còn nhiều phức tạp chưa biết hết!
Đào như hiểu ra chuyện gì, cô quay mặt đi nhìn vào trong rừng, cô lại hỏi:
- Sao anh nói vậy, khi anh đi rồi, anh có còn quay lại không?
- Có chứ! – Anh sẽ quay lại. – Long nói
- Anh mà không quay lại đây … - Đào đang nói dở, Long nói chen vào “Em sẽ bỏ đi yêu người khác chứ gì?”. Nghe được điều này, cô quay lại nhìn anh nói “Em sẽ không yêu người khác, nhưng có thể anh sẽ không còn gặp em nữa?
- Sao vậy em? – Long lại hỏi
- Không, nhất định anh sẽ quay lại! – Long trả lời nàng luôn.
Vừa nói xong, Long nhìn mắt Đào, Đào cũng đang nhìn anh. Anh bướt sát lại phía nàng, ghé đầu đặt một nụ hôn lên môi nàng. Cả hai ôm hôn nhau thật lâu, thắm thiết. Trong đầu Long hồi tưởng lại cảnh giấc mơ gần đây khi anh thấy ôm hôn cô gái trong giấc mộng, một cô gái gần tương tự mà cũng không tương tự Đào lắm, nhưng anh quả quyết rằng đó là hình ảnh thi vị hóa của con người nàng trong giấc mơ của mình. Đứng ôm hôn được ít lâu, nắng vừa lên chiếu nóng rát vào mặt họ. Đào khẽ đẩy anh ra, nắm tay anh chạy về phía bóng râm bên bờ suối. Cả hai lại ngồi dưới bóng cây, mắt nhìn mắt, anh nắm tay nàng rồi từ từ đỡ nàng nằm xuống, anh nằm bên cạnh nàng, tay anh lần lần đưa lên cổ áo tháo nút áo, mở lớp áo bên trên váy, Long hôn nhẹ đôi chút quanh ngực nàng, được một lát anh mới tháo tiếp áo ngực. Long thấy nàng mặc một chiếc nịt ngực mỏng kiểu thổ cẩm thắt dây qua cổ, anh cởi nó ra, dưới bóng râm, lần đầu anh nhìn thấy ngực nàng thật đẹp, khác với hôm nọ khi trời tối trong nhà nàng, hôm nay anh mới thấy da nàng trắng ngần, bụng và phần eo to vừa săn chắc. Anh ôm hôn, rồi đưa tay trái lên vuốt ve bên vú phải, Đào nhắm lim dim mắt, cô hơi ưỡn lên, cô đưa một tay khẽ ghì vai anh, tay kia nắm chặt vào bàn tay đang chạm ngực mình. Được một lúc, cô nhổm dậy, đưa tay cởi nốt chiếc yếm và cởi áo trên, cô còn cởi áo anh, Long gỡ áo sơ mi ra để sang một bên. Lúc này Long gỡ tiếp quần áo nàng, anh thật sự nhìn nàng trần truồng dưới tay mình. Long hôn khắp người nàng trong phút chốc.
Chẳng may thay, từ một cây gần đó trên cao, con A Xuân đang ngồi vắt vẻo và chứng kiến cảnh hai người ân ái. Nó biến đi một lúc thì âm thầm quay trở lại, nó tìm khắp nơi trong cánh rừng cuối cùng phát hiện ra đôi trai gái đứng nói chuyện ở một đoạn sau của thác. A Xuân cười nhạo nói “Hừ, hừ, chị Mẫn Châu quả tài tình, chị nghi cô nàng có tình nhân, mải lo ân ái mà quên chuyện nhà. Không ngờ chính hôm nay mình bắt quả tang cô ả đang thỏa cơn dục vọng tại đây! Mà quái thật, trước giờ cô ta chưa bao giờ nhiệt tình trong chuyện ân ái như vậy cả, dù là phục vụ cho chị hay ngủ với các đại ca? Chị Mẫn Châu, cũng ưu ái nó quá, không bao giờ chị để nó ăn nằm với bọn đệ tử, chỉ khổ thân ta và các bạn kia, phải phục vụ bọn đàn em của các đại ca, bọn chúng sao đông mà cực kỳ háo sắc dâm đãng. Đào! Phen này mi qua mặt cả chị, mi sẽ biết tay! Ah, ah, ah!”.
Hình như nghe tiếng ai nói vọng trong đầu, Đào giật mình lo sợ, cô đang lim dim mắt trong cơn mê khi Long hôn chân cô, cô mở mắt linh cảm điều gì. Cô cảm giác khó chịu, hai chiếc răng nanh trong miệng khẽ nhú lên, cô vừa hiểu chuyện gì, cô không kiểm soát được bản thân, khuôn mặt cô đang lòi hai chiếc răng nanh ra, cô vội đưa tay che miệng. Đẩy đầu Long nhẹ lên, cô che miệng làm bộ nói “Anh, hay cả hai ta xuống tắm thác đi!”. “Ừ” – Long trả lời. Đào đứng dậy trần truồng đi xuống thác trước, cô bước vội vào dòng nước ngâm đến tận ngang ngực. Long tháo nốt quần dài và giày, anh cũng trần truồng lội xuống nước, đi lại gần nàng. Cô quay lưng lại phía anh, tay vẫn che ngang mặt. Long không hiểu gì vội hỏi “Em sao vậy?”. Đào nói “Em muốn anh gãi lưng, tắm cho em đi”. Long à một tiếng cười rồi kỳ cọ lưng cho nàng, anh cũng tắm cho anh chút ít. Rồi từ từ Long tiến sát bắt đầu quan hệ, nàng không nói gì khẽ ưỡn ra phía sau hiểu ý, anh từ từ cử động, tay di động, khi thì ôm eo, khi thì đưa lên vuốt ve hai vú. Đào vẫn quay lưng về phía Long, tay che ngang miệng sợ Long thấy bốn cái răng nanh mới nhú lên. Cô thấy khoan khoái quá, nhưng vẫn giữ tay ngang miệng che lại. Khi cơn khoái lạc vừa qua, Đào vẫn chưa thấy hết, cô lại quay sang ôm ghì lấy vai anh, ngả đầu trên vai anh lấy tay che miệng. Long vẫn không biết chuyện gì, hai người lại làm tình tiếp lần nữa ở tư thế như chàng đang đỡ nàng trên hông, hai chân nàng siết chặt vào hông anh, anh hơi mất đà nên đi gần lại bờ đá, tựa lưng nàng vào bờ đá. Khi dứt cơn khoái lạc, cả hai ôm nhau lên bờ, anh lấy áo anh và áo nàng lau người cho nhau, trải quần áo ra đất cả hai ôm nhau nằm thiếp đi.
***