vuongquoc_saobang2000
New Member
BMNNCH (Se cr et o f a houn ted háu se in the Subu r ban) - Ch 5: 1 (1.1) - GiaDung
...
CHƯƠNG V
1 - Rảnh rỗi, giai nhân dạo bước rong chơi.
Theo dõi ông họa sỹ, Long gặp Đào – Thấy giai nhân, ông họa sỹ ngỡ ác mộng đến gần
Một ngày trôi qua với Long tại thị trấn cũng khá bận rộn. Cả ngày hôm qua, anh chỉ kịp đi dạo vài vòng, ghé qua một quán ăn nhỏ dùng bữa sáng. Anh dành cả buổi sáng đi dạo quanh khu chợ. Trưa đến, anh dùng ngay bữa trưa trong chợ. Anh mải đi dạo qua các quầy sạp buôn bán, nhìn quanh nhưng anh chẳng mua thứ gì. Anh đang làm việc.
Buổi chiều, Long phóng xe máy ra Cà phê Mây Trắng ngồi. Anh lên lầu một, chọn bàn nhìn ra mặt đường để quan sát xem ông họa sỹ có đi xe hơi về nhà hay không. Gần hai tiếng ngồi tại quán, anh không thấy xe ông họa sỹ trở về nhà. Mệt mỏi, anh về khách sạn nghỉ sớm.
Sáng nay, anh dậy trễ hơn vì anh vừa có một giấc mơ. Đó là một ngày cuối tuần, anh đi dạo, vòng vèo trên đường anh lại vào một Viện bảo tàng. Nơi đó rất đông người, họ đang tụ tập xem những bức tranh họa. Anh đi lại phía một nhóm người. Liếc mắt xem, anh thấy họ đang trầm trồ khen ngợi một bức tranh vẽ hình cậu bé thám tử Tin-tin. Anh lấy làm lạ và cười khì trong bụng “Cái tranh hoạt hình ấy ngoài tiệm sách có thiếu gì, tại sao lại phải mang vào Viện bảo tàng”. Sang một sảnh thứ hai, anh gặp một cô gái rất tương tự Đào. Anh thấy Đào đang chăm chú nhìn một bức tranh phong cảnh trên tường. Thấy anh đi ngang, cô vội hỏi anh có hiểu bức tranh trên tường nói gì không. Dù chưa hiểu hết, song anh cũng dừng lại cố gắng tưởng tượng đủ thứ để pha trò cho cô vui. Anh thấy một cảm giác dễ chịu lan tỏa trong lòng, vì cô cứ bám lấy anh hỏi tất cả thứ, hết tranh này sang tranh khác. Được một lúc, anh làm bộ nắm tay cô. Hai người tung tăng đi khắp sảnh vừa ngắm tranh vừa trò truyện … Bất thình lình anh tỉnh giấc. Mọi hình ảnh như một cuốn phim chợt vụt tắt mất khi anh mở mắt ra. Trước mặt anh trần nhàphòng chốngkhách sạn, anh liếc sang trái thấy cái tủ quần áo. Buồn bã anh ngồi dậy xem đồng hồ, vừa 8g30.
Anh ra bàn ngồi cố gắng hồi tưởng lại những hình ảnh lúc rõ lúc mờ vừa đi qua đầu anh. Chỉ vài giờ trước, chúng còn rõ như trong cảnh thật, vậy mà giờ ngồi đây, anh vừa đánh mất quá nhiều trong đó. Anh cố ngồi nhớ lại, “À phải, mình vừa mơ thấy Đào – nhưng sao trong mơ trông Đào có gì đó khác với hình ngoài đời; dường như chính là cô ấy mà cũng không phải là cô ấy.” Long ngẫm nghĩ, Đào trong giấc mơ là một cô gái duy nhất anh không gặp ngoài đời mà có lẽ không ai có thể lấy được Đào trong giấc mơ của anh, khác với Đào trong vụ án này, người ta đang tình nghi cô là kẻ sát nhân. Anh cảm giác đầu óc dày vò sao anh lại mơ thấy kẻ hung thủ làm một người bạn gái của anh trong giấc mơ, còn chính anh lại đang điều tra và chưa từng gặp người đó.
Long nhanh chóng ra phố. Sáng nay, anh mặc quần jean áo sơ mi trong quần bên ngoài khoác nhẹ chiếc áo vét màu nâu nhạt. Trong đầu anh nhớ lại một nơi trong giấc mơ sáng nay “Viện bảo tàng”. Vô tình, anh nghĩ đến ngay mình cần tìm hiểu thêm về hoạt động của ông họa sỹ. Anh chợt nhớ lại cuộc trao đổi anh vừa nghe qua tại Trung tâm giới thiệu tổng hợp hôm nọ. “À phải, vậy là tay họa sỹ kia vừa thuê nhà được hai ngày. Hình như sáng nay, ông ta sẽ có mặt tại buổi khai mạc cuộc thi triển lãm tranh nào đó, tại Viện bảo tàng gần Chợ lao động thì phải? Mình nên ghé qua? Mấy giờ rồi nhỉ?” Long đưa tay nhìn đồng hồ, anh thấy vừa 9g. “Chết rồi! Hơi trễ. Cũng không sao, vì tránh được giờ khai mạc có thể đỡ gây chú ý với ông ta.”. Long chú ý đường phố, anh nhớ lại đường rẽ vào đường Tôn Đế đến Viện bảo tàng.
Vừa vào đến cổng, anh vừa thấy những tấm biển to đùng, rất nhiều lẵng hoa và vòng hoa, dưới đất nhiều dải kim tuyến, vải nhỏ rơi vãi. Có lẽ tất cả người chỉ mới cắt băng khai mạc Triển lãm dự thi cách đây chừng một tiếng đồng hồ. Anh bước vào, rất đông người đến xem, đáng chú ý là những tay nhà báo và giới văn nghệ sỹ họa sỹ đến rất đông. Lúc này vừa qua giờ khai mạc, nên các họa sỹ tham gia vừa rút về phía khu vực treo tranh triển lãm của họ. Bu quanh họ, công chúng, phóng viên, thợ chụp ảnh đứng thành từng tốp từng tốp. Anh cũng dành chút thời (gian) gian đứng xem vài tấm tranh trên tường cho ra vẻ một người quan tâm tranh. Rồi anh lân la đi tìm khu vực nào có ông họa sỹ kia đứng. Một lát sau thì anh vừa nhận thấy ông ta. Một đàn ông to cao ngang tầm anh, trạc 50 tuổi, tóc đuôi ngựa búi phía sau. Ông để một chút râu tại cằm, và hai dải râu quai nón. Trông ông thật phong độ, lịch lãm trong bộ vét màu phê sữa, cổ đeo nơ. Trông thấy ông, Long cũng giả vờ đi vòng quanh xem tranh của họa sỹ tham gia bên cạnh khu vực của ông. Ông ta đang mải tiếp chuyện với một số tay họa sỹ khác, hai ba phóng viên đứng quanh nên không hề chú ý đến Long.
Long đi một vòng, nhìn quanh anh nghĩ sẽ ra góc xa đằng kia đứng để quan sát ông họa sỹ. Anh đi ra phía hành lang, nơi nối giữa hai sảnh trưng bày, từ hành lang nhỏ này gần tương tự một chiếc cầu bắc ngang qua một cái hồ cá thiên nhiên ở bên dưới, đứng từ đây anh quan sát được cả trong sảnh và nhìn ra phía khuôn viên. Anh châm một điếu Marlborrow, đứng sao nhãng, nhưng thỉnh thoảng để mắt đến ông họa sỹ. Được một lúc, anh quay mặt nhìn ra khuôn viên, rít một hơi dài, anh đứng phà khói vào khoảng không trước mặt mình. Bất chợt anh nhìn thấy một cô gái khá cao, tóc xõa ngang vai vừa được chải gọn lại một thả sau vai và trước ngực. Cô ở dưới khuôn viên, vừa đi ngang qua trước mặt anh. Cô mặc một chiếc áo len chui cổ tay dài màu xanh rêu sáng, mặc váy trắng qua đầu gối, và đi guốc nhẹ. Dù cổ áo rất kín, chiếc áo len mềm mại ôm sát người uốn theo cơ thể cô. Long đứng trên cao sảnh lầu một, nên cô không dễ gì thấy anh trước. Anh cũng chỉ nhìn ngang khuôn mặt khi cô đi ngang. Chợt anh nhận ra mình vừa gặp người này ở đâu. “À, không thể, không thể! Chẳng lẽ cô ấy chính là Đào. Người mình vừa thấy trong hình và thấy vào đêm hôm nọ trong vườn nhà cô ấy.” Anh hoài nghi, song tập trung lại anh thấy có lý vì nhà cô ta vừa cho ông họa sỹ kia thuê, nên hôm nay có thể cô ta đi dạo vô đây chơi. “Mình cần xem cô ấy làm gì? Không lẽ, cô ta định vào đây rủ rê ai đó để động thủ sao?”. Dù trước đó, Long có cảm tình với Đào một phần chỉ vì dung nhan nàng quá yêu kiều, nhưng trong hồ sơ vụ án, anh buộc phải để mắt theo dõi hành tung của Đào như của một hung thủ. Long vội dụi tắt điếu thuốc, anh nhìn quanh rồi ném vào thùng rác chỗ góc tường. Anh vội đi sang sảnh kia để xem cô gái kia đi đâu. Trong đầu Long vội hiện lên những hình ảnh trong giấc mơ sáng nay, bây giờ chúng hiện rõ như in tựa như cảnh thật, anh quá ngạc nhiên mà lẩm nhẩm nghĩ “Không, mình có mơ không? Chính cô gái này mình vừa thấy trong giấc mơ sáng nay. Không thể nào, chẳng lẽ giấc mơ lại báo trước hiện tại, một giấc mơ có thật!!??”. “Không!” Anh vừa thốt lên thì vội đi ra phía khuôn viên chỗ cô gái vừa đi qua.
Vừa sang sảnh bên cạnh, anh đang xuống cầu thang thì cô gái đó cũng vừa đang đi lên. Hai người giáp mặt nhau trong tích tắc, thời (gian) gian đó cũng đủ để anh nhìn kỹ khuôn mặt cô và cả dáng người quần áo từ trên xuống. Duy chỉ có cô không nhìn anh mấy, cô đang đi lên cầu thang và chỉ nhìn vào từng bậc thang. Khi vừa ngang qua, mũi anh ngửi thấy một mùi thơm từ tóc và phía sau gáy cô gái bay lại theo gió rất nhẹ. Nó lan nhẹ trong người anh, thơm mát anh thấy dễ chịu đến tận thần kinh. Khi cô đi qua, anh ngoảnh lại nhìn phía sau một chút rồi phải đi xuống làm bộ như đang đi ra ngoài.
...
CHƯƠNG V
1 - Rảnh rỗi, giai nhân dạo bước rong chơi.
Theo dõi ông họa sỹ, Long gặp Đào – Thấy giai nhân, ông họa sỹ ngỡ ác mộng đến gần
Một ngày trôi qua với Long tại thị trấn cũng khá bận rộn. Cả ngày hôm qua, anh chỉ kịp đi dạo vài vòng, ghé qua một quán ăn nhỏ dùng bữa sáng. Anh dành cả buổi sáng đi dạo quanh khu chợ. Trưa đến, anh dùng ngay bữa trưa trong chợ. Anh mải đi dạo qua các quầy sạp buôn bán, nhìn quanh nhưng anh chẳng mua thứ gì. Anh đang làm việc.
Buổi chiều, Long phóng xe máy ra Cà phê Mây Trắng ngồi. Anh lên lầu một, chọn bàn nhìn ra mặt đường để quan sát xem ông họa sỹ có đi xe hơi về nhà hay không. Gần hai tiếng ngồi tại quán, anh không thấy xe ông họa sỹ trở về nhà. Mệt mỏi, anh về khách sạn nghỉ sớm.
Sáng nay, anh dậy trễ hơn vì anh vừa có một giấc mơ. Đó là một ngày cuối tuần, anh đi dạo, vòng vèo trên đường anh lại vào một Viện bảo tàng. Nơi đó rất đông người, họ đang tụ tập xem những bức tranh họa. Anh đi lại phía một nhóm người. Liếc mắt xem, anh thấy họ đang trầm trồ khen ngợi một bức tranh vẽ hình cậu bé thám tử Tin-tin. Anh lấy làm lạ và cười khì trong bụng “Cái tranh hoạt hình ấy ngoài tiệm sách có thiếu gì, tại sao lại phải mang vào Viện bảo tàng”. Sang một sảnh thứ hai, anh gặp một cô gái rất tương tự Đào. Anh thấy Đào đang chăm chú nhìn một bức tranh phong cảnh trên tường. Thấy anh đi ngang, cô vội hỏi anh có hiểu bức tranh trên tường nói gì không. Dù chưa hiểu hết, song anh cũng dừng lại cố gắng tưởng tượng đủ thứ để pha trò cho cô vui. Anh thấy một cảm giác dễ chịu lan tỏa trong lòng, vì cô cứ bám lấy anh hỏi tất cả thứ, hết tranh này sang tranh khác. Được một lúc, anh làm bộ nắm tay cô. Hai người tung tăng đi khắp sảnh vừa ngắm tranh vừa trò truyện … Bất thình lình anh tỉnh giấc. Mọi hình ảnh như một cuốn phim chợt vụt tắt mất khi anh mở mắt ra. Trước mặt anh trần nhàphòng chốngkhách sạn, anh liếc sang trái thấy cái tủ quần áo. Buồn bã anh ngồi dậy xem đồng hồ, vừa 8g30.
Anh ra bàn ngồi cố gắng hồi tưởng lại những hình ảnh lúc rõ lúc mờ vừa đi qua đầu anh. Chỉ vài giờ trước, chúng còn rõ như trong cảnh thật, vậy mà giờ ngồi đây, anh vừa đánh mất quá nhiều trong đó. Anh cố ngồi nhớ lại, “À phải, mình vừa mơ thấy Đào – nhưng sao trong mơ trông Đào có gì đó khác với hình ngoài đời; dường như chính là cô ấy mà cũng không phải là cô ấy.” Long ngẫm nghĩ, Đào trong giấc mơ là một cô gái duy nhất anh không gặp ngoài đời mà có lẽ không ai có thể lấy được Đào trong giấc mơ của anh, khác với Đào trong vụ án này, người ta đang tình nghi cô là kẻ sát nhân. Anh cảm giác đầu óc dày vò sao anh lại mơ thấy kẻ hung thủ làm một người bạn gái của anh trong giấc mơ, còn chính anh lại đang điều tra và chưa từng gặp người đó.
Long nhanh chóng ra phố. Sáng nay, anh mặc quần jean áo sơ mi trong quần bên ngoài khoác nhẹ chiếc áo vét màu nâu nhạt. Trong đầu anh nhớ lại một nơi trong giấc mơ sáng nay “Viện bảo tàng”. Vô tình, anh nghĩ đến ngay mình cần tìm hiểu thêm về hoạt động của ông họa sỹ. Anh chợt nhớ lại cuộc trao đổi anh vừa nghe qua tại Trung tâm giới thiệu tổng hợp hôm nọ. “À phải, vậy là tay họa sỹ kia vừa thuê nhà được hai ngày. Hình như sáng nay, ông ta sẽ có mặt tại buổi khai mạc cuộc thi triển lãm tranh nào đó, tại Viện bảo tàng gần Chợ lao động thì phải? Mình nên ghé qua? Mấy giờ rồi nhỉ?” Long đưa tay nhìn đồng hồ, anh thấy vừa 9g. “Chết rồi! Hơi trễ. Cũng không sao, vì tránh được giờ khai mạc có thể đỡ gây chú ý với ông ta.”. Long chú ý đường phố, anh nhớ lại đường rẽ vào đường Tôn Đế đến Viện bảo tàng.
Vừa vào đến cổng, anh vừa thấy những tấm biển to đùng, rất nhiều lẵng hoa và vòng hoa, dưới đất nhiều dải kim tuyến, vải nhỏ rơi vãi. Có lẽ tất cả người chỉ mới cắt băng khai mạc Triển lãm dự thi cách đây chừng một tiếng đồng hồ. Anh bước vào, rất đông người đến xem, đáng chú ý là những tay nhà báo và giới văn nghệ sỹ họa sỹ đến rất đông. Lúc này vừa qua giờ khai mạc, nên các họa sỹ tham gia vừa rút về phía khu vực treo tranh triển lãm của họ. Bu quanh họ, công chúng, phóng viên, thợ chụp ảnh đứng thành từng tốp từng tốp. Anh cũng dành chút thời (gian) gian đứng xem vài tấm tranh trên tường cho ra vẻ một người quan tâm tranh. Rồi anh lân la đi tìm khu vực nào có ông họa sỹ kia đứng. Một lát sau thì anh vừa nhận thấy ông ta. Một đàn ông to cao ngang tầm anh, trạc 50 tuổi, tóc đuôi ngựa búi phía sau. Ông để một chút râu tại cằm, và hai dải râu quai nón. Trông ông thật phong độ, lịch lãm trong bộ vét màu phê sữa, cổ đeo nơ. Trông thấy ông, Long cũng giả vờ đi vòng quanh xem tranh của họa sỹ tham gia bên cạnh khu vực của ông. Ông ta đang mải tiếp chuyện với một số tay họa sỹ khác, hai ba phóng viên đứng quanh nên không hề chú ý đến Long.
Long đi một vòng, nhìn quanh anh nghĩ sẽ ra góc xa đằng kia đứng để quan sát ông họa sỹ. Anh đi ra phía hành lang, nơi nối giữa hai sảnh trưng bày, từ hành lang nhỏ này gần tương tự một chiếc cầu bắc ngang qua một cái hồ cá thiên nhiên ở bên dưới, đứng từ đây anh quan sát được cả trong sảnh và nhìn ra phía khuôn viên. Anh châm một điếu Marlborrow, đứng sao nhãng, nhưng thỉnh thoảng để mắt đến ông họa sỹ. Được một lúc, anh quay mặt nhìn ra khuôn viên, rít một hơi dài, anh đứng phà khói vào khoảng không trước mặt mình. Bất chợt anh nhìn thấy một cô gái khá cao, tóc xõa ngang vai vừa được chải gọn lại một thả sau vai và trước ngực. Cô ở dưới khuôn viên, vừa đi ngang qua trước mặt anh. Cô mặc một chiếc áo len chui cổ tay dài màu xanh rêu sáng, mặc váy trắng qua đầu gối, và đi guốc nhẹ. Dù cổ áo rất kín, chiếc áo len mềm mại ôm sát người uốn theo cơ thể cô. Long đứng trên cao sảnh lầu một, nên cô không dễ gì thấy anh trước. Anh cũng chỉ nhìn ngang khuôn mặt khi cô đi ngang. Chợt anh nhận ra mình vừa gặp người này ở đâu. “À, không thể, không thể! Chẳng lẽ cô ấy chính là Đào. Người mình vừa thấy trong hình và thấy vào đêm hôm nọ trong vườn nhà cô ấy.” Anh hoài nghi, song tập trung lại anh thấy có lý vì nhà cô ta vừa cho ông họa sỹ kia thuê, nên hôm nay có thể cô ta đi dạo vô đây chơi. “Mình cần xem cô ấy làm gì? Không lẽ, cô ta định vào đây rủ rê ai đó để động thủ sao?”. Dù trước đó, Long có cảm tình với Đào một phần chỉ vì dung nhan nàng quá yêu kiều, nhưng trong hồ sơ vụ án, anh buộc phải để mắt theo dõi hành tung của Đào như của một hung thủ. Long vội dụi tắt điếu thuốc, anh nhìn quanh rồi ném vào thùng rác chỗ góc tường. Anh vội đi sang sảnh kia để xem cô gái kia đi đâu. Trong đầu Long vội hiện lên những hình ảnh trong giấc mơ sáng nay, bây giờ chúng hiện rõ như in tựa như cảnh thật, anh quá ngạc nhiên mà lẩm nhẩm nghĩ “Không, mình có mơ không? Chính cô gái này mình vừa thấy trong giấc mơ sáng nay. Không thể nào, chẳng lẽ giấc mơ lại báo trước hiện tại, một giấc mơ có thật!!??”. “Không!” Anh vừa thốt lên thì vội đi ra phía khuôn viên chỗ cô gái vừa đi qua.
Vừa sang sảnh bên cạnh, anh đang xuống cầu thang thì cô gái đó cũng vừa đang đi lên. Hai người giáp mặt nhau trong tích tắc, thời (gian) gian đó cũng đủ để anh nhìn kỹ khuôn mặt cô và cả dáng người quần áo từ trên xuống. Duy chỉ có cô không nhìn anh mấy, cô đang đi lên cầu thang và chỉ nhìn vào từng bậc thang. Khi vừa ngang qua, mũi anh ngửi thấy một mùi thơm từ tóc và phía sau gáy cô gái bay lại theo gió rất nhẹ. Nó lan nhẹ trong người anh, thơm mát anh thấy dễ chịu đến tận thần kinh. Khi cô đi qua, anh ngoảnh lại nhìn phía sau một chút rồi phải đi xuống làm bộ như đang đi ra ngoài.